Ánh mắt Lâm Hách xa xăm, tràn đầy bi thương và khó tin. Sau khi ôm Kỷ Nhiêu vào lòng, anh nói: “Anh luôn cho rằng đây chỉ là một truyền thuyết được các đời gia chủ nhà họ Lâm truyền miệng với nhau.”
“Nhưng không ngờ lại là sự thật. Ôm em trong vòng tay, anh mới cảm thấy rằng mình không phải đang nằm mơ. Anh thật sự đã đến được nơi mà tổ tiên từ hàng triệu năm trước để lại, một bí cảnh chỉ dành riêng cho con cháu nhà họ Lâm."
Kỷ Nhiêu ôm lại Lâm Hách và vỗ nhẹ lưng của anh, cô dịu dàng thì thầm: "Thật là kỳ diệu và không thể tin được. Chúng ta có phải đang ở bên trong bức tượng điêu khắc hình rồng hay không?"
“Không phải, nó chỉ là một lối ra vào. Từ lâu, các đời gia chủ đã biết rằng có một thứ đặc biệt như vậy tồn tại, nhưng vì không có sự mô tả chi tiết nào nên không ai biết được nó làm bằng chất liệu gì và hình dáng ra sao.”
“Hơn nữa, theo lời dạy của tổ tiên truyền lại đặc biệt nhấn mạnh rằng không được phép tìm kiếm nó, khi thời cơ chín muồi thì nó tự khắc sẽ xuất hiện."
"Cho nên bao nhiêu năm qua, tổ tiên của chúng ta chỉ truyền miệng với nhau nên anh chưa từng thật sự xem trọng điều này."
“Lâm gia vẫn luôn hưng thịnh và phú quý qua các đời, tuy không phải là đỉnh cao của quyền lực nhưng chưa bao giờ suy tàn.”
“Vì vậy, các đời gia chủ chưa từng có ý đồ xấu, ngược lại kẻ thù của tổ tiên, người đã để lại bí cảnh này, có lẽ đã biết được một số chuyện nên thỉnh thoảng muốn nhắm vào Phật ngọc tổ truyền của chúng ta."
"Nhưng tất cả bọn họ đều đã bị tiêu diệt..."
Lâm Hách cuối cùng cũng khôi phục lại trạng thái bình thường, nhìn thế giới thực trong bí cảnh giống như một xứ sở thần tiên, một cảm giác tự hào dâng trào và lan tỏa khắp l*иg ngực của anh.
"Vậy chúng ta đã vào đây bằng cách nào?" Kỷ Nhiêu biến thành một cô bé tò mò và đặt câu hỏi rất đúng lúc.
"Chúng ta được đưa vào nhờ hai khối Phật ngọc. Những tia sáng mà chúng phát ra đã giao tiếp với cột sáng màu xanh biển của bức ngọc điêu, khi đạt đến đỉnh điểm thì cánh cửa bí cảnh sẽ mở ra, giống như câu chuyện thần thoại "Vừng ơi hãy mở ra" vậy.” Lâm Hách cười khẽ và mô tả một cách hài hước.
Khoảnh khắc đó, anh có ảo giác như sắp lên thiên đường, nó đã khiến anh choáng váng cho đến tận bây giờ. Lâm Hách thầm nghĩ: “Thì ra, cũng có lúc mình không phân biệt được đâu là đông tây bắc nam.”
“Ây da, đây vẫn là tận thế hay sao? Sau này anh bảo em phải phấn đấu như thế nào? Bỗng dưng có cảm giác như không cần phải cố gắng và lo lắng điều gì nữa, em phải làm sao đây?” Kỷ Nhiêu thật sự bối rối và bất lực, trông cô giống như một yêu tinh chưa thể quen thuộc và thích ứng được.
Lâm Hách nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều và nói: "Nơi này chỉ là bí cảnh, tương đương với một thế giới song song khép kín. Ngọc điêu hình rồng chính là lối ra vào của thế giới này, còn hai khối ngọc Phật chính là giấy thông hành. Chỉ vậy mà thôi, điều này không có nghĩa là chúng ta không cần phải quay về tận thế để sinh tồn đâu nhé.”
“Nếu chỉ là rời khỏi đám đông và chỉ có hai chúng ta để thư giãn và yên tĩnh thì tất nhiên là rất tốt. Nhưng nếu từ nay không trở về nữa, thì trong một thời gian dài, cả anh và em đều sẽ phát điên.”
“Nơi nào có người thì nơi đó có giang hồ, mà nơi có giang hồ thì sẽ đầy rẫy những tranh chấp và toan tính. Một thế giới như vậy mới tràn đầy sức sống, đúng không?”
“Kẻ lừa ta gạt, tình thân và tình yêu, chiến đấu và gϊếŧ chóc, tình bạn và thù hận; đủ loại hương vị của cuộc đời như chua, ngọt, đắng, cay… Nếu không có những điều này thì cuộc sống còn ý nghĩa gì nữa?” Lâm Hách hiếm khi nghiêm túc phân tích với Kỷ Nhiêu, nhưng thực tế, đây cũng là một điều rất quan trọng trong lời dạy của tổ tiên.
Mục đích chính là vì sợ các tộc nhân của mình khi giành được bí cảnh sẽ sống ẩn dật, vì tránh họa mà sống biệt lập với thế giới bên ngoài. Như vậy không chỉ truyền thừa sẽ bị gián đoạn mà sự ảnh hưởng của họ đối với thế giới cũng sẽ trở nên tầm thường. Dù sao, mỗi lần chúng xuất hiện đều là thời điểm thế giới phải đối mặt với những cuộc khủng hoảng thay đổi lớn.
