Chương 39: Thành Đông

Từ khi ngọt ngào say đắm cho đến khi ngây ngô đáng yêu, Lâm Hách, người lạnh lùng, nham hiểm, độc ác, thanh tâm quả dục từ lúc này chỉ còn lại hình ảnh “ngốc nghếch đáng yêu” trong mắt của Kỷ Nhiêu. Dù anh có dũng mãnh đến đâu, oai phong như thế nào hoặc quyết đoán tàn nhẫn đến mấy thì cũng không còn tác dụng.

Tuy anh không giải thích nhưng cô vẫn hiểu rõ và không muốn vạch trần anh.

Lâm Hách đầy ấm ức, anh không nghĩ ra cách nào khác ngoài việc dùng cơ thể của mình để chứng minh và chinh phục cô.

"Em đã học hư rồi" Anh chán nản nhìn cô, lòng tràn ngập nước mắt.

"Em hư nhưng đáng yêu mà, phải không?" Cô khàn giọng nói.

Nhìn Kỷ Nhiêu trở lại dáng vẻ quyến rũ lạnh lùng, pha một chút nghịch ngợm, Lâm Hách không thể không thừa nhận rằng cô càng ngày càng lộ rõ tính cách của mình, giống như kính vạn hoa rực rỡ đầy màu sắc khiến anh bị lóa mắt, mê hoặc và không thể rời mắt.

Anh khẽ thở dài, cảm thấy mình không thể thoát khỏi ma lực của cô nên lặng lẽ giơ cờ trắng đầu hàng ở trong lòng. Dù anh cố gắng như thế nào thì vợ anh luôn có cách để chế ngự anh.

Vì vậy, tại sao anh phải đấu tranh trong khi có thể tận hưởng tình yêu của cô, dù bị cô áp chế gắt gao nhưng nó cũng tràn đầy hạnh phúc.

Sau khi Lâm Hách hiểu ra, anh không muốn quay về biệt thự nữa vì ở đây tiện nghi và hữu dụng hơn biệt thự của mình. Hơn nữa bên ngoài trời cũng đã tối và cũng không ai biết đến nơi này ngoại trừ Lão Hắc, nên anh không muốn lãng phí “một phút đêm xuân đáng giá nghìn vàng” này.

Lâm Hách, người đang giả vờ chết, đã áp lên người của Kỷ Nhiêu cuối cùng cũng vui vẻ và bắt đầu hành trình yêu đương của mình. Những tiếng rêи ɾỉ, thở dốc và những âm thanh gầm nhẹ nối tiếp nhau vang lên trên chiếc giường nước màu xanh biển đang phập phồng, chiếm một phần tư không gian của nơi này.

Với mái tóc và chiếc giường màu xanh nước biển, hai người yêu nhau như thể hai mỹ nhân ngư ở dưới biển đang quấn lấy nhau cùng nhau ca hát hết bài này đến bài khác, khiêu vũ hết điệu này đến điệu khác. Cho đến khi cả hai đều đạt đến đỉnh điểm của kɧoáı ©ảʍ cả thể xác lẫn tâm hồn, thì họ mới mệt mỏi ôm chặt nhau chìm vào giấc ngủ.

Trong mộng có anh có em, có ái có tình và tình ý dạt dào khiến cho người khác đau khổ và ghen tị. Giấc ngủ này, họ thật sự đã ngủ rất sâu sau những ngày dài vất vả. Cuối cùng họ cũng có một không gian an toàn và thoải mái để có thể hoàn toàn thả lỏng và gỡ bỏ lớp vỏ ngụy trang bên ngoài của mình.

Lâm Hách là người thức dậy đầu tiên sau giấc ngủ ngon. Chiếc giường nước được thiết kế với nhiệt độ ổn định và độ đàn hồi cao, hơn nữa còn có người đẹp ở trong vòng tay nên anh đã có một giấc ngủ vô cùng thoải mái.

Kỷ Nhiêu cảm nhận được sự chuyển động của người bên cạnh nên đã duỗi tay ra và ôm anh lại, cô đã quen với cảm giác hai người ngủ chung nên không còn thích thế giới cô đơn một mình nữa.

"Chúng ta ngủ thêm một chút nữa đi" Cô không mở mắt ra nhưng tay vẫn tìm đến Lâm Hách và ôm anh vào trong ngực, lẩm bẩm nói.

Lâm Hách cười khẽ nói: "Em ngủ đi. Anh vừa trở về nên có rất nhiều việc đang chờ anh làm. Ngoan nhé, đợi anh xong việc sẽ quay về với em. Ở đây cái gì cũng có, ngoại trừ so với bên ngoài hơi nhỏ một chút, nhưng mọi thứ đều tiện lợi hơn nhiều so với biệt thự của chúng ta."

