Chương 35: Kỷ Nhiêu thông suốt

Sau khi thỏa mãn cơn nghiện, Lâm Hách mới lưu luyến không rời buông tha cho Kỷ Nhiêu. Tuy nhiên, tay và chân của cô đều đã mềm nhũn nên không thể bắt đầu ngay vào việc đào tinh thể. Thay vào đó, cô mềm mại dựa vào người anh thở hổn hển và nghỉ ngơi một lúc lâu rồi mới đứng dậy tiếp tục công việc khai thác. Dáng vẻ lười biếng và quyến rũ của cô suýt nữa đã khiến cho Lâm Hách lạc lối xa hơn trên con đường sai lầm.

Ai mà không muốn mỗi ngày đều được ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy và đếm tiền đến mỏi cả tay. Việc cố gắng nhiều như vậy chỉ để một ngày nào đó có thể được ngủ thật thoải mái và chơi đùa thỏa thích.

Vì vậy, việc ngày ngày kề cận âu yếm bên nhau chắc chắn sẽ thoải mái hơn nhiều so với việc đào khoáng, nhưng nếu không có thực lực thì sẽ bị người khác chèn ép khi sống ở thời tận thế này.

Sau khi tìm lại hứng thú, hai người đã bắt đầu một vòng mới. Họ tiếp tục đào khoáng cho đến tận sáng hôm sau, khi tất cả các nơi đều không còn tinh thể màu xanh nước biển trong phạm vi dò xét của tinh thần lực.

Kỷ Nhiêu, người luôn tập trung tinh thần lực để không ảnh hưởng đến tiến độ và chất lượng của việc đào khoáng, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm ôm lấy Lâm Hách khoe khoang đủ kiểu: "Wow, cuối cùng cũng đào xong rồi, ha ha."

Cô vẫn luôn căng thẳng thần kinh, cho dù có thể hấp thu năng lượng từ tinh thể nhưng cô cũng cảm thấy gần như không thể trụ nổi. Cô thật sự muốn ngủ một giấc tại chỗ nhưng bọn họ không dám.

Hiện tại tất cả các nguồn năng lượng đều đã bị khai thác, không ai biết điều kỳ lạ gì sẽ xảy ra trong khu rừng có hai loại khí hậu này.

"Được rồi, chỗ này đã bị đào sạch, em hãy thu hết tinh thể lại, chúng ta cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi này. Khi lên đến bên trên chúng ta sẽ tìm một nơi an toàn để nghỉ ngơi, bây giờ không phải là lúc để thả lỏng."

“Tối hôm qua anh muốn em ngủ nhiều một chút chính là vì sợ điều này. Nào, lại đây anh cõng em, chúng ta phải nhanh chóng đi lên" Lúc này Lâm Hách rất nghiêm túc và không còn vẻ cợt nhã như ngày thường nữa.

Nếu việc hình thành hai loại khí hậu có liên quan đến những viên tinh thể này, thì bây giờ chính là giai đoạn giả chết khi nguồn năng lượng vừa bị cắt đứt, do đó thời gian dành cho bọn họ không còn nhiều.

"Được" Kỷ Nhiêu vui vẻ và sảng khoái thu thập tất cả tinh thể vào không gian rồi nhảy lên lưng Lâm Hách. Vừa rồi khi cô hoàn thiện giai đoạn cuối cùng, anh đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả thiết bị để leo lên.

Anh không cần Kỷ Nhiêu động tay mà trực tiếp buộc cô vào người của mình để phòng ngừa bất trắc và tránh cho hai người bị tách ra, ngoại trừ chiếc túi có quả trứng đá màu đỏ được đeo trên người của cô thì không còn thứ gì khác.

Sau đó, anh cầm lấy thiết bị leo núi đã chuẩn bị sẵn, bắt đầu nhảy vọt gần 60 mét. May mắn là khi đi xuống, cô đã dùng dị năng cắn nuốt để lại các vết lõm trên đá để có thể dùng tay và chân trèo lên.

