Những người ở căn cứ hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi trận động đất, họ đều là những chiến binh xuất sắc đã trải qua các khóa huấn luyện khác nhau và đã từng là thành viên của các đội đặc nhiệm hoặc các tổ chức bí mật.
Thuộc hạ của Dạ Kiêu không có ai là người yếu kém, tất cả đều là những thành viên ưu tú nhất, điều này chứng tỏ sức hút cá nhân của Lâm Hách rất độc đáo. Khác với Lâm Trác, người chỉ đào tạo các thành viên trung thành và đắc lực cho riêng mình, anh hiếm khi chiêu mộ nhân tài ở khắp nơi như Lâm Hách.
Tất nhiên, trong căn cứ cũng có cư dân bản địa, tuy họ không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu nhưng vẫn đủ sáng suốt để nhìn rõ tình hình.
Khi động đất xảy ra, những người trẻ tuổi vẫn bình tĩnh tiếp tục công việc thường ngày. Mặc dù âm thanh của trận động đất rất lớn nhưng vì nó nằm ở nơi khuất của căn cứ, nên sự cảm nhận bằng trực giác không quá lớn. Hơn nữa, thời gian của trận động đất chỉ kéo dài trong một tiếng thì đã yên tĩnh lại.
Do đó, khi Lâm Hách về đến căn cứ đã thấy mọi người đều đang làm việc một cách rất trật tự và nhịp nhàng, một số thành viên lớn nhỏ trong gia đình còn cùng nhau đi dạo và vui đùa. Điều này dường như đã tạo ra một vùng đất thanh tịnh ở thời tận thế, rất ấm áp, sạch sẽ và hài hòa.
Kỷ Nhiêu và Lâm Hách đã cùng mọi người đi đến phòng chỉ huy chiến đấu để nghe báo cáo về những tình huống mới nhất trong thời gian gần đây.
Sau khi tâm trạng của Kỷ Nhiêu bình tĩnh lại, cô đã trở nên gần gũi và nữ tính hơn. Thay vì sống khép kín và tự thu mình trong vỏ ốc thì cô đã bắt đầu hòa nhập vào thế giới của Lâm Hách. Cô không hề thiếu kiên nhẫn đối với việc tìm hiểu người đàn ông mà mình yêu sâu sắc.
Lâm Hách, người không có ý định để Kỷ Nhiêu trở về biệt thự một mình, đã nắm tay cô một cách tự nhiên và bình thản đi đến phòng họp, nơi mà anh và các đồng đội thường hay tổ chức các cuộc họp.
Sau khi chọn một cái ghế sofa thoải mái để ngồi xuống, cô cảm thấy như được sống lại, rất vui vẻ và sảng khoái.
Anh cùng với Lão Hắc ngồi xuống bàn tròn ở phía đối diện và mỉm cười nhẹ nhàng nhìn cô đang nheo mắt thoải mái dựa vào ghế sofa.
"Gần đây tình hình như thế nào?" Lâm Hách hỏi thẳng vấn đề. Anh muốn nhanh chóng kết thúc cuộc họp để có thể quay về sớm và ôm vợ ngủ, theo anh đánh giá vẻ mặt của Lão Hắc, có lẽ sẽ không có việc gì quá nghiêm trọng.
“Các anh em ra ngoài theo kế hoạch tác chiến đã có thu hoạch rất lớn, một số người xuất sắc đã thăng cấp dị năng. Họ nhận ra rằng, việc liên tục sử dụng dị năng trong chiến đấu để nâng cấp dị năng sẽ an toàn và ổn định hơn so với việc hấp thu tinh hạch.”
“Mọi người đều cho rằng việc hấp thu tinh hạch quá nhiều sẽ gây ra cảm xúc tiêu cực và khiến cho mọi người trở nên cáu kỉnh. Tuy nhiên, nếu sử dụng với liều lượng hợp lý thì sẽ không có vấn đề gì.”
“Người dân ở Thành Tây đã tự bắt đầu săn lùng tang thi và đào tinh hạch. Họ không còn trông đợi vào lực lượng quân đội và cảnh sát nữa.”
"Có rất nhiều người đã rời khỏi hệ thống quân đội và cảnh sát để quay về với gia đình.”
“Hiện tại, vẫn chưa xuất hiện thế lực xấu nào có quy mô lớn, mà chỉ có một số nhóm nhỏ tụ tập gây rối đã bị anh em xử lý gọn gàng khi gặp được chúng."
"Bây giờ tang thi tiến hóa rất nhanh, máu thịt của con người và tâm hạch của dị năng giả đều là nguồn năng lượng cho chúng thăng cấp. Dị năng giả sơ cấp không thể chống lại tang thi có tốc độ nhanh và mạnh mà phải cùng nhau hợp sức lại để đối phó với chúng."
“Phần lớn dị năng của mọi người còn rất nhỏ yếu và chỉ có thể sử dụng vài lần, nên chủ yếu họ vẫn dùng vũ khí nóng và lạnh cùng với sức mạnh thân thể để đối phó tang thi.”
“Các anh em đều rất nhiệt tình trong chiến đấu, nếu đã được ra ngoài thì họ đều không muốn quay về. Nếu không phải do kế hoạch tác chiến được định sẵn đã hạn chế bọn họ, thì họ đã chiến đấu liên tục ở bên ngoài."
