Kỷ Nhiêu không ngủ suốt ba ngày. Cô luôn chú ý đến những thay đổi trên cơ thể của Lâm Hách. Nhiệt độ cơ thể của anh lúc cao lúc thấp, làn da hồng hồng.
Trong ba ngày tỉnh táo, cô cảm thấy trống rỗng một cách khó hiểu.
Nhìn bầu trời tối tăm ngoài cửa sổ, cô càng cảm thấy chán nản.
Nó quá yên tĩnh...
Cả thế giới không có âm thanh hoặc ánh sáng nào, thậm chí còn không có một hơi gió.
Kỷ Nhiêu cảm thấy khó thở trong thời gian dài chờ đợi này.
~~~
Những thay đổi trên cơ thể của Lâm Hách đã ổn định, nhịp tim và nhiệt độ cơ thể về cơ bản đã trở lại bình thường.
Đáng lẽ bây giờ đã là giai đoạn cuối cùng, nhưng đột nhiên cô phát hiện ra tóc của Lâm Hách đang đổi màu.
Tâm trí của cô lập tức quay trở lại.
Cô tò mò nhìn Lâm Hách, mái tóc đen của anh dần dần biến thành màu xanh nước biển. Giống như đại dương bao la trong biển sâu, xanh đến lóa mắt.
Sau sự ngạc nhiên và kinh ngạc, cô cẩn thận đưa tay nhẹ nhàng chạm vào tóc của anh. Dường như nó ẩn chứa rất nhiều năng lượng, khiến đầu ngón tay cô tê dại.
Nhanh chóng rút ngón tay lại, nheo mắt chiêm ngưỡng diện mạo mới của Lâm Hách. Đúng lúc này một tiếng gào quen thuộc xuyên qua bầu trời, phá vỡ thế giới đen tối này !
~~~
Đây là tiếng kêu của đám tang thi, hóa ra tang thi thực sự đã thức dậy trước.
Chẳng trách, vào những ngày tận thế trước khi cô sống lại, số lượng tang thi nhiều hơn số người sống sót. Dù có gϊếŧ nhiều như thế nào thì cũng không gϊếŧ hết được.
"Kỷ Nhiêu à Kỷ Nhiêu, mày đã thay đổi cả thế giới" Cô lẩm bẩm với đôi mắt sáng ngời. Cả người như bị ánh mặt trời đang dần nhô lên hòa tan, mềm nhũn thành một vũng nước.
Lâm Hách tình cờ tỉnh dậy vào lúc mặt trời mọc này. Ngay khi mở mắt ra, còn chưa kịp nhận ra sự kỳ lạ của cơ thể mình, anh đã bị mê hoặc bởi vẻ ngoài ngọt ngào và đáng yêu của cô.
Kỷ Nhiêu, người đã dùng tinh thần lực để nhìn mọi thứ trong ba ngày, đã nhận ra ánh mắt nóng bỏng của anh khi vừa thu hồi dị năng của mình.
“Dậy đi” Kỷ Nhiêu cười rạng rỡ lao tới hôn môi anh một cách cuồng nhiệt và gặm cắn như một chú cún con.
Anh tận hưởng sự ôm ấp yêu thương của cô và đáp lại cô một cách nhiệt tình. Cả hai giống như là đã xa cách từ lâu hơn là cặp đôi mới cưới, không thể tách rời và gần như muốn “nổ súng”.
Sau khi thở dốc, hai người âm thầm bình tĩnh lại và nhìn nhau.
"Em nhớ anh rất nhiều" Kỷ Nhiêu nhẹ nhàng nói.
“Không phải anh luôn ở bên cạnh em sao?” Lâm Hách trêu chọc đáp lại.
Thực ra, anh cũng nhớ cô và trái tim anh đau nhói khi nghĩ về cô.
Khoảnh khắc trước khi chìm vào giấc ngủ, anh vùng vẫy và chống cự, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể chống lại được sức mạnh của thiên nhiên.
Sau khi giãy giụa trong vô vọng, anh yếu ớt nhắm mắt lại, cuối cùng lâm vào hôn mê. Trong lòng anh cảm thấy tức giận và bất lực.
Bây giờ cảm nhận được người đẹp trong vòng tay của mình. Cảm nhận được sự tươi mát, mạnh mẽ và run rẩy của các tế bào trong cơ thể. Cảm giác sống động bằng xương bằng thịt này, cảm giác thực sự còn sống này, khiến Lâm Hách cảm thấy rung động, mới mẻ và lưu luyến không thể giải thích được.
Đám tang thi lần lượt gào lên, cắt ngang ngàn lời muốn nói của hai người.
Anh tập trung cảm nhận những thay đổi trong cơ thể mình và tâm hạch mới hình thành ở giữa ngực, sức mạnh dâng trào bên trong khiến da đầu anh tê dại.
Lúc này, công cụ liên lạc đã im lặng suốt một thế kỷ cuối cùng cũng mở ra quả bom đầu tiên trong ngày tận thế.
AQ, liên lạc nội bộ cấp S chuyên nghiệp, truyền đến giọng nói trầm khàn và trang trọng của Lão Hắc: "Gọi Dạ Kiêu, Lão Hắc gọi Dạ Kiêu”.
Không khí chán nản và buồn bã đến từ nhiều thiết bị đầu cuối khác nhau. Họ không biết rằng người lãnh đạo tinh thần của họ, người đứng đầu của họ, Dạ Kiêu, có còn ở đó hay không.
Sau thời gian chờ đợi ngắn ngủi, trong AQ cuối cùng cũng vang lên giọng nói đầy quyến rũ và quyết đoán của Dạ Kiêu: "Dạ Kiêu đã nhận được, chúng ta bắt đầu hành động theo kế hoạch ban đầu. Mọi người chú ý an toàn”.
Sau khi dừng một chút, Lâm Hách tiếp tục nói: "Một phát nổ vào đầu để anh em ra đi được sảng khoái".
Thời điểm này là tất cả tang thi chứ không phải tang thi đều là anh em trước đây.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, bọn họ còn cùng nhau kề vai sát cánh, cùng nhau tán gái và làm những chuyện xấu. Chỉ là trong một khoảnh khắc, vậy mà vật vẫn còn đây nhưng người đã mất, mãi mãi cách xa.
Không có lời từ biệt, chỉ có sự chia ly trong cuộc sống.
Ý thức của họ đã chết và cơ thể đã bị đột biến. Tất cả những gì còn lại cho những người anh em may mắn sống sót này, chỉ là ký ức và nỗi đau. Còn phải tiêu diệt chúng một cách nhân đạo, trái tim kiên cường của bọn họ đang rỉ máu.
"Đã rõ, bắt đầu hành động, hãy để anh em ra đi sảng khoái" Người đầu tiên trả lời trước.
Sau đó, lần lượt âm thanh nối tiếp âm thanh và cuối cùng đồng loạt biến thành một tiếng gào lớn.
Những tiếng vang nặng nề, kích động, khàn khàn và hoang vắng vang vọng khắp bầu trời, rất giống tâm trạng của Kỷ Nhiêu khi cô tự nổ tung.
Kỷ Nhiêu đột nhiên cảm thấy có chút ghen tị. Trong bảy năm tận thế gϊếŧ chóc, mãi đến khi chết cô mới nhận ra điều này.
Đúng là người so với người, làm người khác tức chết.
Chẳng trách sau này bọn họ phát triển mạnh mẽ và khác biệt đến vậy.
~~~
Bằng... bằng... bằng... Những tiếng súng lẻ tẻ vang lên trong nửa giờ và tiếng gào của đám tang thi gần như không thể nghe được.
Suy cho cùng, khu vực bên ngoài của tổ hợp tòa nhà này không phải là lãnh thổ của Lâm Hách.
Không có nghĩa địa, không có tang lễ, chỉ có lò hỏa táng đã chuẩn bị sẵn sàng. Virus tang thi rất dễ lây lan, sau này lò hỏa táng có tỷ lệ sử dụng cao nhất và thường xuyên nhất trong ngày tận thế.
Đội trưởng Lão Hắc vẻ mặt đầy cố chấp và buồn bã, như thể đột nhiên già đi mười tuổi.
Sau khi mọi việc đã ổn định, bước tiếp theo là điều chỉnh công việc cho những anh em không có đột biến và vẫn là người thường. Cũng như việc thống kê các loại dị năng để điều chỉnh và phân bổ công việc cho phù hợp với các dị năng giả.
Đây đều là những việc đòi hỏi phải kỹ càng và cẩn thận.
Suy cho cùng, mỗi người đều cần có thời gian để thích ứng với ngày tận thế và thích ứng với dị năng của bản thân.
Nơi này giống như một thế giới nhỏ bé, khép kín và không thể tách rời khỏi toàn bộ thế giới. Có lẽ bên ngoài gϊếŧ chóc vẫn đang tiếp tục, nhưng ở đây đã có một sự yên tĩnh ngắn ngủi.
~~~
Lâm Hách yêu cầu mọi người điều chỉnh riêng lẻ. Những người có dị năng thì nên tự làm quen và nắm vững cách sử dụng dị năng của mình. Có thể trải nghiệm một mình hoặc nghiên cứu cùng nhau, tùy theo sở thích của mỗi người.
Anh đang ở bên ngoài biệt thự của mình cùng với Kỷ Nhiêu và tập trung kết nối với tâm hạch. Đầu tiên, một luồng ánh sáng trắng bay lên từ lòng bàn tay của anh với hơi thở thánh thiện và thoải mái, và có thể cảm nhận được bên trong nó tràn đầy sức sống.
Kỷ Nhiêu nghĩ “Có lẽ đây là dị năng hệ chữa trị”.
Sau đó, một vòng cung màu tím rực rỡ xuất hiện, rất nhỏ nhưng rất kinh người. Đây là dị năng hệ lôi, là vua của các dị năng và là kẻ thù tự nhiên của tang thi. Nếu đánh vào đầu tang thi, về cơ bản ngay cả tinh hạch cũng có thể bị nấu chảy trực tiếp.
Sau một lúc, lại xuất hiện những tinh thể màu xanh nước biển, cùng màu với màu tóc mới của Lâm Hách. Có lẽ do chưa thành thạo nên không thể tạo thành nhiều hình dạng hấp dẫn.
Kỷ Nhiêu biết đây chính là dị năng hệ băng.
“Chậc, chậc, đúng là yêu nghiệt. Nhiều hệ dị năng như vậy, Lâm Hách là con cưng của trời sao?”
Đột nhiên, một vòng xoáy không màu xuất hiện trong tay Lâm Hách, có phần giống với vòng xoáy màu đen của Kỷ Nhiêu, cô choáng váng, đây là cái quái gì vậy?