Kỷ Nhiêu im lặng chạm vào yết hầu của Lâm Hách và cảm nhận sự chuyển động lên xuống của nó, trong lòng cô lại dâng trào cảm xúc: “Thì ra kiếp trước mình vẫn luôn mong muốn có được một cuộc sống cô lập, lại là những ngày tháng nhàm chán và vô vị như vậy.”
“Em đang nghĩ gì vậy?” Lâm Hách thấy Kỷ Nhiêu vẫn luôn im lặng và không nói chuyện nên đã dùng tay nhẹ nhàng véo chóp mũi của cô, buộc cô phải thu hồi suy nghĩ của mình và nhìn về phía anh "Vẫn có một chút khó tin và không thể tưởng tượng nổi. Nơi này quá đẹp, có trăm hoa đua nở, gió biển vỗ về, không có tang thi, không có động thực vật biến dị."
“Anh nhìn kìa, những con hải âu đang bay lượn ở phía xa, những động vật đang chạy ở trong rừng trước mặt và cả những ngọn núi xanh tươi ở xung quanh chúng ta.”
"Anh bảo em làm sao có thể quay về để đối mặt với ngày tận thế đầy rẫy những tang thi đây" Kỷ Nhiêu không cam lòng, nũng nịu nói. Trong thâm tâm, cô thật sự không muốn quay về đối mặt với các nguy cơ và thử thách của ngày tận thế. Cô chỉ muốn ở bên cạnh người mình yêu cho dù phải chờ đợi bao lâu rồi mới ra ngoài cũng được.
Kỷ Nhiêu đôi khi bướng bỉnh, lúc này đã mang đến cho Lâm Hách một cảm giác dễ bị tổn thương.
Trốn tránh và không muốn đối mặt với hiện thực đều là biểu hiện của sự dễ bị tổn thương và bất an ở trong lòng. Cho dù bản thân biết rằng mình không thể trốn thoát, cô hay anh, cũng đều sẽ cố gắng chống cự và vùng vẫy, như thể chỉ cần tránh né và phớt lờ thì bản thân sẽ được an toàn và tự do.
"Em quên là chúng ta còn có thế lực, gia đình và các anh em của mình à. Ông nội, anh trai, người nhà họ Lâm, anh em trong căn cứ, Lão Hắc, còn có đất đai bị biến dị và nguồn nước ô nhiễm của tận thế nữa."
"Có nhiều điều ràng buộc và sứ mệnh như vậy, làm sao em và anh có thể bỏ mặc tất cả được?"
"Đừng lo lắng, chúng ta đã chuẩn bị rất đầy đủ trước ngày tận thế, cộng thêm sự xuất hiện của bí cảnh này sẽ khiến cho chúng ta càng ngày càng sống dễ dàng hơn mà thôi. Hai chúng ta cùng nắm tay nhau đối mặt thì không có gì đáng sợ cả."
Mặc dù Lâm Hách biết rằng Kỷ Nhiêu hiểu rõ những lý lẽ này, nhưng anh vẫn kiên định giải thích một cách rõ ràng và chính xác từng chữ một. Bởi vì nó không chỉ dùng để thuyết phục Kỷ Nhiêu mà còn dùng để thuyết phục chính bản thân mình.
“Con người có thể làm việc chăm chỉ và tồn tại trong lúc khó khăn, nhưng cũng có thể dễ dàng chìm đắm trong sự an nhàn và hạnh phúc dẫn đến sự hủy diệt” Đây là điều mà tổ tiên của Lâm gia vẫn luôn nhấn mạnh, nhấn mạnh và nhấn mạnh qua các thế hệ, sợ rằng các tộc nhân sẽ ngủ quên trên vòng nguyệt quế của mình, chỉ dựa vào tài sản thừa kế để tận hưởng sự nhàn hạ và lười biếng, cuối cùng dẫn đến sự diệt vong của cả gia tộc.
Cũng chính vì vậy nên mỗi một đời gia chủ khi lựa chọn người kế vị đều chọn những người có tấm lòng ngay thẳng, chí công vô tư, vị tha, rộng lượng và có phẩm chất anh hùng thật sự để kế thừa vị trí gia chủ.
Do đó, hàng triệu năm qua, nội bộ gia tộc vẫn luôn đoàn kết, yêu thương, hỗ trợ lẫn nhau và hưng thịnh cho đến ngày nay. Cũng giống như Lâm lão tiên sinh, ông đã trực tiếp truyền lại vị trí gia chủ cho Lâm Hách mà bỏ qua cha, anh trai và các chú bác của anh, nhưng không có ai phản đối, ghen ghét hay cản trở.
Mỗi một người đều độc lập và tự cường trong khi vẫn đoàn kết sức mạnh của gia tộc, họ đều có mục tiêu và sự nghiệp của riêng mình. Từ đầu đến cuối không có ai chăm chú vào tài sản thừa kế của gia tộc để sống qua ngày.
Với một truyền thống gia phong mạnh mẽ, đoàn kết, nhưng không phụ thuộc lẫn nhau, tự tin và độc lập như vậy, Lâm Hách, người thừa kế gia chủ đời tiếp theo, làm sao có thể từ bỏ trách nhiệm và sứ mệnh của mình?
Hơn nữa, mảnh đất phúc lành này, bí cảnh có thể mang lại lợi ích cho nhà họ Lâm và tất cả sinh linh ở tận thế, chính là do tổ tiên của Lâm gia truyền lại, làm sao có thể coi nó như của riêng mình !