Lâm Hách có thể dùng tay không để leo lên, về phần thiết bị leo núi chủ yếu dùng để buộc chặt cô phòng khi gặp chỗ lỏng lẻo sẽ dùng đến.

Kỷ Nhiêu ngoan ngoãn nằm trên lưng của anh và luôn sẵn sàng dùng dị năng để tạo vết lõm mới cho anh. Một mét, hai mét,… mười mét, cảm giác độ dốc thẳng đứng càng lúc càng tăng, với năng lực xuất chúng của hai người, họ hoàn toàn không hề sợ hãi.

Lâm Hách đang dừng lại nghỉ ngơi cách phía trước 10m. Anh hoàn toàn dựa vào sức mạnh cơ bắp, không chỉ leo trèo mà còn phải cõng thêm một người trên lưng, anh thật sự không phải là người bình thường.

Cô vốn định tự mình leo lên nhưng anh đã từ chối. Anh nói rằng đàn ông phải có trách nhiệm và phải xông lên phía trước. Trên thực tế, anh thật sự không vui khi cô luôn là người xông lên phía trước trong quá trình đào khoáng.

“Anh muốn uống nước không?” Cô vừa lau mồ hôi cho anh vừa nhẹ nhàng hỏi.

"Không cần, anh cảm thấy cơ bắp và xương cốt đã bắt đầu hoạt động. Kế tiếp anh sẽ không dừng lại nữa và sẽ leo lên một mạch. Thời gian rất gấp, trực giác của anh chưa bao giờ sai."

“Giống như lần đầu anh gặp được em vậy” Lâm Hách nói một cách cẩn thận và nghiêm túc. Sau đó không đợi Kỷ Nhiêu trả lời, anh đã bắt đầu leo

lên.

Kỷ Nhiêu ngọt ngào nằm trên lưng Lâm Hách, nghe anh nhắc về việc lần đầu gặp gỡ đã hành động quyết đoán và vô cùng mạnh mẽ. Và thực tế cũng chứng minh rằng hai người là một cặp hoàn hảo, rất hợp nhau, ăn ý và đồng điệu.

Cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Lâm Hách, thưởng thức sức mạnh từ cơ bắp của anh truyền đến, cẩn thận nhớ lại tất cả những cảm xúc và trải nghiệm mà hai người đã cùng nhau trải qua.

Cô đã học được cách yêu và được yêu, học cách đối mặt và chấp nhận. Cô đã buông bỏ nỗi cô đơn và oán hận tưởng chừng như sẽ mang theo chúng xuống mồ, giải phóng bản thân và thể hiện chính mình.

Bây giờ cô có thể tự do, lạc quan và thoải mái đối mặt với cuộc sống tương lai.

Kỷ Nhiêu mỉm cười nhẹ nhàng chạm má vào một bên mặt của Lâm Hách, cảm nhận làn da của anh truyền đến cảm giác ấm áp và thân thiết.

Cô cảm thấy sự lựa chọn của mình lúc đó thực sự rất đúng đắn. Người đàn ông này không chỉ mang đến cho cô cảm giác an toàn mà còn mang đến cảm giác đồng điệu và trọn vẹn trong tâm hồn.

Nhiều người nói rằng cảm giác là thứ gì đó rất dễ thay đổi, đó là sự phản chiếu của cảm xúc cá nhân lên người khác. Đây là một dạng tự lừa dối, là một ảo ảnh, ảo giác và vẻ ngoài giả tạo.

Nhưng Kỷ Nhiêu, người đã sống qua hai đời, biết rằng “chỉ cần cô có thể nếm được hương vị tuyệt vời đó và linh hồn cô cảm nhận được hợp ý, thoải mái và hạnh phúc thì cô sẽ rất mãn nguyện”.

