Chương 41: Thấu hiểu lòng người

Sau khi thoa tinh dầu lên mái tóc đen dày của mình, Kỷ Nhiêu hài lòng gật đầu với dáng vẻ vừa đáng yêu vừa tinh nghịch. Cô vén tóc ra phía sau, vòng tay qua cổ của Lâm Hách và chạm chóp mũi của mình vào mũi của anh một cách đầy âu yếm, khiến anh thích thú đến bật cười và bất ngờ trao cho cô một nụ hôn kiểu Pháp thật sâu.Anh hôn cô thật lâu rồi mới ngừng lại và buông cô ra.

"Anh đến đây ăn bữa ăn tình yêu với em nè, con mèo nhỏ tham ăn" Lâm Hách chạm tay vào đôi môi đỏ mọng của cô và trêu chọc nói.

"Anh muốn ăn những món đó à, được thôi, vậy anh muốn ăn ở đâu?" Cô lắc vai Lâm Hách và đung đưa hai chân hỏi.

Cái gọi là “bữa ăn tình yêu” chính là một bữa ăn gồm có hai quả trứng, cộng thêm sữa bò, bánh trứng, khoai tây chiên và trứng cá muối. Trong thời điểm hai người đào hầm mỏ, cô đã từng chuẩn bị cho Lâm Hách một bữa ăn giống như vậy và hai người đã đặt cho nó một cái tên rất dễ thương. Vì vậy, anh đã nhớ kỹ sự kết hợp giữa các món ăn tuy kỳ lạ nhưng ngon miệng này.

Lúc này hai người đang ngồi ở trên giường, nên khi Kỷ Nhiêu vừa hỏi anh vừa đung đưa bàn chân, cộng thêm độ đàn hồi và lực nổi của cái giường đã làm cho anh bị lắc lư đến mức buồn ngủ. Lâm Hách vội vàng ôm Kỷ Nhiêu bước nhanh về phía quầy bar trong phòng bếp nhỏ ở phía bên trái, nơi anh cùng với Lão Hắc thường uống rượu nên ở đó tương đối gọn gàng và không thiếu thứ gì.

"Chúng ta ăn ở đây nhé. Nếu em muốn ăn đồ nóng thì nơi này có đầy đủ trang bị và nguồn năng lượng cũng đủ dùng, đều có thể dùng được." Anh vừa nhẹ giọng nói vừa đặt cô lên cái ghế dựa làm bằng da bên cạnh cái bàn.

"Không cần, nếu nấu ăn ở đây thì mùi thức ăn sẽ bay ra ngoài theo ống thông gió, chúng ta không nên gây thêm rắc rối, ăn như vậy được rồi.” Dù sao cô đã quen với việc ăn đồ nguội nên cũng không cảm thấy khó chịu. Hơn nữa, thời tiết cũng không lạnh mà càng trở nên nóng bức, cộng với thể chất đặc thù của dị năng giả nên cô cảm thấy ăn như vậy cũng rất tốt.

"Được. Nhưng... thật ra, em không cần quá để ý đến cảm nhận của người khác. Ở đây cũng có rất nhiều người dự trữ bình gas và máy phát điện dự phòng. Vật tư dự trữ của họ nếu không dùng đến sẽ không giữ được trong thời gian dài, vì vậy, thức ăn có mùi thơm hay không cũng không thành vấn đề." Anh cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy dáng vẻ hiểu chuyện của cô nên đã khuyên nhủ vài câu.

Lâm Hách đã quên rằng, lúc đầu chính anh cũng không muốn nấu ăn. Dù sao, thuộc hạ của anh cũng đều ăn thức ăn dinh dưỡng nên anh không muốn tạo ra sự khác biệt so với họ.

Căn cứ của họ đã dự trữ rất nhiều dầu, máy phát điện, bình gas và những thứ tương tự. Nhưng mọi người vẫn luôn sử dụng tiết kiệm và dự định sẽ dùng nó để cứu mạng khi cần thiết. Vì vậy, tất cả mọi người đều có ý thức tiết kiệm năng lượng và không có ai được đối xử đặc biệt.

Dù cho khó khăn gian khổ hay lãng phí xa hoa thì họ cũng đều đã trải qua tất cả và không còn bận tâm đến việc ăn ngon hay ngủ đủ giấc hay không. Hiện giờ họ giống như bị thần chết chiếm hữu nên chỉ quan tâm đến việc nâng cao sức mạnh và tiêu diệt tang thi.

Đây là một loại bản năng chiến đấu và niềm tin sinh tồn, không liên quan đến sự ích kỷ hay tình yêu thương, lòng chính nghĩa hay tà ác của một người.

Tất cả vật tư được tích lũy và cuộc sống hàng ngày ở căn cứ đều nhằm để phục vụ cho việc giành chiến thắng và thăng cấp trong những trận chiến liên tiếp. Bởi vì nơi này có mục tiêu rõ ràng và lợi ích nhất quán nên mọi người mới tụ lại với nhau và đoàn kết cùng với Lâm Hách, vì vậy mỗi khi nghe tin có nhiệm vụ họ đều hét lên đầy phấn khích.

“Anh em của anh đều ăn thức ăn dinh dưỡng, còn chúng ta ăn những thức ăn riêng này đã là bất công đối với họ. Nếu không có việc gì, mà chúng ta lại ăn một bữa thịnh soạn như vậy trong thời gian dài thì lòng người sẽ tan rã." Kỷ Nhiêu phân tích một cách bình tĩnh và khôn khéo.

