Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mạt Thế Trọng Sinh: Cưng Chiều Vợ

Chương 48: Không thể nhịn được

« Chương Trước
Khi tinh thần lực của Kỷ Nhiêu thâm nhập vào trong không gian sống thì thấy ở đây chứa đầy các sinh vật sống. Chúng không phải được xếp ngăn nắp trong các ô vuông, mà thông qua các ô vuông có thể nhìn thấy chúng đang tự do hoạt động ở các nơi khác nhau, mỗi một ô vuông là một lối đi dẫn đến nơi chúng đang sinh sống và kiếm ăn.

Nơi này sinh vật nào cũng có bao gồm những loài bay trên trời, di chuyển trên mặt đất, bơi dưới nước và cả những loài đã tuyệt chủng... giống như một vườn thú khổng lồ.

Kỷ Nhiêu mỉm cười đầy thỏa mãn, vấn đề lương thực trong tương lai xem như đã được giải quyết. Tất nhiên, nguồn cung cho việc kinh doanh thú cưng cũng sẽ không thiếu, cô nhắm mắt lại mím môi cười trộm.

Bởi vì trong giai đoạn hậu tận thế, những người không có dị năng sống dựa vào các dị năng giả có thực lực mạnh mẽ đã mắc phải chứng bệnh “nghiện nuôi thú cưng” để giải khuây. Những động vật không bị biến dị vô cùng quý hiếm nên giá cả của chúng rất đắt đỏ. Tuy cô không thiếu tiền nhưng sẽ không tặng miễn phí những thứ tốt đẹp trong không gian của mình cho bất kỳ ai và trong bất kỳ trường hợp nào.

Một bài học mà cô đã thấm nhuần sâu sắc từ kiếp trước “kẻ thường dân vốn không có tội, nhưng chỉ vì mang ngọc mà đã trở thành có tội”.

~~~

Kỷ Nhiêu mở mắt nhìn Lâm Hách đang say giấc và nhận ra rằng hai người họ gần như đã dành cả ngày chỉ để ngủ. Cô nhìn lên bầu trời trên đỉnh đầu, cuối cùng cũng thấy dấu hiệu như mặt trời sắp lặn.

Cô quyết định ngủ thêm một chút với Lâm Hách, đợi hồi phục hoàn toàn sẽ tiếp tục khám phá những không gian còn lại nên đã lấy ra một chiếc chăn từ trong không gian của mình và đắp cho hai người. Cô không hề nghĩ đến việc sau khi mặt trời lặn thì ở đây có lạnh hay không mà chỉ cảm thấy cứ khỏa thân như vậy mãi thì rất bất lịch sự.

Ừm... Kỷ Nhiêu, người có mạch não kỳ lạ và trừu tượng, cũng bị chính mình làm cho choáng ngợp.

Cô chui vào trong lòng Lâm Hách, l*иg ngực nóng rực của anh khiến cô vốn đang mệt mỏi cũng phải thở dài nhẹ nhõm và cảm thán trong lòng: "Thật là thoải mái, nhiệt độ vừa đủ, cảm giác thật tuyệt. Chậc chậc, mình đã trở thành một cô gái hư hỏng."

Kỷ Nhiêu ôm chặt Lâm Hách, người đang ngủ say dường như cảm nhận được điều gì đó, đã ôm trọn cả người cô vào trong vòng tay và giữa hai chân của mình, bảo vệ chặt chẽ như một đứa trẻ đang giữ chặt lấy đồ ăn.

Khóe miệng cô cong lên, cảm giác ngọt ngào thấm vào tận xương tủy thật sự quá tuyệt vời. Cùng với giai điệu ngọt ngào này, cả hai đã chìm vào giấc ngủ thật sâu, không có sự căng thẳng hay hoảng loạn của ngày tận thế mà chỉ có sự yên bình...

~~~

Khi trăng treo cao trên ngọn cây, Kỷ Nhiêu đã chậm rãi tỉnh dậy, trong lòng cô vẫn luôn lo lắng về việc tiếp tục khám phá các không gian còn lại và muốn rời khỏi bí cảnh này càng sớm càng tốt. Bởi vì cô lo rằng nếu ở nơi này quá lâu thì bản thân sẽ không muốn đối mặt với ngày tận thế nữa nên cô đã tỉnh lại sau khi ngủ không lâu.

Nhìn Lâm Hách vẫn đang say giấc, cô hôn nhẹ lên môi anh rồi nhắm mắt lại và tiếp tục dùng tinh thần lực thâm nhập vào viên kim cương màu xanh biển. Vì ở trong bí cảnh này dù có mệt mỏi đến đâu hay ngủ sâu như thế nào cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm gì. Do đó, việc khám phá không gian ở đây là thích hợp nhất, dù sao công việc thăm dò này đối với tinh thần lực của hai người đã quá sức chịu đựng, chưa kể đến việc chúng còn bị tùy ý sử dụng.

Khi tinh thần lực của Kỷ Nhiêu xuyên thấu vào không gian ngưng đọng thời gian, cô không còn thành kiến hay gán nhãn cho không gian này theo đúng nghĩa đen như trước nữa.

Ngay khi vừa bước vào cô có cảm giác như đang bước vào trong một làn nước dập dờn, nhớp nháp và trơn trượt của Long cung dưới lòng đất. Nó hoàn toàn khác với cảm giác thông suốt khi bước vào những không gian khác. Tinh thần lực di chuyển trong không gian này vô cùng khó khăn và có cảm giác gần giống như bị đẩy lùi, việc này làm tiêu hao rất nhiều tinh thần lực.