Người ta nói rằng những điều đơn giản mới là quý giá nhất và cô không có những suy nghĩ phức tạp. Cô chỉ biết rằng, khi ở bên Lâm Hách cô có thể cảm nhận được cuộc sống tươi đẹp và niềm vui trong tâm hồn; nó mang lại cho cô cảm giác sống động và chân thật khi sống trên thế gian này.

Cảm giác tồn tại này là điều mà Kỷ Nhiêu chưa từng trải qua ở kiếp trước.

Ở kiếp trước, cô luôn nghĩ rằng sống chỉ để hoàn thành nhiệm vụ và giống như một xác chết biết đi, rõ ràng là còn sống nhưng lại vô hồn như một người đã chết, không còn sinh khí.

Giờ đây, kể từ khi người đàn ông Lâm Hách xuất hiện trong cuộc đời cô, thì cô đã thật sự sống lại. Đối với tương lai sau này, cô chỉ cần giữ cho mọi thứ đơn giản là tốt nhất. Bởi vì, cô có rất nhiều trải nghiệm quý giá, nên cảm thấy mình đã kiếm được lợi.

Cuộc đời này đối với cô như vậy là đủ rồi.

Vì vậy, Lâm Hách, người đang cố gắng leo lên vẫn chưa hay biết rằng Kỷ Nhiêu đã hoàn toàn tin tưởng và yêu anh một cách vô điều kiện.

Điều này dẫn đến việc sau này cô vẫn luôn bình thản và không bị ảnh hưởng bởi những việc xảy ra trong tương lai. Làm cho Lâm Hách phiền muộn và lo lắng, anh lo lắng mất đi sự tin tưởng và tình yêu của cô nên anh cứ mãi trăn trở và rối rắm.

Ôi chao, Kỷ Nhiêu trở nên xấu xa, che miệng cười trộm...

"Aha" Lâm Hách dùng sức tung người lên và mang theo cô nhảy lên mặt đất.

Đoạn đường cuối cùng có một đoạn bị đứt gãy nên anh phải dùng dây thừng leo núi để đu mình nhảy qua và đi thẳng đến lối vào hầm mỏ. Anh không hề dừng lại mà bước thẳng qua cánh cổng đổ nát, nhanh chóng rời khỏi mỏ sắt.

"Thả em xuống đi" Kỷ Nhiêu đã tỉnh lại từ những ký ức ngọt ngào và thấy Lâm Hách không có ý định thả cô xuống nên nhẹ nhàng nói. Nhưng lúc này trong lòng cô suy nghĩ: "Chắc hẳn anh ấy đã mệt lắm, nhưng tại sao không nghỉ ngơi mà lại vội vàng lên đường như vậy?"

Kỷ Nhiêu đã quên mất những lo lắng và trực giác mà Lâm Hách đã đề cập dưới hố đá. Cô chỉ đang lo lắng và xót xa cho người đàn ông của mình bị mệt mỏi và cần được nghỉ ngơi.

“Em không nặng, anh cũng không mệt, chúng ta ra khỏi đây rồi tìm chỗ nghỉ ngơi sau.” Lâm Hách không hề giảm tốc độ, anh vừa chạy vừa không quên trêu chọc vợ mình.

"Được thôi" Kỷ Nhiêu dùng khăn lau mồ hôi trên trán cho anh.

Nhìn dáng vẻ ướt đẫm mồ hôi của anh, cô biết anh rất mệt nhưng cũng không khăng khăng cố chấp. Cô mở rộng tinh thần lực ra xung quanh để đề phòng các động thực vật biến dị tấn công.

Lần này, Lâm Hách không đi dọc theo con đường trong rừng đá mà chạy thẳng về phía chân núi, hướng về khu rừng có khí hậu ôn đới gió mùa.

Ở đó có một khu đất bằng phẳng, khí hậu ở đó rất dễ chịu và quen thuộc với anh và Kỷ Nhiêu.

Bọn họ vừa bước ra khỏi nơi giao thoa của hai vùng khí hậu và vẫn chưa đến đích thì động đất đã bắt đầu...