Lâm Hách có cảm xúc vô cùng phức tạp đối với những người đồng đội cũ. Nói là anh không thể ra tay thì không đúng, bởi vì bây giờ mỗi người đều ở một phe khác nhau, rất có thể một ngày nào đó bọn họ sẽ thật sự đối đầu với nhau.
Tuy nhiên, trước khi đối phương ra tay, việc anh ra tay trước là điều rất khó khăn.
Vì vậy, lần này anh đã phái Phong Tử và đồng đội của anh ta dẫn đầu nhiệm vụ là vì bọn họ đều là những gương mặt mới và họ sẽ không nương tay khi chiến đấu.
Do đó, tâm trạng của Lâm Hách rất phức tạp...
"Không có ai chết cả, chúng tôi đã lén lút tiến vào. Kỹ năng mở khóa cộng với dị năng hệ kim của Tank thật sự rất đáng nể, không thể chê vào đâu được" Lần này người trả lời là Hoa Thiên, anh ấy nói rất rõ ràng và cẩn thận.
"Hơn nữa, ở đó không có camera giám sát nên việc chúng tôi đột nhập rất là thuận lợi và thời gian hành động cũng rất chuẩn xác."
"Bản đồ lộ trình do Lão Hắc cung cấp rất chính xác, có lẽ chúng tôi là nhóm người đầu tiên tiến vào nên người bên trong vẫn chưa thay đổi bố trí.”
“Chúng tôi mang theo quá ít chiến binh có dị năng không gian nên không thể chứa hết lượng vật tư cần thiết. Vì vậy, chúng tôi phải dùng xe tải để chở vật tư ra ngoài nên đã gây ra tiếng động lớn và xảy ra một ít xung đột.”
"Tuy nhiên, có vẻ như đối phương đã nương tay, giống như đang diễn kịch nên tôi không hiểu tại sao?"
Lâm Hách mỉm cười, anh biết những đồng đội cũ này cũng có cảm xúc phức tạp giống như anh. Do đó, anh đã tận dụng thời gian này ra tay nhằm giảm bớt khả năng xảy ra xung đột. Bởi vì gϊếŧ tang thi và gϊếŧ người là hai chuyện khác nhau, bao gồm cả anh, mọi người vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được với quy luật của tận thế, huống chi những đồng đội cũ này cũng đều giống như anh.
"Không sao, mọi người đã vất vả rồi. Kho hàng nội bộ của căn cứ có hạn nên các cậu cứ giao đồ cho Bạch Phi, tôi sẽ tìm chỗ chứa sau."
"Mọi người đi nghỉ ngơi đi, khi nào phục hồi sức lực thì hãy đến tìm tôi để nhận nhiệm vụ mới.” Thái độ của Lâm Hách đã dịu dàng hơn nhiều và không còn cứng nhắc như trước nữa. Dù sao bây giờ bọn họ cũng đã gia nhập vào đội của anh nên anh cố gắng đối xử với họ như người một nhà.
Lâm Hách là một người đối xử rất tốt với người của mình.
Khi Phong Tử dẫn đầu rời khỏi phòng chỉ huy thì Lâm Hách đã gọi Bạch Phi đến, dù sao thì một số việc quan trọng vẫn nên để người của mình biết rõ, còn đối với người mới thì không cần biết điều này.
Không phải vì anh đề phòng ai, mà chỉ vì anh cho rằng không cần thiết để người mới biết quá nhiều. Anh không phải là người luôn cân nhắc đến cảm xúc của người khác, ngoại trừ Kỷ Nhiêu và ông nội, anh không quan tâm đến việc người khác nghĩ về mình như thế nào.
Bạch Phi bước vào với vẻ mặt khác với vẻ nghiêm túc thường ngày, anh ta cười đùa tiến đến gần Lâm Hách: "Ồ, chịu ra rồi sao? Cảm giác ôm mỹ nhân trong lòng chắc hẳn là sướиɠ lắm nhỉ, haha" Vừa mở miệng đã không đứng đắn, ngay cả Bạch Phi cũng thấy lạ vì anh rất thích chọc ghẹo Lâm Hách và cảm thấy rất thoải mái khi làm như vậy.
Bình thường Lâm Hách luôn tỏ ra kiêu ngạo khiến anh ta cảm thấy Lâm Hách đáng bị trêu chọc. Anh ta không phải là cấp dưới của Lâm Hách, trước đây họ là anh em đã hỗ trợ lẫn nhau trong các nhiệm vụ đặc biệt.
Lần này, nếu không phải bởi vì tận thế cần một nơi để trú ẩn thì anh ta cũng không mang theo gia đình đến đây để gia nhập vào Lâm Hách. Bởi vì, khi anh ta liên lạc với Lâm Hách thì đã nghe Lâm Hách nói rằng: "Một mình cậu không thể bảo vệ cả gia đình, quân đội sẽ không cho người nhà ở lại nhưng chỗ của tôi thì có thể." Vì vậy, Bạch Phi vốn dĩ có mối quan hệ thân thiết với Lâm Hách đã bị thuyết phục sau khi nghe điều này.
"Đúng vậy, sướиɠ lắm, cậu cũng muốn tìm một người sao?" Lâm Hách không ngại trêu lại Bạch Phi. Việc trêu chọc một người không quá quan tâm đến sắc đẹp như Bạch Phi, khiến anh cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
"Được rồi, nói chuyện chính đi. Tìm tôi có việc gì? Mấy ngày nay Lão Hắc không cho tôi ra ngoài, tôi liền biết đã có chuyện không ổn" Bạch Phi không đùa giỡn nữa và bắt đầu nói đến chuyện chính.
