“Gần đây bệnh cảm cúm xảy ra thường xuyên, mọi người hãy chú ý bảo vệ sức khỏe cá nhân, hạn chế ra ngoài nơi công cộng, không tụ tập trừ khi cần thiết và chú ý giữ ấm…”
“Hàn Thanh Hạ, cháu có nghe bà nói gì không!”
Hàn Thanh Hạ đang chăm chú xem tin tức trên TV liền không khỏi sửng sốt, không dám tin nhìn mọi thứ trước mặt.
Phòng khách rộng hơn ba mươi mét vuông được trang trí kiểu cũ, một nhóm người gồm nam nữ trung niên đang ngồi trên chiếc sofa cũ bằng gỗ đỏ.
Ở giữa là một bà lão mập mạp khoảng sáu mươi tuổi, tóc bạc.
Bà ta giận dữ trừng mắt nhìn Hàn Thanh Hạ, cơ mặt đầy đặn bị chảy xệ của bà ta liên tục chuyển động lên xuống.
Hàn Thanh Hạ im lặng nhìn cảnh tượng trước mặt.
Đây chẳng phải là cảnh “bà tốt”, “cha tốt” cùng “mẹ kế tốt” của cô đến ép cô rời khỏi căn nhà nửa tháng trước ngày tận thế sao…
Rõ ràng trước đó cô vừa bị zombie bao vây ở căn cứ phía đông cơ mà…
“Hàn Thanh Hạ, sau khi mẹ cháu rời đi, mẹ kế của cháu vẫn luôn coi cháu như con ruột của mình. Mọi người đều nói nó là người tốt! Bây giờ anh trai cháu lấy vợ nên muốn mượn căn nhà này, vậy mà cháu còn keo kiệt cái gì! Đúng là phí công nuôi một con sói mắt trắng mà!”
“Mẹ, Thanh Hạ không phải là sói mắt trắng đâu, chắc chắn con bé sẽ biết cảm ơn mà.” Người phụ nữ ngồi bên cạnh bà lão béo ra vẻ hiền lành giảng hòa.
“Hừ!” Bà lão béo hừ lạnh một tiếng: “Mau dọn nhà nhanh đi, anh cháu nói căn nhà này cho thuê quá lâu, đồ đạc hư hỏng nghiêm trọng, nếu không sắm đồ đạc mới thì không thể kết hôn được, đến lúc đó cháu trả số tiền này luôn đi, dù sao nó cũng là anh của cháu! Anh trai kết hôn, người em gái như cháu mua sắm ít đồ thì có làm sao!”
Hàn Thanh Hạ đứng ở giữa nhóm người đột nhiên bật cười khi nghe thấy mấy lời kia.
Muốn nhà của cô, còn muốn cô bỏ tiền ra mua đồ đạc mới, này cũng quá buồn cười.
Điều buồn cười hơn là đời trước cô vậy mà thật sự làm theo!!!
Kiếp trước mẹ cô qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi khi cô mới mười bốn tuổi, không lâu sau mẹ kế của cô liền dẫn theo con trai mình gả vào nhà, bề ngoài mẹ kế làm rất tốt, luôn tỏ ra “cẩn thận tỉ mỉ” đối với Hàn Thanh Hạ.
Lúc đó Hàn Thanh Hạ đang trong giai đoạn nổi loạn, gặp ai cũng xù gai nhọn nhưng thực chất cô lại rất khao khát hơi ấm của tình cảm gia đình.
Sự dịu dàng và ân cần của Lý Lâm đã khiến cô bị mê hoặc, bà ta luôn tỏ ra ủng hộ cô bất kể là việc gì, chính điều này đã làm cô thực sự coi bà ta như một người mẹ.
Cái gì tốt đều nguyện ý cho hai mẹ con bà ta.
Thậm chí lúc bọn họ tới đòi căn nhà duy nhất mà mẹ cô để lại, cô cũng chỉ do dự một chút liền đồng ý.
Nhưng sau ngày tận thế, cô đã bị bọn họ bỏ rơi không chỉ một lần, sau đó, vì để lên được xe cứu hộ mà bọn họ đã đá cô ra xa để câu kéo thời gian cho mình trốn thoát, lúc này Hàn Thanh Hạ mới thực sự hiểu được tình thương giả dối kia có nghĩa là gì.
Tình cảm gia đình gì chứ!!!
Từ đầu đến cuối cô chỉ là món thịt nằm trên đĩa của bọn họ mà thôi! Đám người hút máu kia thấy không còn giá trị sử dụng thì liền vứt bỏ cô!
Không một ai trong số bọn họ coi cô như người thân thực sự!
Hàn Thanh Hạ rất muốn tát bản thân một cái thật mạnh vì sự ngu ngốc của mình!
“Phanh!”
Cô ném mấy túi trái cây rẻ tiền trên bàn cà phê cũ vào thùng rác rồi ngồi xuống trước mặt bọn họ.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin