Chương 34: Lâm Hách bị mọi người để ý

"Con sai rồi, cái gì đúng chính là đúng. Con đừng nói sang chuyện khác, con là tự vệ chính đáng, cô ta làm sao giống con được?" Đột nhiên chỉ số thông minh của Lâm lão gia tử quay trở lại và phát hiện ra cháu trai đã lừa mình nên ông hơi lớn tiếng.

"Hì hì" Lâm Trác bị ông chọc cười.

"Ông nội định xử lý Liễu gia như thế nào? Dù sao thực lực của các gia tộc lớn ở Kinh Đô vẫn rất hùng hậu và có quan hệ hôn nhân với nhau nên khó có thể gϊếŧ được họ." Lâm Trác nhàn nhạt nói với vẻ mặt không hề sợ hãi mà như thể đang kể một câu chuyện cười.

“Chúng ta hãy dọn sạch mìn ở Tây Sơn trước rồi xem chuyện gì sẽ xảy ra, không khó để nhận ra việc những gia tộc khác có tham gia vào chuyện này hay không.”

“Tây Sơn có nhiều thứ tốt như vậy, chẳng lẽ Liễu gia không giữ lại cho mình à? Nhưng bây giờ ông ta lại nói như vậy, con cảm thấy thời cơ có đúng hay không?"

"Với tính cách cẩn thận và thận trọng của Liễu Kinh Châu, thật khó để tin rằng ông ta sẽ vạch trần con át chủ bài của Tây Sơn sớm như vậy."

"Tận thế đến rồi, dị năng đã xuất hiện và lòng người cũng đã bắt đầu thay đổi. Ông già đó đã thức tỉnh dị năng, điều này trước đây được gọi là năng lực đặc biệt hoặc sức mạnh siêu nhiên. Nhưng bây giờ nó không còn là truyền thuyết nữa, rất nhiều chuyện đã không thể xem xét theo lẽ thường.”

Lâm lão gia tử như biến thành một ông lão thông thái, làm cho Lâm Trác bị sốc đến nỗi không muốn tin vào điều đó. Bởi vì ông nội hiếm khi nghiêm túc và đúng đắn như vậy.

"Vậy còn Liễu Âm Âm thì sao? Ông thật sự không muốn cứu cô ta sao? Cho dù mối quan hệ thù hận đã xác lập thì con cũng không sợ." Lâm Trác tiếp tục hỏi.

"Vậy thì phải xem lão Liễu có vội hay không, đây không phải là điều mà chúng ta cần lo lắng. Dù sao, con bé đó bị chết đi tốt hơn là sống sót, dị năng của cô ta là một mối họa.” Ông hơi kích động khi nhắc đến Liễu Âm Âm, Lâm Hách chính là điểm yếu chí mạng của ông, điều này rất rõ ràng “người nào đυ.ng vào thì người đó sẽ chết”.

Lâm Trác vội vàng đổi chủ đề: “Lần này hẳn là Mặc gia đã đảm nhận vai trò thúc đẩy, họ thật là quan tâm đến chúng ta. Bọn họ vốn là người kín đáo nhưng chỉ mới mấy ngày mà đã dùng hai thủ đoạn âm hiểm. Tuy rằng chưa xảy ra chuyện chết người nhưng nó khiến cho người ta khó chịu."

"Mặc gia" Lâm lão gia tử suy nghĩ một cách cẩn thận, Mặc gia chỉ là một gia tộc võ thuật cổ xưa, họ tương đối tích cực trong giới quân sự và chưa từng có quan hệ gì với Lâm gia. Nhưng tại sao họ vẫn luôn mơ tưởng đến bảo vật gia truyền của Lâm gia?

"Hiện tại thế giới đã tận thế, không cần phải kiêng kị điều gì. Chúng ta không thể phân tán nhân lực của nhà cổ nên ông sẽ giao chuyện này cho Lâm Hách. Còn con, ông sẽ giao cho con chuyện quan trọng hơn."

“Đợi Liễu Kinh Châu giải thích xong chuyện của Tây Sơn, thì con hãy đích thân truyền tin này cho Lâm Hách, không thể sơ suất.” Ông cũng không coi trọng nhà họ Mặc.

