Chương 28

Nhưng sau khi cánh cửa thang máy mở ra, bên trong lại rỗng tuếch.

Trong khoảnh khoắc cô ta ngây người, đã bị hai con quái vật phía sau hạ gục.

“Đừng cắn tôi! Đừng cắn tôi! Hãy nhìn xem tôi là ai! Tôi là quản lý Vương của các cô mà!”

“Đừng cắn tôi!”

Người phụ nữ đang khóc lóc gào thét chói tai thì đúng lúc này, cô ta bỗng nhiên nhìn thấy cánh cửa thang dành cho nhân viên mà cô ta vừa mới xông vào lại bị mở ra.

Một người phụ nữ trẻ tuổi mặc một bộ đồ thể thao đơn giản ra ngoài.

Người phụ nữ kia nhìn thấy cô thì hơi sửng sốt một chút.

Đối phương có chút quen mắt… Chẳng phải chính là cô gái bị cô ta chê nghèo hèn ngày hôm qua sao?

“Cứu tôi với! Cứu tôi với!” Cô ta kích động vẫy vẫy tay về phía Hàn Thanh Hạ.

“Cô cứu tôi với! Tôi sẽ cho cô thẻ vàng của cửa hàng chúng tôi!”

“Không, tôi sẽ tặng cô một bộ quần áo! Mười bộ! Một trăm bộ!”

“Cứu tôi với! A…”

Hàn Thanh Hạ một tay xách theo cây gậy bóng chày, đối mặt với chuyện như vậy, chuyện duy nhất cô có thể làm chính là nói một tiếng cảm ơn.



Sau đó nhân lúc cô ta càng ngày càng hét lớn hơn nữa, nhanh chóng rời đi.

Cảm ơn đã còn có chút hữu ích trước khi chết.

“Vèo.”

Hàn Thanh Hạ một chân dẫm lên chân ga, dùng tốc độ nhanh nhất lao ra khỏi gara.

Lúc này đã hơn tám giờ!

Thành phố đang dần dần thức giấc.

Bởi vì virus zombie bùng nổ vào sáng sớm nên tất cả mọi người đều chìm đắm trong cảm giác hoang mang và hoảng sợ trong hai tiếng đồng hồ này.

Người xui xẻo đầu tiên chính là những người dậy sớm buôn bán bữa sáng, công nhân bảo vệ môi trường, hệ thống giao thông công cộng và các địa điểm mở cửa 24/24.

Ở những nơi rộng mở và mọi người sống theo nhóm này, một khi xảy ra biến dị đồng loạt thì toàn bộ sẽ trở nên hỗn loạn.

Sáng sớm hôm nay, 110 và 120 đều tắc nghẽn.

Những người muốn gọi cảnh sát sau đó đều không thể gọi được.

Toàn bộ các ban ngành chức năng của thành phố đều tê liệt!

Ngay sau đó là các nhân viên văn phòng, ví dụ như trung tâm thương mại nơi Hàn Thanh Hạ đang ở này đều đã đến thời gian đi làm.

Những người khá may mắn là những nhân viên cần đi phương tiện công cộng, phần lớn bọn họ đều mắc kẹt trên đường, căn bản không có xe!



Bất hạnh chính là những người trên xe!

Khoảnh khắc bước lên xe mới là sự khởi đầu của địa ngục.

Một người già ngất xỉu trên xe buýt, sau khi bọn họ thức dậy, toàn bộ mọi người trong xe buýt không còn chỗ nào để trốn thoát.

Cũng có một số người may mắn đã đến được chỗ làm việc, ví dụ như quản lý Vương lúc nãy.

Bản thân các cô hoặc có ô tô riêng hoặc đi xe đạp điện, an toàn suốt dọc đường đi làm, nhưng sau khi đến nơi làm việc mới phát hiện hôm nay không mở cửa.

Mọi người tốp năm tốp ba tụ tập lại với nhau bàn tán tò mò, sau đó lại phát hiện có người cả người đầy máu đang nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía này.

Đây là khởi đầu của thời kỳ mạt thế.

Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người sẽ chỉ nghĩ đối phương đã đánh nhau hay gặp phải nguy hiểm, sau đó có người nhiệt tình đi đến giúp đỡ, lập tức sẽ bị zombie cắn nuốt.

Những tình huống như thế này đã xảy ra khắp nơi trong thành phố.

Tất cả đều thất thủ.

Hàn Thanh Hạ biết đây chỉ là sự khởi đầu.

Vẫn còn một số lượng người lớn chưa rời khỏi nhà mình.

Bây giờ, nhân lúc tất cả mọi người còn chưa kịp nhận ra, đây là điểm tốt nhất để rời đi!