Ở đây cũng có những ô vuông dày đặc nhưng không có sinh vật nào còn sống, nói cách khác chúng đều là những sinh vật sống đã bị đứng yên bất động tại một thời điểm nào đó. Lẽ ra nơi này phải giống như một tủ bảo quản thực phẩm nhưng đã bị tổ tiên nhà họ Lâm biến thành một nhà xác.

Kỷ Nhiêu nổi da gà khi nhìn thấy nó, bởi vì ngoài các loại thực phẩm như lương thực, rau củ, trái cây và động vật, còn có cả con người và một số quái vật mang đặc điểm của con người.

Thời gian đứng yên đúng như tên gọi, đã giữ nguyên trạng thái của mọi vật trước khi bước vào không gian này, dù trải qua bao nhiêu năm đều sẽ không thay đổi...

Cảm giác thích thú khi nhìn thấy trái cây tươi và các loại rau củ, gạo, mì, dầu ăn bỗng chốc biến mất không còn dấu vết. Thậm chí cô còn ngơ ngác suy nghĩ: “Nếu thả những người này ra thì sẽ như thế nào? Nhìn dáng vẻ của một số người, rõ ràng là họ chưa chết. Đừng dọa người như vậy chứ."

Kỷ Nhiêu run rẩy rời khỏi không gian ngưng đọng thời gian, cảm giác nhớp nháp, trì trệ khiến cho tinh thần lực thăm dò vô cùng khó khăn cuối cùng cũng biến mất.

Cô nhìn chằm chằm Lâm Hách, người mang gen di truyền của tổ tiên nhà họ Lâm đầy biếи ŧɦái, trông thật quyến rũ, đẹp trai và vô hại. Cô bĩu môi và rất muốn đánh thức anh để hỏi: "Anh hãy gọi tổ tiên của anh ra đây và hỏi xem rốt cuộc họ đã nghĩ như thế nào?"

Kỷ Nhiêu tuyệt đối sẽ không thừa nhận rằng bản thân mình đã bị cú sốc này làm cho bối rối. Các mẫu vật cho dù xuất hiện vào thời điểm nào và ở thời đại nào đều không thể chấp nhận được. Huống hồ đó là con người sống!

Vào thời cổ đại, có những bộ tộc ăn thịt người nhưng điều đó thực sự đã rất cổ xưa và từ rất lâu đời. Nhìn vào những người trong từng ô vuông, dường như họ là những người thuộc tất cả các thời đại trước đây của thế giới mà cô đang sống.

Cô ôm chặt Lâm Hách, nhắm chặt mắt lại, trong lòng cảm thấy lo lắng và tiếc nuối vì phát hiện này. Nếu nhìn về hướng tích cực, đây có thể là việc thu thập gen của loài người để lưu lại "mầm sống" khi nhân loại có nguy cơ bị tuyệt chủng. Nhưng nếu nhìn về hướng tiêu cực thì việc này tràn đầy ác ý đối với nhân loại.

Tóm lại: Không thể nhịn được.

Dòng cảm xúc thất vọng đang dâng trào trong lòng, niềm phấn khích và vui sướиɠ khi nhận được những viên kim cương màu xanh biển đã tan biến hoàn toàn. Đôi mắt cô trống rỗng, sửng sốt một lúc lâu rồi mới ủ rũ thu lại ánh nhìn vô hồn của mình.

Cô dựa vào l*иg ngực ấm áp của Lâm Hách, cảm giác uất ức vì phát hiện ra bí mật động trời nhưng lại không thể chia sẻ cùng ai đã dần dần tan chảy trong vòng tay của người đàn ông mà cô yêu sâu sắc.

Thôi kệ, không cần nghĩ nhiều nữa. Cô cảm thấy hơi mệt nên nhắm mắt lại định khám phá một vòng trong không gian cuối cùng rồi sẽ cùng Lâm Hách tiếp tục ngủ. Dù trời có sập thì cũng có người to lớn chống đỡ.

Kỷ Nhiêu, người tự an ủi chính mình bằng những câu nói quen thuộc của Lâm Hách, đã dùng tinh thần lực thâm nhập vào không gian chân không. Cô cảm thấy không gian này rất thừa thãi, bởi vì đối với họ chỉ cần không gian ngưng đọng thời gian có chức năng bảo quản là đủ.

Tuy nhiên, cú sốc vừa rồi đã khiến cô không còn can đảm để bước vào không gian đó một lần nữa. Vì vậy, khi cô nhìn thấy đủ loại thức ăn trong không gian chân không đã cảm động đến rơi nước mắt.

Đây mới chính là đặc điểm mà một kho thực phẩm nên có. Nơi này hoàn toàn ở trong trạng thái chân không và có đầy đủ các món ăn hoàn chỉnh từ mọi thời đại. Cô cảm thấy nước bọt như sắp tràn ra từ khóe miệng.

Những món ngon như cừu nướng nguyên con, tôm hùm khổng lồ từ biển sâu, thịt heo quay, các loại hạt, trái cây sấy khô, há cảo, thịt viên... khiến cô thèm đến mức bụng bắt đầu réo lên ầm ĩ.

Cuối cùng cô cũng cảm thấy hài lòng và tâm trạng thoải mái hơn nhiều. Cô rút

tinh thần lực ra khỏi viên kim cương màu xanh biển và dựa vào Lâm Hách dần dần chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, cô gặm cả con cừu nướng, ăn nho khô và có cả Lâm Hách đẹp trai, quyến rũ ở bên cạnh lau mồ hôi cho cô.

Thật là một giấc mơ đẹp không sao tả xiết !!!
« Chương Trước