Chương 47: Bộ sưu tập tinh hoa

Giấc ngủ này thật sự rất sâu, hai người đã ngủ gần như cả ngày. Sau niềm vui và sự ngạc nhiên cùng với cảm giác hưng phấn và mệt mỏi tột độ, sự căng thẳng và thư giãn cả về thể xác lẫn tinh thần đã khiến cho cả hai đều cảm thấy vô cùng thoải mái và dễ chịu khi tỉnh lại.

Cảm giác thoải mái và lười biếng đến cực độ.

~~~

Cả hai đều đã tỉnh dậy nhưng lại không muốn rời giường, Kỷ Nhiêu cuộn tròn trong vòng tay của Lâm Hách như một chú mèo con và cảm nhận cảm giác tuyệt vời khi không mặc gì, không sợ bị nhìn trộm.

"Anh yêu, anh có muốn xem bên trong vòng tay có gì hay không?"

Kỷ Nhiêu dùng ngón tay trắng nõn mềm mại của mình chọc vào ngực Lâm Hách, cảm nhận làn da màu đồng mịn màng như đậu phụ non của anh. Cô dường như bị nghiện việc chơi đùa vui vẻ như vậy một mình, vừa chọc vào ngực anh vừa hỏi trong khi cô mới là người tò mò nhất.

"Anh nhớ trên mảnh giấy có viết rằng: nếu tinh thần lực còn yếu thì không nên sử dụng kim cương xanh biển thường xuyên, nếu không sẽ tổn thương đến căn cơ."

"Để anh dùng tinh thần lực thử trước, em khoan hãy dùng, lỡ như lát nữa anh dùng hết tinh thần lực thì còn có em ở đây, chúng ta sẽ không bị kẹt ở trong bí cảnh mà không ra được." Lâm Hách nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang nghịch ngợm trên ngực của mình đưa lên miệng vừa cắn vừa nói.

Kỷ Nhiêu cố gắng rút tay lại nhưng không được đành mím môi, chậm rãi nói với giọng điệu tức giận: "Anh quên những viên tinh thể màu xanh biển trong không gian của em rồi à?"

Nhìn dáng vẻ vênh váo, khoe khoang của cô rất đáng ghét "Ừm."

Lâm Hách vỗ trán thầm nghĩ: "Thật là quên mất."

Do quá tin tưởng vào tổ tiên nên trong tiềm thức của anh nghĩ rằng nếu có cách bổ sung tinh thần lực thì tổ tiên của mình chắc chắn sẽ biết được.

Lâm Hách nhìn Kỷ Nhiêu cười nói: "Được, vậy thì chúng ta cùng xem nhé."

Vì vậy, mặc dù cơ thể của hai người vẫn dính vào nhau nhưng ý thức đã chìm vào bên trong và tinh thần lực không ngừng thẩm thấu vào viên kim cương xanh biển.

Trong không gian năng lượng, Lâm Hách nhìn thấy các loại tinh thể năng lượng trải dài vô tận và rất nhiều loại khoáng sản không thể tưởng tượng được, không gì không tìm thấy. Tất cả đều được thu thập vào trong từng ô vuông, mỗi ô vuông tương ứng với các địa điểm của mỗi loại tài nguyên khoáng sản. Đến thời gian nhất định, chúng sẽ được khai thác và đưa vào các ô vuông đó.

Những viên kim cương màu xanh biển liên kết với các nơi khác nhau trong bí cảnh thật sự quá kỳ diệu.

Sau đó, Lâm Hách đã đi đến không gian nước. Đúng như tên gọi, tất cả đều là nước uống được và có rất nhiều ô vuông chứa các loại nước khác nhau. Anh dùng tinh thần lực rút một ngụm nước từ một trong những ô vuông đưa vào miệng nếm thử thì thấy có cảm giác mát lạnh và ngọt ngào. Sau đó, anh rút thêm một ngụm nước từ ô vuông khác nếm thử thì lại có vị đắng nhè nhẹ.

Lâm Hách không tiếp tục thử nữa, bởi vì tinh thần lực của anh gần như đã cạn kiệt chỉ trong một thời gian ngắn. Anh vội vàng đi ra thì nhìn thấy Kỷ Nhiêu vẫn còn đang khám phá nên bất đắc dĩ thở dài và tự nhủ: “Thật đúng là thứ tốt, nhưng nếu không có sức mạnh tương xứng thì cũng vô dụng. Khi trở về mình phải tiếp tục rèn luyện tinh thần lực và củng cố bản thân để không bị hạn chế khi sử dụng món quà mà tổ tiên đã ban tặng."

Ôm chặt Kỷ Nhiêu vào lòng và nằm trên giường gỗ tử đàn không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, Lâm Hách, người gần như đã cạn kiệt tinh thần lực nhanh chóng chìm vào giấc ngủ với sự tiếc nuối.

Anh không chọn cách sử dụng tinh thể để bổ sung năng lượng, vì chỉ cần một giấc ngủ đã có thể hồi phục năng lượng nên anh không muốn lãng phí.

"Nếu vợ thích thì cứ để dành cho vợ dùng vậy!"