"Kế hoạch tuyển dụng trong nội bộ căn cứ đã thực hiện rất tốt, nó đã thu hút rất nhiều chiến binh xuất sắc cũng như những người không tham gia chiến đấu. Nhiều người trong số họ đã được chúng tôi cứu hoặc đã cùng nhau chiến đấu và hợp tác. Những người thân trong gia đình họ cũng cùng nhau tham gia tuyển dụng và đã được phân công các việc phù hợp với khả năng của mình."
“Ngoại trừ người già và trẻ em, hiện tại trong căn cứ không có người nhàn rỗi."
“Đối với dân địa phương ở căn cứ cũng vậy, những người có khả năng chiến đấu thì được đưa vào đội chiến đấu, những người không có khả năng chiến đấu thì được sắp xếp vào các việc bảo trì trong căn cứ."
“Mỗi lần anh em ra ngoài đều thu thập được những vật tư có thể sử dụng lâu dài."
"Trong số những người dân địa phương, có những nhà nghiên cứu nông nghiệp và sinh vật học. Họ đã nghiên cứu được kết quả là: loại đất hiện tại không thích hợp để trồng trọt, các loài động vật và thực vật ở gần đây đã bắt đầu biến đổi và trở nên hung hãn.”
“Có hai người dân địa phương là dị năng giả, chẳng những họ đã gia nhập vào đội của chúng ta mà còn tặng quà cho anh và tôi đã để chúng ở biệt thự của anh."
"Ngoài ra, còn có bảy dị năng giả mà anh đã tuyển dụng trước đó, đã đến căn cứ sớm hơn một ngày và mang theo bốn chiếc xe tải chở đầy vật tư, đều là đồ vật hữu dụng. Tôi đã làm theo lời dặn của anh, không tách bọn họ ra mà đã phân bọn họ thành một đội hành động đặc biệt, hiện giờ đội của họ đã đi ra ngoài làm nhiệm vụ.”
“Người tên là Thần toán tử Hoa Thiên, chuyên môn tiếp nhận những nhiệm vụ khó khăn và dẫn dắt những người còn lại như thiên lôi chỉ đâu đánh đấy."
“Đội ngũ quân y của chúng ta quá ít nên tôi đã cử người ra ngoài để tuyển dụng nhân tài trong lĩnh vực này theo kế hoạch của anh. Và đã tìm được mười nhân viên y tế đều là người địa phương ở Thành Tây."
"Các anh em cũng đã mang về một số thiết bị y tế.”
“Tôi đã cử người dọn dẹp khu biệt thự ở phía đông để làm khu vực giành riêng cho nhân viên và thiết bị y tế. Chỉ là, có một số thiết bị y tế phải dùng điện nhưng máy phát điện và nhiên liệu dự phòng của chúng ta thì có hạn.”
“Nhà kho đã gần đầy nên tôi đã xây tạm một nhà kho đơn giản.”
“Hệ thống lọc nước chưa đủ khả năng làm sạch nguồn nước đang bị ô nhiễm, nên hiện tại nguồn nước cung cấp tương đối khan hiếm. Dị năng giả hệ thủy của căn cứ và nguồn nước các anh em thu thập được quá ít, chỉ tạm đủ dùng trong nửa năm.”
"Tình hình của căn cứ hiện nay là như vậy."
“Ồ" Kỷ Nhiêu sững sờ trước hình ảnh thay đổi của Lão Hắc, anh đúng là một trợ lý siêu cấp, báo cáo mọi chuyện rất rõ ràng trật tự và logic chặt chẽ rất đáng kinh ngạc.
Cô há hốc miệng thành chữ O khiến cho Lâm Hách rất vui vẻ. Thật hiếm khi thấy được Kỷ Nhiêu thể hiện cảm xúc mạnh mẽ như vậy, tất nhiên, ngoại trừ trên giường.
"Cậu vất vả rồi, các kế hoạch cơ bản đều đã bắt đầu vận hành" Lâm Hách nói.
"Đừng lo lắng về vấn đề nước và đất, đây là khó khăn chung của nhân loại, chúng ta lo cũng vô ích. Hơn nữa, nếu như trời sập thì tất cả mọi người sẽ cùng chết, người cao hơn sẽ là người chết đầu tiên." Lâm Hách thoải mái nói đùa khiến cho Lão Hắc đang lo lắng lập tức cảm thấy yên tâm hơn.
Lâm Hách cảm thấy thoải mái là vì anh và cô đã thu thập rất nhiều vật tư trước khi tận thế nhưng vẫn chưa tiết lộ. Đây là con át chủ bài của anh, không muốn nói cho ai biết vì sợ sẽ gây ra phản ứng dây chuyền.
Thứ nhất là anh sợ lộ ra thực lực thật sự của Kỷ Nhiêu; Thứ hai là anh sợ mọi người sẽ lười biếng và nghĩ rằng không thiếu thứ gì nên không cần cố gắng nữa; Thứ ba là khi mọi thứ đã dùng hết và không biết phải tìm kiếm giải pháp thay thế trong bao lâu.
“Vậy tôi sẽ dẫn vài anh em ra ngoài chiến đấu ngay, nếu không nhanh chóng thích nghi với tận thế tôi sợ mình sẽ bị rỉ sét." Thấy Lâm Hách không còn gì để hỏi, Lão Hắc đứng dậy, hăng hái chuẩn bị ra ngoài.
" Được rồi, cậu đi đi. Ở đây có tôi rồi, cậu cứ yên tâm. Không cần vội trở về, nhớ đi thăm ông nội dùm tôi nhé." Lâm Hách đứng dậy vỗ vai của Lão Hắc dặn dò.