Vĩnh viễn không bao giờ yêu cầu xa vời thứ gì đó không thuộc về mình.
Cái gọi là người nhà chỉ là là ảo tưởng của cô mà thôi.
Sau đó, Hàn Thanh Hạ may mắn thoát khỏi từ trong núi xác biển máu, cô lưu lạc đến một căn cứ khác, lúc này thái độ của cô cũng đã hoàn toàn thay đổi.
Cô không bao giờ yêu và được yêu nữa, trở nên máu lạnh hoàn toàn và phản nghịch từ tận sâu trong xương cốt.
Trong giai đoạn thứ năm của thời kỳ mạt thế- Thời đại dị năng quật khởi.
Cô đã trở thành đội trưởng đội tự vệ duy nhất không có dị năng.
Cô đã dùng thân phận của một người bình thường đứng vững gót chân trong một nhóm người dị năng, thậm chí còn quanh năm đứng đầu!
Tất cả mọi người đều biết rằng, chỉ cần Hàn Thanh Hạ có chút dị năng, đừng nói là đội tự vệ, chỉ e toàn bộ căn cứ này sẽ là của cô.
Sức mạnh của cô nằm ở chính bản thân cô!
Chỉ là ở trong giai đoạn sau này, sự đối đầu giữa con người và zombie càng ngày càng khó khăn, căn cứ cát cứ của mỗi người đã giống như một cuộn chỉ rối, nơi nào càng nhiều người, nơi đó càng có nhiều âm mưu, Hàn Thanh Hạ đã hy sinh trong cuộc bao vây tấn công của đám zombie vào căn cứ của cô.
“Không nghĩ nữa, dù sao mình cũng không thể đến căn cứ của người khác.”
Hàn Thanh Hạ xoa xoa giữa hai hàng lông mày.
Cô hồi phục lại tinh thần từ trong ký ức của kiếp trước.
Căn cứ mở ra không phải là nơi để con người thở dốc, trong giai đoạn đầu không có quy tắc và quy định nhất định, tất cả mọi thứ đều phát triển tuỳ hứng, nơi đó cũng không phải là thiên đường của người bình thường, phải nói là nơi kẻ yếu nhất săn mồi kẻ mạnh nhất!
Chỉ có một số căn cứ thực sự tốt, nơi có thể khiến mọi người sống một cuộc sống tương đối bình yên.
Lúc trước Hàn Thanh Hạ cũng là một người tàn nhẫn nổi tiếng trong căn cứ, mới có thể từng bước từng bước đạt đến trình độ người khác không thể trêu chọc.
Nơi đó, nếu không tàn nhẫn thì bạn không thể sống nổi!
“Nơi này chính là căn cứ của mình!”
Cô nhìn căn hầm trú ẩn mà mình đã dựng nên, ánh mắt sáng ngời.
Cô muốn xây dựng căn cứ của mình càng ngày càng vững vàng hơn nữa.
Cô tuỳ tiện bật xem các kênh truyền hình khác, sau khi xác định tất cả các tín hiệu đều bị gián đoạn, không có bất cứ thông tin hữu ích nào, cô lập tức đứng dậy đi củng cố căn cứ của mình!
Cô còn nhớ rõ, thời gian khen thưởng củng cố căn cứ của mình vẫn còn chưa kết thúc đâu!
Hàn Thanh Hạ ăn uống no say, dẫn theo Hạ Thiên đến mảnh đất trồng rau bên cạnh.
Cô đánh dấu một khu vực, làm ra một chiếc chuồng gà chuồng vịt đơn giản bằng cách sử dụng một đống cành cây và gỗ khô mà mình đã thu thập được trong khoảng thời gian trước.
Sau khi dựng chuồng gà xong, cô vung tay lên, thả hai mươi mấy con gà con vịt mình mua trước đó vào trong.
Cô còn sắp xếp một chuồng dê riêng biệt, thả hai con dê nhỏ vào trong đó.
“Tích- Đã nhận ra các động vật trang trại như gà vịt, dê.”
“Khen thưởng- Khả năng sinh sản và sức khoẻ của vật nuôi trong trang trại đã được nâng lên mức cao nhất! Không bệnh không tật!”
Hàn Thanh Hạ: “!!”
Cô nhìn thấy con gà mái cục ta cục tác đi qua đi lại, sau đó đẻ ra một quả trứng gà nóng hầm hập ngay trước mặt cô!
Cặp đùi vàng tuyệt vời!
Tiếp tục phát huy!
Hàn Thanh Hạ tìm được một khoảng đất trống bên cạnh rừng cây ăn quả, chủ yếu là xem xét vị trí nguồn nước, khoảng cách tương đối gần giếng nước của cô, cộng thêm địa hình khá thấp, bắt đầu đào ao.