Lúc này, Kỷ Nhiêu vẫn còn ở trong không gian năng lượng chưa chịu rời đi. Khi nhìn thấy những viên tinh thể năng lượng vô tận, cô liền bỏ qua và phớt lờ các loại khoáng sản cao cấp như ngọc cẩm thạch, kim cương, pha lê, ngọc trai, ngọc bích tỷ, san hô tím, mã não, ngọc ấm, ngọc lạnh... Tất cả đều được mài giũa hoàn chỉnh và nằm trong từng ô vuông khác nhau, trông chúng vô cùng rực rỡ. So với những thứ này thì viên kim cương xanh biển trên tay cô dường như không còn nổi bật nữa.

Thế nhưng Kỷ Nhiêu hoàn toàn không để ý đến chúng mà chỉ nhìn chằm chằm vào những viên tinh thể năng lượng bằng đôi mắt tỏa sáng. Khi tinh thần lực của Lâm Hách rút ra, cô đã nhận ra ngay lúc đó nhưng vì quá say mê chúng nên cô vẫn ở lại đó mà chưa rời đi.

Sau khi tính toán, cô nhận ra rằng mình đã ở đây khá lâu, mặc dù hơi luyến tiếc nhưng có rất nhiều thứ còn chưa khám phá hết. Cô liếc nhìn những viên tinh thể năng lượng lộng lẫy chói mắt một lần nữa rồi mới chậm rãi rời khỏi không gian này. Bởi vì không mang theo thứ gì ra ngoài nên tinh thần lực của cô không bị tiêu hao nhiều.

Kỷ Nhiêu đi đến không gian kế tiếp, không gian nước. Ở đây cũng giống như không gian năng lượng, có rất nhiều ô vuông chứa các nguồn nước không biết lấy từ nơi nào trong bí cảnh. Cô không ở lại lâu và cũng không nếm thử mà nhanh chóng chuyển sang không gian tiếp theo, bởi vì trong không gian của cô không thiếu nước nên cô không tò mò đối với nơi này. Cô biết rằng nguồn nước ở đây được lưu trữ cho toàn thế giới, chỉ cần đợi tinh thần lực của cô và Lâm Hách đủ mạnh để có thể kiểm soát nó.

Sau đó, cô đã đến không gian lưu trữ. Kỳ thật, lúc đọc nội dung trên mảnh giấy cô đã rất tò mò về không gian này, chỉ cần nhìn tên là biết đây là nơi chứa đựng các loại nhu yếu phẩm. Trong sáu không gian, đây là không gian duy nhất mà tổ tiên Lâm gia không lưu trữ các đồ vật thuộc về bí cảnh, năm không gian còn lại hầu như đều đáp ứng được các nhu cầu lưu trữ của các lối đi trong bí cảnh. Còn không gian lưu trữ này giống như một chiếc ba lô chứa đựng các vật dụng thường dùng để mang theo khi ra ngoài.

Vừa bước vào không gian lưu trữ, Kỷ Nhiêu đã bị sững sờ trong vài giây. Ở đây có rất nhiều ô vuông san sát nhau chứa đầy các vật phẩm do các truyền nhân của bí cảnh mang vào nhưng không dùng hết. Tất cả đều là các vật phẩm hoàn chỉnh từ thế giới bên ngoài như quần áo, trang sức, giày dép, mũ và chăn ga gối đệm từ các thời đại khác nhau; những món đồ nội thất và đồ dệt gia dụng độc đáo; vô số đồ cổ; các loại tiền đồng bằng vàng đủ loại hình dạng và các thỏi vàng nhiều không đếm xuể; thậm chí còn có cả đồ dùng cho trẻ sơ sinh...

Kỷ Nhiêu bị ngây ngất, choáng ngợp và kích động trước những thứ nhìn thấy, tất cả đều là những vật phẩm cần thiết trong cuộc sống. Tất nhiên, có nhiều món chỉ có thể xem như đồ cổ để trưng bày.

Đây là toàn bộ kho tàng được lưu truyền qua nhiều thế hệ của Lâm gia, là dấu ấn lịch sử, là bằng chứng cho sự tồn tại của họ. Có ô vuông chứa những cuốn sách quý hiếm từ các thời đại khác nhau, có ô vuông chứa đầy các đồ cổ, thư pháp và tranh vẽ.

Khi tinh thần lực của cô thâm nhập vào trong, đã nhanh chóng bị các ô vuông dày đặc và lượng vật phẩm khổng lồ rút cạn giống như cá voi hút nước. Và chắc chắn không đủ năng lượng để xem hết một lần nên cô chỉ có thể rời khỏi nơi này một cách đầy luyến tiếc, đợi lần sau quay lại sẽ quan sát kỹ hơn.

Không gian lưu trữ giống như một bảo tàng lịch sử chứa đựng những bộ sưu tập tinh hoa, vừa tiến vào đã có cảm giác như bước vào dòng chảy của thời gian, chẳng cần làm gì cũng có thể mở rộng tầm mắt, nâng cao khí chất và sự hiểu biết của một người.

Trước khi bước vào, Kỷ Nhiêu còn tưởng rằng đây chỉ là một phòng chứa đồ đơn giản. Cô thở dài và tự nhủ: "Quả nhiên tầm nhìn của mình còn quá hạn hẹp."