"Cậu biết chuyện vật tư ở Thành Đông đúng không? Tôi đã cho người mang một ít về" Lâm Hách bình tĩnh nói.
Bạch Phi kinh ngạc liếc nhìn anh, sau đó không có biểu cảm gì, nói: “Cậu thật là lợi hại, nơi đó mà cậu cũng dám tới? Không biết đó là nơi được Tào Mãng bảo vệ à? Chậc, chậc, chậc!”
"Dù biết nhưng vẫn phải đi, nếu đi sớm có thể sẽ giảm bớt được thương vong. Đồng thời, Mãng Tử cũng là một người có lương tâm. Ở đó có nhiều vật tư như vậy, cho dù bị phân ra một ít cũng không sao, chẳng phải lúc trước còn có ý định cho toàn dân của thành phố dùng hay sao."
"Ở đây không có đủ chỗ chứa nên cậu hãy dẫn người đem vật tư cất vào kho riêng của chúng ta đi, cẩn thận một chút" Lâm Hách sắp xếp xong thì nhìn thẳng vào Bạch Phi.
"Được, bây giờ vật tư đang ở đâu?" Bạch Phi đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi.
"Ở góc tây bắc phía sau núi" Lâm Hách nhìn Bạch Phi đã đi đến cửa, nhẹ nhàng nói.
"OK" Bạch Phi không quay đầu lại, giơ tay làm ký hiệu rồi mở cửa đi ra ngoài.
~~~
Lâm Hách bận rộn cả buổi sáng vẫn chưa ăn gì, nên anh vừa sờ bụng đói cồn cào của mình vừa bước đến bàn cát, chuẩn bị cùng Kỷ Nhiêu ăn một bữa ăn tình yêu dành cho hai người.
Anh vừa bước vào đã nhìn thấy Kỷ Nhiêu vừa mới tắm xong và đang lau mái tóc dài đến eo của mình một cách rất cẩn thận.
Kiếp trước, ngay khi tận thế vừa mới bắt đầu, cô đã cắt mái tóc của mình thành tóc ngắn ngang tai vì ngại phiền phức, kiểu tóc này thường được gọi là “đầu tomboy”. Nó khiến cho hình tượng của cô lập tức thay đổi, làm cho cô mất đi vẻ quyến rũ vốn có mà thay vào đó là sự khôn ngoan và tài giỏi.
Thậm chí có những lúc cô coi mình như là đàn ông, đến nỗi giới tính gần như bị nhầm lẫn. Cho đến khi cô tự nổ tung thân mình thì mới cảm thấy không hối tiếc, bởi vì bị tang thi vây thành, không có thời gian chăm sóc mái tóc nên nó đã dài đến ngang vai.
Kiếp này, cho dù có khó chăm sóc thì cô cũng không cắt ngắn nữa. Cô sẽ để tóc dài cho đến chết để bù đắp lại bảy năm dài dằng dặt ấy.
Trong thời gian cùng Lâm Hách đi mua sắm khắp thế giới, cô đã mua rất nhiều sản phẩm chăm sóc tóc. Tóm lại, không có gì cô không thể mua ngoại trừ không thể nghĩ ra.
Vì vậy, ngay khi Lâm Hách bước vào đã nhìn thấy Kỷ Nhiêu đang cẩn thận lau tóc bằng khăn khô như thể đang chăm sóc báu vật dễ vỡ. Cô vốn dĩ quyến rũ như một đóa sen mới nở nay lại thêm vẻ dịu dàng lương thiện, khiến Lâm Hách không thể không mỉm cười.
Kể từ khi có Kỷ Nhiêu, anh cảm thấy như thể mỗi ngày đều được ngâm mình trong nước nóng, toàn thân đều cảm thấy thoải mái, ngay cả lỗ chân lông cũng tràn đầy sức sống và ánh sáng, khiến trái tim anh như được chiếu rọi và đôi mắt bừng sáng. Tóm lại là, sức sống tràn đầy, đam mê vô hạn, niềm vui dâng trào và hạnh phúc trọn vẹn.
Nghe tiếng bước chân, cô đã ngước lên nhìn Lâm Hách và mỉm cười: "Anh đã xong việc rồi à? Có đói hay không?" Cô vừa nói vừa đặt cái khăn sang một bên và dùng ngón tay chải mái tóc mượt mà.
"Anh đói rồi, việc cũng không nhiều lắm nên đã xử lý rất nhanh" Lâm Hách bước tới ôm cô vào lòng và làm theo động tác của cô, anh dùng ngón tay nhẹ nhàng chải mái tóc đang thơm mùi hoa hồng thoang thoảng của cô.
Nhân lúc Lâm Hách giúp mình chải tóc, cô đã lấy ra một lọ tinh dầu hoa hồng đặc chế để dưỡng tóc từ trong không gian, nhỏ hai giọt vào lòng bàn tay rồi chậm rãi xoa đều lên mái tóc đen của mình một cách nhẹ nhàng.
Nhìn mỹ nhân nhíu mày, mỗi một động tác giơ tay nhấc chân đều tựa như một bức tranh tuyệt đẹp, khiến cho Lâm Hách cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc.
Dù cho xinh đẹp tuyệt vời đến mấy cũng không thể sánh bằng Kỷ Nhiêu lúc này, quyến rũ bẩm sinh.