Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mạt Thế Trọng Sinh: Cưng Chiều Vợ

Chương 42: Phật ngọc và ngọc điêu (*)

« Chương TrướcChương Tiếp »
(*) Phật ngọc (tượng phật bằng ngọc): là một bức tượng phật được chạm khắc từ ngọc, thường được coi là vật phẩm linh thiêng dùng để thờ cúng hoặc làm bùa hộ mệnh.

(*) Ngọc điêu (các loại tượng điêu khắc bằng ngọc): là một loại tác phẩm nghệ thuật hoặc vật trang trí được chạm khắc từ ngọc, có thể có nhiều hình dạng khác nhau như hình các con vật, các loại hoa hoặc các biểu tượng văn hóa khác nhau.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Hách như bị đóng băng hoàn toàn và há hốc mồm không thốt nên lời.

Kỷ Nhiêu thấy anh rơi vào trạng thái sững sờ thì trong lòng âm thầm bĩu môi: "Có cần ngạc nhiên đến vậy hay không? Cảnh tượng nhỏ này cũng đáng để anh ấy phải sửng sốt như vậy trong khi đã đào cả mỏ tinh thạch?”

Cô không hề biết rằng bên trong trạng thái sững sờ của anh là một trái tim tan vỡ, bởi vì cặp tượng phật bằng ngọc này chính là bảo vật gia truyền của Lâm gia. Nó được truyền từ đời này sang đời khác và có một truyền thuyết mà các đời gia chủ đã truyền miệng với nhau mà không hề được ghi vào sử sách của gia tộc.

Khi anh nhận được tượng phật ngọc, biểu tượng của gia chủ, Lâm lão gia tử đã nói với anh về điều này nhưng anh không hề để tâm, và không ngờ rằng cảnh tượng trong truyền thuyết đã thật sự xảy ra.

Sắc mặt của Lâm Hách vẫn đang sững sờ nhưng trong lòng thì có vô số cảm xúc cuộn trào, làm cho anh choáng váng.

"Phép màu, đây đúng là phép màu…" Mãi một lúc sau, miệng của anh mới thốt ra được những lời này.

Lâm Hách nắm lấy tay của Kỷ Nhiêu và đi đến gần tác phẩm ngọc điêu hình rồng, lúc này tượng Phật ngọc trước ngực của hai người ngày càng nóng hơn nhưng ánh sáng của nó thì dần dần yếu đi. Giống như việc chúng phát ra ánh sáng chỉ để thu hút sự chú ý của đối phương và khi đã tìm được nhau thì không cần lãng phí sức lực và thu hút sự chú ý nào nữa.

Nhưng các suy nghĩ linh tinh của Kỷ Nhiêu đã bị dừng lại khi họ đi đến trước tác phẩm ngọc điêu, bởi vì tim cô bắt đầu đập nhanh hơn và có cảm giác như sắp gặp được việc nguy hiểm đến tính mạng.

Cô cảm nhận được một lực hút mạnh mẽ làm cho cô choáng váng, tương tự như cảm giác trước khi chết ở kiếp trước, một lực kéo khiến cô chìm vào sự trống rỗng tạm thời. Tuy nhiên, lần này cô vẫn thật sự tồn tại và vẫn đứng bên cạnh của Lâm Hách, cảm giác này rất rõ ràng và chân thật.

Ngay khi khoảnh khắc nhận ra sự nguy hiểm, Kỷ Nhiêu đã vô thức nắm lấy tay Lâm Hách và ôm chặt cánh tay của anh. Cô lo lắng, bất an nhìn người đàn ông của mình và không còn ý định trêu chọc anh nữa.

Lâm Hách quay đầu qua nhìn Kỷ Nhiêu đang trong trạng thái căng thẳng, anh nhẹ nhàng xoa đầu cô an ủi và dịu dàng nói: "Em biết đây là gì không?"

Cô khẽ lắc đầu, nhìn Lâm Hách đã khôi phục lại trạng thái bình thường và trở nên nghiêm túc, lúc này cô mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

"Hai tượng phật bằng ngọc mà chúng ta đang đeo trên cổ là vật mà các đời gia chủ nhà họ Lâm và phu nhân luôn đeo ở bên mình" Lâm Hách cầm tượng phật ngọc của mình trong tay, vuốt ve cẩn thận và nói với giọng điệu vừa xúc động vừa nghiêm trang.