Sau đó, anh nhẹ nhàng trao cho Kỷ Nhiêu một nụ hôn chào buổi sáng. Cô khẽ "ừm" một tiếng và thả tay ra để anh đứng lên. Anh dùng một ít nước tắm qua loa và ăn mặc chỉnh tề, rồi lặng lẽ rời khỏi mật thất đi đến phòng chỉ huy.

~~~

Từ tối hôm qua cho đến sáng nay, tất cả mọi người đều nghĩ rằng Lâm Hách đang làm việc ở bên trong. Mọi người đều tự hào suy nghĩ: "Đội trưởng của chúng ta thật sự đã mất ăn mất ngủ để lập ra kế hoạch tác chiến mới" và ai nấy cũng đều hừng hực khí thế, tràn đầy nhiệt huyết chiến đấu.

Lâm Hách kiểm tra lại những gì Lão Hắc nói, cho đến khi anh nhìn thấy bức tượng ngọc hình rồng có chất lượng hàng đầu, mà hai anh em Vương Đại Tề và Ngưu Tiểu Uy đã tặng thì anh mới cảm thấy lúng túng.

Anh đã từng nhìn thấy bức tượng này, nó chính là bảo bối của Liễu lão gia tử, Liễu Kinh Châu. Mọi người ai cũng biết rằng ngay cả khi ngủ ông ta cũng muốn ôm nó không rời bỏ, nhưng tại sao bây giờ nó lại ở đây?

Nhìn bức tượng ngọc trong tay, anh cảm thấy vô cùng khó xử: “Lão Hắc không phải là không biết chuyện này, tại sao anh ta lại nhận món quà này nhỉ?” Lâm Hách thầm nghĩ và cảm thấy khó hiểu.

Anh không phải là người điên cuồng thích sưu tầm những đồ vật như vậy nên cảm thấy rất lúng túng. Dù sao thì Lâm gia và Liễu gia vẫn chưa chính thức trở mặt, nếu để Liễu lão gia tử biết được bức tượng này đang ở trong tay của anh thì chẳng phải giống như là anh đã đào mộ tổ tiên của ông ta sao.

Nếu Lâm Hách biết rằng ông nội của mình đã đối đầu với Liễu gia và đã kết một mối thù lớn, thì có lẽ anh sẽ không cảm thấy khó xử và bối rối như vậy.

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Lâm Hách quyết định chờ gặp được Lâm lão gia tử rồi mới tính tiếp. Anh đã đặt tượng ngọc vào trong phòng ngủ của mình và Kỷ Nhiêu, thầm nghĩ "Để nó ở đây làm vật trang trí cũng được" rồi quay lại phòng chỉ huy.

~~~

Lúc này, đội hành động đặc biệt ra ngoài làm nhiệm vụ đã quay trở về, Phong Tử vẫn là đội trưởng còn Hoa Thiên vẫn là đội phó. Bởi vì bọn họ đang thực hiện một nhiệm vụ bí mật nên chỉ có thể báo cáo với Lão Hắc hoặc Lâm Hách.

Sau một thời gian dài bọn họ mới gặp lại Lâm Hách, cũng chính là Dạ Kiêu tiếng tăm lừng lẫy nên họ vẫn kích động và hưng phấn như cũ.

Phong Tử và những người khác đều ngồi xuống quanh chiếc bàn tròn theo chỉ thị của Dạ Kiêu. Phong Tử lên tiếng đầu tiên: “Dạ Kiêu, lần này chúng tôi đến Thành Đông đã hành động rất thuận lợi, đối phương không ngờ rằng sẽ có người dám tấn công bọn họ nên không hề phòng bị chặt chẽ, điều này đã tạo điều kiện thuận lợi cho chúng tôi."

"Lần này, Tank đã lập công lớn. Cậu ấy đã mở tất cả các ổ khóa mà không cần phải tốn nhiều công sức, ngoại trừ việc rút lui đã gây ra tiếng động lớn nên gặp phải những cuộc chạm trán nhỏ thì không có việc gì lớn.”

Bảy người họ nhận nhiệm vụ đến một cứ điểm bí mật ở Thành Đông để lấy cấp vật tư, chủ yếu là các loại áo ấm và chăn bông dùng cho mùa đông.

Những thứ này trong căn cứ của Lâm Hách thì không có nhiều, còn trong không gian của Kỷ Nhiêu thì có không ít, nhưng hiện tại không thể sử dụng.

Nếu như Kinh Đô không hỗn loạn và mọi thứ vẫn diễn ra theo như kế hoạch ban đầu thì những vật tư này sẽ được phân phát cho những người sống sót, và trong vài năm tới sẽ không có ai chết cóng vì lạnh.

Nhưng giờ đây, chúng đã trở thành tài sản riêng của một số người nên Lâm Hách buộc phải cử người đi trộm nó. Không chỉ riêng anh, mà những thế lực và các cá nhân khác, nếu họ biết đến cứ điểm này thì cũng sẽ tìm cách để đến đó lấy vật tư.

Ở đây không chỉ có đồ dùng cho mùa đông, mà còn có rất nhiều thiết bị y tế, thuốc men, thực phẩm đóng hộp, thực phẩm nén dùng cho quân đội và một lượng lớn nước dự trữ. Đây là một căn cứ ngầm lớn nhất ở trung tâm Kinh Đô.Trước đây, mọi người từng nghĩ đến việc biến nơi này thành căn cứ và xây dựng khu vực bảo vệ ở bên trên để làm nơi trú ẩn cho người dân trong trường hợp khẩn cấp. Nhưng cuối cùng, kế hoạch đã bị gác lại do cần phải dự trữ một lượng lớn vật tư và bởi vì thức ăn, quần áo, nhà ở và phương tiện đi lại đều là những nhu cầu quan trọng hơn những thứ khác.

"Đối phương có ai bị chết hay không?" Lâm Hách hỏi nhóm người Phong Tử, bởi vì ở đó có một số đồng đội cũ của anh đang canh giữ.