Ông rất tự hào về năng lực của Lâm Hách nên đã giao chuyện này cho anh là để anh luyện tập, nếu cả ngày chỉ lo chiến đấu với tang thi thì đầu óc sẽ bị chậm chạp và kém thông minh.

~~~

Lâm Hách, người đang trốn việc ở dưới đáy hố, không biết rằng mình đang bị nhiều người để ý đến. Anh cũng không quá vui mừng khi phối hợp với Kỷ Nhiêu đào được một phần ba số tinh thể trong nửa ngày.

"Dị năng của em thậm chí còn tốt hơn cả máy cắt, nó không lưu lại dấu vết nào trên bề mặt cả." Lâm Hách đang cầm trong tay một viên tinh thể to bằng quả bóng chày có hình dáng không bình thường và trông rất đặc biệt.

Mỗi một viên tinh thể ở đây đều có nét độc đáo riêng và không giống nhau.

Trong khi Kỷ Nhiêu sử dụng dị năng cắn nuốt của mình để nuốt chửng tầng đá dư thừa, thì cô đã dùng tinh thần lực để dò tìm các chi tiết nhỏ của lớp tinh thể để phòng ngừa nó bị nuốt chửng. Đồng thời, cô cũng hấp thu năng lượng trong tinh thể để kịp thời bổ sung năng lượng cho tâm hạch và tinh thần lực của mình. Cô thật là lợi hại, có thể làm ba việc cùng một lúc.

"Với tốc độ này thì ngày mai chúng ta có thể trở về căn cứ.” Cô nói với tâm trạng thật vui vẻ, bởi vì việc sử dụng dị năng một cách thoải mái chỉ có thể được trải nghiệm ở kiếp trước.

Một viên tinh thể to bằng quả bóng chày có thể bổ sung tinh thần lực và cung cấp năng lượng cho cô, nó có thể làm cho cô phát ra dị năng liên tục cả ngày lẫn đêm.

Kỷ Nhiêu không muốn trải qua cảm giác toàn thân bất lực hoặc lâm vào tình trạng khó xử khi tinh chất của cơ thể, năng lượng và tinh thần bị cạn kiệt một lần nữa. Vì vậy, cô vui mừng đến nỗi muốn vừa làm việc vừa ca hát.

Cô cũng có thể làm được bốn việc cùng một lúc.

Khi Lâm Hách nhìn thấy dáng vẻ vui mừng và hạnh phúc của cô khi đào được tinh thể, anh đã âm thầm quyết định “khi trở về sẽ không chia tinh thể cho các anh em nữa, nếu vợ mình thích thì sẽ đưa hết cho vợ dùng.”

Lúc này anh vẫn chưa biết rằng, cho dù là đá năng lượng thông thường thì dị năng giả cũng không thể hấp thu, huống chi là loại tinh thể tốt nhất này. Vì vậy, cô thật sự rất vui khi anh có thể hấp thu được đá năng lượng, điều này cho thấy chỉ cần một ít thời gian nữa thì cấp bậc dị năng giữa hai người sẽ không còn cách nhau quá xa.

Lâm Hách, chủ nhân của bốn loại dị năng, chắc chắn sẽ trưởng thành nhanh chóng như thể bật chế độ gian lận trên con đường tận thế.

"Không cần vội, lát nữa chúng ta sẽ ăn một chút đồ và nghỉ ngơi sớm một chút." Anh thấy cô có xu hướng muốn làm việc chăm chỉ cả đêm nên vội vàng khuyên nhủ bằng những lời tốt đẹp.

"Sao có thể không vội, lỡ như có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì sao? Càng hoàn thành sớm thì chúng ta sẽ càng yên tâm.” Nếu Kỷ Nhiêu đã quyết định điều gì thì khó có thể thuyết phục được cô. Hơn nữa, Lâm Hách cũng chưa bao giờ ngăn cản cô mà còn có thể cùng cô chơi đùa, chỉ là anh cảm thấy đau lòng vì việc này đã làm cho cô mệt nhọc.

Trước kia, khi anh đi làm nhiệm vụ thì việc mấy ngày mấy đêm không ngủ là điều bình thường, thậm chí nhiều đến nỗi đếm không xuể, cho nên đối với anh đây chỉ là một trận chiến nhỏ.

"Vâng lệnh phu nhân. Chẳng qua là, phu nhân có chính sách khích lệ nào không?" Lâm Hách trêu đùa cô như một tên lưu manh, đối với anh việc khai thác quặng nhàm chán này không thể sánh bằng việc tán tỉnh cô.

Anh luôn cảm thấy việc dựa vào sức lực của bản thân thực tế hơn là việc dựa vào ngoại vật. Mặc dù lúc trước không có dị năng thì những nhiệm vụ khó khăn vẫn có thể thực hiện được. Vì vậy, đối với tinh thể hay tinh hạch, Lâm Hách vẫn luôn giữ thái độ “có cũng được mà không có cũng chẳng sao”.

Kiếp trước cô cũng chưa từng gặp qua những người dựa vào chiến đấu để nâng cấp dị năng. Tất nhiên, nếu có thể tăng cấp dị năng mà không cần ngoại lực thì chắc chắn sẽ tốt hơn việc hấp thụ tinh hạch. Dù sao, trong tinh hạch của tang thi cũng có chứa tạp chất.

Khi Kỷ Nhiêu nghe Lâm Hách nói muốn được khích lệ, cô đã trừng mắt nhìn anh. Vừa rồi trong quá trình đào tinh thể cô đã bị anh trêu chọc bằng nhiều cách khác nhau, hoặc là bị anh hôn trộm hoặc là bị anh chạm vào cơ thể, khiến cho cô tức giận đến mức muốn phóng dị năng lên người của anh.

Hiện giờ anh lại càng trêu chọc cô một cách trắng trợn hơn, cô lườm anh đồng thời cũng không thể làm gì được anh, những chuyện này thật là lãng phí thời gian. Cô trực tiếp ngồi vào trong lòng Lâm Hách và dùng hai tay vò đầu của anh.

Kỷ Nhiêu, người đang cáu kỉnh, lúc này tràn đầy vẻ đẹp hoang dã. Anh đã bị mê hoặc đến mức ngậm lấy đôi môi quyến rũ của cô trong khi cô vẫn đang đào quặng, khiến cho mặt cô càng thêm ửng đỏ giống như một đóa hồng đang nở rộ rực rỡ.

Cô bị Lâm Hách ôm chặt, bàn tay vốn đang xoa đầu anh đã buông xuống vì sự nhiệt tình của anh. Dưới sự tấn công mạnh mẽ của anh, cô đã ngượng ngùng đáp lại và nhanh chóng đầu hàng làm cho anh càng thêm trở nên không thành thật.

Dù không đến bước cuối cùng nhưng Kỷ Nhiêu cũng đã bị tra tấn. Tất nhiên, bản thân anh cũng không tốt hơn một chút nào. Hai người vừa mới nếm qua mùi vị của tình yêu, không khỏi làm ra một số chuyện tùy tiện nên thật là không dễ dàng để dừng lại.

Lâm Hách chỉ cần nhìn cô thì chỉ muốn hòa vào với cô ngay lập tức, như cỏ dại mọc lan tràn không thể kiểm soát được...