“Bề ngoài, chúng chỉ trông như những món đồ cổ được truyền lại từ đời này sang đời khác, tuy nó không có giá trị lớn nhưng lại mang ý nghĩa tình cảm truyền thừa rất sâu đậm."

“Thật ra, cặp Phật ngọc này chính là bảo vật gia truyền của nhà họ Lâm chúng ta."

Kỷ Nhiêu thấp giọng lặp lại: "Bảo vật gia truyền…", cô cũng cẩn thận tháo tượng phật ngọc của mình xuống và cầm trong tay.

"Em có cảm giác như nhiệt độ của nó ngày càng tăng lên" Kỷ Nhiêu vừa chạm vào tượng phật vừa hỏi Lâm Hách.

"Ừm, có lẽ chúng đang nóng lòng muốn chúng ta biết sõ sự thật. Trước đây, anh cũng chỉ nghe ông nội nói sơ qua và không thật sự để tâm đến nó."

“Bây giờ chúng ta hãy thử làm theo cách của ông nội đã chỉ dẫn, rồi anh sẽ từ từ kể lại cho em nghe mọi chuyện. Em chỉ cần bình tĩnh và không cần lo lắng” Lâm Hách nhìn vào đôi mắt đẹp và ướŧ áŧ của cô, trầm giọng nhẹ nhàng thì thầm giống như tiếng nỉ non thấm sâu vào lòng của cô.

Không biết từ lúc nào, cô đã khẽ gật đầu như bị một lực lượng vô hình nào đó cuốn hút.

"Ngoan" Lâm Hách hôn nhẹ lên trán của cô rồi hít một hơi thật sâu.

Anh đặt tượng Phật của mình vào miệng của bức ngọc điêu hình rồng, đồng thời cũng cầm tay của Kỷ Nhiêu và đưa tượng Phật của cô vào miệng của bức ngọc điêu.

Kỷ Nhiêu lại bắt đầu cảm thấy bất an và hồi hộp, ánh mắt cô chăm chú dõi theo ba bức tượng cổ, lo sợ sẽ bỏ lỡ điều gì đó quan trọng.

Trong khi đó, nhiệt độ của chúng vẫn không ngừng tăng lên và lại bắt đầu phát sáng, lần này chúng nó đã đồng điệu và hòa quyện lẫn nhau.

Tượng Phật của Kỷ Nhiêu bắt đầu phát sáng từ chấm đỏ ở giữa trán. Phần lớn bức tượng của cô có màu xanh đậm, nên đối với chấm đỏ trên trán của bức tượng nếu không có tinh thần lực mạnh mẽ thì khó có thể nhìn thấy. Do đó, cô không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy nó, nhưng ngược lại, ánh mắt của Lâm Hách lại tràn đầy kinh ngạc.Tiếp theo là tượng Phật của Lâm Hách, một vị Phật Di Lặc màu đỏ rực với những điểm màu xanh đậm trên trán cũng bắt đầu tỏa sáng. Khi hai điểm sáng màu đỏ và màu xanh đậm chạm vào nhau, thì hai bức tượng bắt đầu rung lên. Sự rung động này bắt đầu lan qua các ngón tay của họ và tạo ra một cảm giác ấm áp thấm sâu vào lòng, lan tỏa ra khắp cơ thể.

Trong sự thư thái này, cảm giác như sắp lìa xa cõi trần lại xuất hiện một lần nữa. Nhưng lần này, cô đã không còn sợ hãi vì tay cô đã nắm chặt tay Lâm Hách và nó đã mang lại cho cô một sức mạnh vô cùng lớn.

Cô bình tĩnh nhìn những tia sáng từ hai bức tượng xuyên qua nhau ở trước mặt bằng đôi mắt sáng ngời, sự đan xen giữa hai màu đỏ và xanh đậm đã tạo nên một bức tranh vô cùng ấn tượng và rung động lòng người.

