Chương 45: Săn tìm kho báu

Kỷ Nhiêu siết chặt Phật ngọc trong tay và nắm lấy tay của Lâm Hách, cô cẩn thận đưa tinh thần lực vào điểm giữa trán của tượng Phật.

Bởi vì Kỷ Nhiêu sở hữu dị năng hệ tinh thần nên có điểm khác biệt so với Lâm Hách là Lâm Hách chỉ có thể đưa năng lượng vào trung tâm, kích hoạt và mở lối vào bí cảnh. Trong khi đó, cô không chỉ làm được điều này mà còn có thể dựa vào dị năng hệ tinh thần để nhìn rõ toàn bộ quá trình mở ra lối vào bí cảnh khi tinh thần lực thẩm thấu vào giữa trán của tượng Phật.

Nơi đó có nhiều màu sắc rực rỡ, lung linh và huyền ảo. Vòng xoáy màu xanh biển nằm ở cuối con đường đang phát sáng rực rỡ và những viên đá ở trên tường không biết được làm từ chất liệu gì cũng đang tỏa sáng lấp lánh, trông chúng còn đẹp hơn cả những viên đá mà cô và Lâm Hách đã đào được gấp trăm lần.

Bởi vì tốc độ di chuyển quá nhanh nên khoảnh khắc tinh thần lực thẩm thấu vào tượng Phật, Kỷ Nhiêu chỉ kịp nhìn thấy những điều này, khi cô muốn nhìn kỹ hơn thì cả hai đã đến được vị trí mà họ đã vào lần trước.

"Em cảm thấy thế nào?" Lâm Hách hỏi Kỷ Nhiêu, người vẫn còn đang đắm chìm trong cảm giác kỳ ảo vừa rồi.

"Giống như một giấc mơ, thật là huyền ảo!" Kỷ Nhiêu nói khẽ như thể sợ làm ai đó thức tỉnh.

"Nơi này chính là trung tâm của bí cảnh, anh chỉ biết mỗi lần tiến vào đều sẽ xuất hiện ở đây nhưng lúc đi ra thì có thể xuất hiện ở các khu vực khác nhau. Đi thôi, chúng ta đi dạo ở quanh đây một chút" Lâm Hách vừa nói vừa nhìn xung quanh.

"Được" Kỷ Nhiêu cảm thấy mình không thể chờ đợi thêm nữa.

~~~

Lúc này hai người đang đứng ở vị trí cao nhất giữa các dãy núi trùng điệp, nơi có tầm nhìn vô cùng rộng rãi. Lâm Hách cảm thấy nơi này quá lớn, nếu đi bộ sẽ hao phí rất nhiều sức lực, hơn nữa nếu vượt qua khỏi dãy núi này thì sẽ càng cách xa lối ra trên mặt biển, điều này rất không thực tế. Vì vậy, nếu tổ tiên muốn để lại thứ gì đó hoặc một lời nhắn nhủ cho hậu thế thì ở gần khu vực này mới là điều hợp lý.

Lâm Hách, người vô cùng ngưỡng mộ tổ tiên của mình, đã đưa Kỷ Nhiêu tiến vào cuộc thám hiểm đầu tiên từ khi bước vào bí cảnh.

Hai người đi thẳng về hướng ngược lại với biển, trước mặt họ là một rừng hoa anh đào, nhìn từ xa cảm thấy rất vui vẻ và thoải mái, khi đến gần thì hương hoa càng thêm ngào ngạt.

Lâm Hách đã ước tính khoảng cách giữa rừng hoa và điểm mà hai người đã đặt chân vào bí cảnh, anh cảm thấy nếu dựa vào mong muốn của con người về một môi trường sống lý tưởng thì rất có khả năng sẽ lựa chọn khu vực ở gần rừng hoa anh đào.

Anh luôn có trực giác chính xác nên đã lựa chọn đi đến rừng hoa anh đào mà không hề do dự. Hai người thả lỏng tinh thần, chậm rãi bước về phía rừng hoa và sau khoảng mười phút thì họ đã đến được lối vào.

Khu rừng hoa anh đào giống như được tưới thần dược, từ cây cối cho đến hoa lá và thảm thực vật ở xung quanh đều xanh um tươi tốt và tràn đầy sức sống.

Kỷ Nhiêu như bị mê hoặc khi đi dạo trong biển hoa anh đào, bầu không khí ấm áp, lãng mạn của rừng hoa đã khiến cô cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc. Cô tươi cười ngọt ngào dựa cả người vào Lâm Hách như một chú gấu Koala nhỏ đeo bám trên người, bầu không khí phiêu lưu săn tìm kho báu đã hoàn toàn bị dáng vẻ đáng yêu của cô làm cho tan biến.

Lâm Hách nửa ôm nửa bế Kỷ Nhiêu đi sâu vào trong rừng hoa và cưng chiều hết mực. Anh không bận tâm đến việc cô nghịch ngợm và dính lấy mình, mà chỉ mỉm cười ôm cô đi về phía trước. Anh cảm thấy rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình, nếu có thể tìm được kho báu ở đây thì cuộc sống của anh sẽ càng thêm trọn vẹn.

Nghĩ đến các anh em còn đang chiến đấu với tang thi, anh cảm thấy trọng trách trên vai mình rất nặng. Những ngày đầy hoa xuân lãng mạn, cỏ non tươi tốt, hoa anh đào bay bay như thế này đều trở nên vô cùng hiếm có và quý giá.