Dù sao, với tư cách là Dạ Kiêu, nếu Lâm Hách muốn làm lãnh đạo của những người kiêu ngạo này thì sẽ rất khó khăn. Nếu chỉ vì chi tiết nhỏ mà làm mất lòng người thì chắc chắn sẽ mất nhiều hơn được.

Tuy rằng Kỷ Nhiêu có không gian cắn nuốt và dị năng rất mạnh, hai người sẽ không bị chết đói hoặc chịu bất kỳ tổn thất nào. Nhưng nếu họ có một lực lượng như vậy ở trong tay và mọi người đều nghe theo lệnh của Lâm Hách, thì điều này rất là hiếm có.

Những người anh em cùng anh vào sinh ra tử, không phải chỉ vài lời nói là có thể giải thích rõ.

Lâm Hách mỉm cười nhìn Kỷ Nhiêu đang nói liên tục, nghe những lời quan tâm và thẳng thắn của cô, làm cho anh cảm thấy rất vui vẻ. Có một người vợ như vậy anh không còn mong gì nữa, một người phụ nữ biết thấu hiểu và quan tâm đến suy nghĩ của mình như vậy, cô đã thật sự thuộc về anh, chỉ cần nghĩ đến điều này anh đều cảm thấy mình thật là may mắn.

Trong bầu không khí ngọt ngào và hạnh phúc, hai người đã giải quyết xong hai phần ăn tình yêu. Sau khi dọn dẹp gọn gàng, họ đã nắm tay nhau rời khỏi phòng chỉ huy, chậm rãi đi dạo ở trong vườn và hướng về phía biệt thự của mình. Đây là một khu vườn nhỏ có hòn non bộ, rừng trúc và hoa cỏ nhân tạo.

Bởi vì, nơi này tựa lưng vào khu vực rừng phong của Tây Sơn, nên nó được xây dựng để tạo nên cảnh đẹp cho khu vườn. Vì thế, nơi này không trồng hoa cỏ, cây cối hay rừng trúc thật mà tất cả đều được mô phỏng theo hàng thủ công mỹ nghệ. Thật ra, lúc trước ở đây cũng có trồng vài cây cảnh và hoa thật nhưng chúng đã bị dọn sạch từ trước tận thế.

Kỷ Nhiêu than thở không ngừng khi đi dạo trong vườn, cô cảm thấy hoàn cảnh ở đây giống như một trò đùa của thời tận thế, mọi người như đang sống ở thiên đường chứ không phải cảnh tượng của tận thế.

Kỷ Nhiêu không có phản ứng gì cho đến khi bước vào biệt thự của mình: "Chúng ta về đây làm gì? Anh không cần trực ở phòng chỉ huy sao? Em có thể ở đó cùng với anh mà" Kỷ Nhiêu nghi hoặc hỏi.

"Anh ở đâu cũng được. Họ có thể liên lạc với anh qua hệ thống AQ, không cần thiết phải ngồi ở đó để canh chừng." Lâm Hách trả lời với vẻ không quan tâm.

"Lại đây, anh cho em xem thứ này. Có hai người mới gia nhập vào chúng ta đã tặng nó cho anh, đó là một món bảo bối của Liễu lão gia tử" Anh lơ đãng nói.

Lâm Hách nghĩ rằng, tuy mình không thích những thứ này nhưng có lẽ Kỷ Nhiêu sẽ thích nó. Nếu vợ anh thích thì cứ giữ lại cũng không sao, nếu cất nó vào không gian của vợ mình thì không ai có thể tìm được. Đến lúc đó, cho dù Liễu lão gia tử phát hiện ra hai người đánh cắp bức tượng của mình đang ở đây, thì anh cũng có thể không thừa nhận.

Trong lòng anh thở dài: "Quả thật là mình không thể ra ngoài chơi trong những ngày Lão Hắc không có ở đây, thật là chán" Lâm Hách sờ cằm và âm thầm oán giận nên không nhận ra rằng mặt phật ngọc trên ngực của mình đang tỏa sáng. Tương tự, phật ngọc của Kỷ Nhiêu cũng đang phát sáng.

Tuy nhiên, tinh thần lực của cô vô cùng mạnh mẽ nên khi hai người vừa bước vào phòng ngủ, cô đã cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ và dường như có chuyện gì đó đang xảy ra. Rõ ràng đây là sự giao tiếp năng lượng giữa các vật thể có cùng nguồn gốc, giống như một cuộc trò chuyện có ý thức và chỉ có sinh mệnh có trí tuệ mới có thể làm được điều này.

Kỷ Nhiêu dừng lại và không bước về phía trước nữa, cô quay lại nhìn Lâm Hách thì mới nhận ra rằng anh như đang lạc vào cõi thần tiên nên đã nhéo anh một cái làm anh đau đến mức thở hổn hển: "Sao vậy?"

Anh không hỏi cô tại sao lại nhéo anh, vì anh biết rằng cô sẽ không làm loạn, người phụ nữ của anh sẽ không bao giờ cư xử như một người đàn bà đanh đá, ngang ngược và cố tình gây sự.

"Anh nhìn này" Kỷ Nhiêu chỉ vào mặt phật ngọc trên ngực của mình và đưa cho Lâm Hách xem.