Tia sáng màu xanh đậm ở giữa trán của tượng Phật màu đỏ đã bao phủ toàn bộ tượng Phật màu xanh đậm. Và ngược lại, tia sáng màu đỏ ở giữa trán của tượng Phật màu xanh cũng bao phủ toàn bộ tượng Phật màu đỏ. Sự giao thoa giữa hai màu đỏ và xanh đậm đã tạo nên một cảnh tượng kỳ lạ khiến cho người xem không khỏi rùng mình.

Lúc này, bức ngọc điêu hình rồng, vốn đã gây ra những phản ứng mạnh mẽ cho hai bức tượng phật cuối cùng cũng có động tĩnh. Bức ngọc điêu hình rồng có ánh sáng màu xanh biển vốn dĩ chỉ có thể phát sáng vào ban đêm, nhưng bây giờ nó lại đột nhiên tỏa sáng rực rỡ.

Ánh sáng của nó từ làn nước gợn sóng ban đầu đã biến thành những đợt sóng mạnh mẽ; từ việc chỉ có thể nhìn kỹ vào ban đêm mới thấy được như thể có hàng trăm ngàn con cá xanh đang bơi lội, thì hiện giờ đã biến thành một vòng xoáy màu xanh biển đang nhanh chóng quay cuồng.

Một luồng ánh sáng màu xanh biển bay ra từ giữa vòng xoáy như một thanh kiếm được phóng ra từ đáy đại dương, tỏa sáng rực rỡ và vô cùng sắc bén. Nó đã lao thẳng về phía biển ánh sáng màu đỏ và màu xanh đậm đang giao hòa với nhau.

"Ầm" không có âm thanh nào, nhưng Kỷ Nhiêu và Lâm Hách dường như cảm nhận được một tiếng sấm đang vang dội ở bên tai. Cảm giác ù tai và chóng mặt khiến cho hai người choáng váng, mất phương hướng, không biết mình đang ở đâu và lúc này là thời gian nào.

Tuy nhiên, cả hai người đều chưa từng buông tay nhau. Mãi cho đến khi thị giác và thính giác của họ dần trở lại bình thường, thì hai người mới nhận ra rằng họ đã rời khỏi không gian ban đầu và đang đứng giữa một vùng núi non trùng điệp.

Hai người ngước mắt nhìn về phía trước thì thấy trước mặt họ thật sự là một đại dương mênh mông. Sóng và gió biển cuồn cuộn, ở giữa biển còn có một xoáy nước hình xoắn ốc rất rõ ràng đang không ngừng quay cuồng .

Trên tay của hai người đều vẫn cầm tượng Phật ngọc và tay còn lại vẫn nắm chặt nhau không buông.

Hai tượng phật trong tay của họ đã trở lại trạng thái ban đầu, các điểm sáng đã tụ lại với nhau thành một điểm sáng ở giữa trán và không còn ẩn mình trong bóng tối nữa. Một điểm sáng đỏ rực đầy quyến rũ và một một điểm sáng xanh đậm tỏa ra sức sống đầy mạnh mẽ.

Sự kết hợp giữa ánh sáng đỏ rực và xanh đậm đã làm tăng thêm vẻ thần bí cho bức tượng, khiến nó trông như được bao phủ bởi một làn sương mờ ảo của tiên khí, trông rất sống động và như thể biết nói. Nó toát lên vẻ tinh nghịch và ngang ngược, vừa mang nét tà khí vừa tràn đầy sức sống. Tuy sự kết hợp của nó trái ngược với nhau nhưng lại không hề gây ra cảm giác lạc lõng, mà ngược lại nó còn hòa hợp với nhau một cách kỳ lạ và hoàn mỹ.

Hai người đeo lại tượng Phật lên cổ của mình, đồng thời nhìn về hướng đại dương mênh mông và những ngọn núi trùng điệp, thì thấy nó giống như một phần mở rộng của bức ngọc điêu và tượng Phật.

Kỷ Nhiêu, người có rất nhiều câu hỏi ở trong đầu, đang nhìn Lâm Hách với ánh mắt đầy tò mò và khát khao muốn khám phá. Đôi mắt của cô nhấp nháy liên tục trông rất đáng yêu, làm cho anh không thể không mỉm cười.

Anh kéo Kỷ Nhiêu, người còn đang mơ màng, ngồi xuống bãi cỏ bằng phẳng và cất lên giọng nói đầy quyến rũ, trầm ấm.
« Chương TrướcChương Tiếp »