~~~

Những nơi mà anh tưởng tượng như mật thất, bảo khố hay tàng bảo các thì không tìm được, ngược lại chỉ thấy một chiếc giường gỗ có dấu vết nhân tạo rất rõ ràng ở giữa rừng hoa anh đào và đối diện với nó là một chiếc hộp gỗ đàn hương vuông vắn đang nằm lặng lẽ bên trong một hốc cây trông rất nổi bật.

Mọi thứ ở đây đều rất bình thường, rõ ràng và không có cảm giác bất ngờ nào.

Lâm Hách lấy chiếc hộp ra và đặt lên giường gỗ có chất liệu tương tự với nó, đều là gỗ đàn hương tím. Nó không có thiết kế cầu kỳ hay bất cứ hoa văn trang trí nào mà chỉ có những đường vân gỗ tự nhiên trông rất sang trọng.

Anh cầm chiếc hộp đưa đến trước mặt của Kỷ Nhiêu và ra hiệu cho cô mở nó ra. Kỷ Nhiêu cũng rất dứt khoát, trực tiếp mở nắp hộp ngay trên tay Lâm Hách, bên trong chỉ có hai chiếc vòng tay kim cương màu xanh nước biển và một mảnh giấy mỏng.

"Kim cương này đẹp quá" Kỷ Nhiêu bị mê hoặc trước vẻ đẹp của chiếc vòng tay kim cương và trở nên ngớ ngẩn trong vài giây, trong lòng rất là ngưỡng mộ tổ tiên của Lâm Hách.

Những viên kim cương màu xanh này có hình giọt nước, rộng khoảng 1cm và mỗi chiếc vòng được tạo thành từ sáu viên kim cương. Chúng có chiều dài khác nhau nhưng cùng một kiểu dáng, cả hai đều được xâu lại bằng một loại sợi tơ đàn hồi trông giống như gân của một loài động vật nào đó, cũng có màu xanh nước biển, rất chắc chắn và dẻo dai.

Thiết kế của nó rất đơn giản, ngoài những viên kim cương màu xanh biển rực rỡ nổi bật thì dây đeo dệt tay trông rất là mộc mạc, nhưng kích thước và kiểu dáng lại vừa vặn khi đeo vào cổ tay.

Kỷ Nhiêu nôn nóng muốn đeo vòng tay cho mình và Lâm Hách, khiến anh không khỏi bật cười khi nhìn thấy dáng vẻ hào hứng của cô như một đứa trẻ chưa trải sự đời.

Cũng không phải Kỷ Nhiêu chưa từng nhìn thấy những viên kim cương đẹp và có giá trị hơn thế này. Trong khoảng thời gian đưa cô đi vòng quanh thế giới, anh đã mua cho cô rất nhiều kim cương.

“Chúng ta đã đến mỏ kim cương ở Nam Phi rồi, vậy mà em vẫn còn kích động như thế à?”

Kỷ Nhiêu kích động bởi vì cô cảm nhận được nguồn năng lượng khổng lồ ở bên trong những viên kim cương này. Khi nhìn chiếc vòng tay, cô có cảm giác giống như đang nhìn một viên đá siêu năng lượng. Cô biết chắc chắn thứ này không những đẹp và sang trọng mà còn có chức năng kỳ lạ giống như bí cảnh, vượt xa một món trang sức bình thường.

Cô vừa nhẹ nhàng vuốt ve những viên kim cương trên chiếc vòng vừa thúc giục: "Anh mau nhìn xem trên giấy viết những gì?"

"Đây mới là điều quan trọng, điều quan trọng đó" Kỷ Nhiêu gào thét ở trong lòng.

Mảnh giấy mỏng vẫn yên lặng nằm trong hộp như thể đã chờ đợi hàng triệu năm. Lâm Hách nhẹ nhàng nhặt nó lên và ngạc nhiên trước chất liệu giống như da cá của nó. Trên giấy chỉ có bảy câu, nét chữ bay bổng, thanh thoát và đầy khí thế như thể sức mạnh của ngòi bút đã thấm vào trang giấy:

"Vòng tay chỉ có thể được đeo bởi những người đã tiến vào bí cảnh, cho dù bị người khác đánh cắp cũng sẽ vô dụng."

"Sáu viên kim cương xanh biển tượng trưng cho sáu cánh cổng không gian khác nhau, mỗi không gian có một chức năng riêng biệt.”

"Lần lượt là không gian năng lượng, không gian nước, không gian lưu trữ, không gian sống, không gian thời gian đứng yên và không gian chân không."

"Thông qua sáu viên kim cương xanh biển, có thể liên kết với các nơi trong bí cảnh và sử dụng vô tận."

"Cách sử dụng giống như phương pháp tiến vào bí cảnh.”

"Điều duy nhất cần lưu ý là phải có tinh thần lực mạnh mẽ mới có thể sử dụng liên tục."

"Nếu không sẽ tổn thương đến căn cơ, hãy thận trọng và nhớ kỹ!"

Trong lòng Lâm Hách như sóng to gió lớn gào thét nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh đưa tờ giấy cho Kỷ Nhiêu, người đang háo hức mong chờ anh lên tiếng.

Anh nghiêm túc và trịnh trọng nói: "Em xem đi."

Kỷ Nhiêu lo lắng nhận lấy tờ giấy, cẩn thận liếc nhìn một lần. Sau đó, cô dụi mắt rồi nhìn lại một lần nữa, cứ lặp đi lặp lại như vậy cho đến khi từ trạng thái ngơ ngác chuyển sang sững sờ…

Sau một khoảng thời gian dài như cả thế kỷ, cô mới thốt lên một câu: “Trời~”