Chương 32: Tai họa ngầm ở Tây Sơn

Đáng tiếc rằng, có nhiều người không đi theo con đường thông thường và luôn có những điều bất ngờ xảy ra. Lẽ ra Liễu Âm Âm nên thành thật chờ ở đó cho đến khi rời đi, nhưng bây giờ cô đã hiểu sâu sắc ý nghĩa của việc “không làm thì sẽ không bị chết” là như thế nào.

Lâm Trác dẫn bốn vị con cháu dòng chính của Liễu gia tiến vào đại sảnh và bố trí những người đi theo bảo vệ đợi ở phòng nghỉ ngơi, nhằm tránh việc họ gây bất lợi đối với gia đình của mình. Bởi vì không biết hiện tại đối phương đã thức tỉnh những loại dị năng nào, nên anh rất cảnh giác đối với các loại dị năng kỳ lạ khó đề phòng.

"Ha ha ha, lão Lâm, đã lâu không gặp, không nghĩ tới những bộ xương già này của chúng ta đều may mắn sống sót sau khi ngủ say." Liễu Kinh Châu vừa bước vào đại sảnh đã bắt đầu lôi kéo quan hệ với Lâm lão gia tử một cách quen thuộc.

Vừa rồi khi đứng ở trước cửa, ông đã nhận ra sự đấu đá giữa Liễu Âm Âm và Lâm Trác. Ông biết rất rõ năng lực của cháu gái mình nhưng không ngờ nó đã không thành công khi đối phó với Lâm Trác.

Do đó, đối với vấn đề bàn luận tiếp theo, Liễu Kinh Châu đã mất đi sự quyết tâm và chắc chắn sẽ giành được chiến thắng như lúc đầu, mà thay vào đó là cố gắng thể hiện sự thân thiết giữa hai người và hạ thái độ xuống mức thấp nhất.

"Ngọn gió nào đưa ông đến đây vậy? Bây giờ đã là tận thế mà ông còn chạy loạn khắp nơi và huy động nhiều người như vậy để làm gì?" Lâm lão gia tử bình tĩnh nói.

Chỉ qua vài câu nói thì Liễu Kinh Châu đã sải bước đi đến trước mặt của ông.

Lâm lão gia tử nheo mắt nhìn tư thế mạnh mẽ của ông ta và suy đoán: “Lão già này hình như đã thức tỉnh dị năng, nếu không sẽ không tỏa ra sức sống hơn mười năm trước như vậy?”

Sau khi hai người bắt tay thì đã ngồi đối diện nhau trên ghế sofa, các đàn em thì ngồi xung quanh của từng đàn anh mình. Hai bên rất có kỹ năng đàm phán, đáng tiếc bên cạnh Lâm lão gia tử chỉ có một mình Lâm Trác và không có người nào khác của Lâm gia ở nhà cổ.

Liễu Kinh Châu kỳ quái nhìn xung quanh và nghi hoặc hỏi: “Những người khác trong gia tộc đâu?”

Ông không nói sâu xa nhưng mọi người đều hiểu, vì không thể hỏi những câu hỏi như “có phải tất cả mọi người đều đã biến thành tang thi hay không?”

“Con cái đều có việc riêng của mình để bận rộn. Làm sao lão già tôi có thể giữ bọn chúng ở bên mình mãi được?” Lâm lão gia tử thản nhiên nói và không có vẻ buồn bã nào. Điều này chứng tỏ rằng mọi người trong nhà đều an toàn và mạnh khỏe.

"Vậy thì tốt, đối với bọn trẻ thật sự nên cho chúng một không gian tự do và rộng lớn hơn. Hiện tại đã là tận thế và mọi chuyện đã khác trước. Các lão già như chúng ta, nếu không thể nhìn rõ hiện thực thì tội của chúng ta rất lớn, ha ha!” Liễu Kinh Châu nói mấy câu khó hiểu làm cho hai ông cháu nhà họ Lâm cùng nhìn nhau và không biết lão già này muốn làm gì.

Lâm lão gia tử nhất thời tức giận có một chút khó chịu và lạnh lùng, ông nhạt nhẽo nói: "Đúng vậy, đúng vậy."

"Khụ khụ, chính là như vậy. Cháu gái bảo bối của tôi đã thầm có cảm tình nhiều năm với Lâm Hách nhà ông và điều này không còn là bí mật nữa. Bây giờ là tận thế, không ai có thể biết trước được khi nào mình sẽ chết. Nếu hiện giờ còn sống thì hãy cố gắng làm những chuyện mình muốn làm, để không phải hối tiếc khi nhận ra người không còn nữa." Liễu Kinh Châu xấu hổ mở miệng.

"Trước đây tôi vẫn muốn cho hai đứa nhỏ một khoảng thời gian để từ từ vun đắp tình cảm, nhưng bây giờ tôi cũng không biết mình còn có thể sống được bao lâu."

"Đây là đứa cháu gái yêu quý nhất của tôi. Nó muốn cái gì, tôi cũng đều muốn trao cho nó."

“Trên đường đến đây, tôi đã thấy rất nhiều tang thi đang vây quanh một số địa điểm mà con người tụ tập. Lúc này mới có mấy ngày mà tốc độ di chuyển và khả năng phản ứng linh hoạt của chúng đều đã tiến hóa mấy cấp độ, sau này còn không biết sẽ như thế nào."

"Tôi chỉ là suy nghĩ, nếu như anh đồng ý thì tôi sẽ để cháu gái của tôi ở lại Lâm gia. Chỉ cần một thời gian thì chúng nó sẽ sinh ra tình cảm, tình yêu là thứ không thể ở cách nhau quá xa. Nếu hai bên cùng tác hợp cho chúng, thì sớm muộn gì hai đứa nó cũng sẽ ở cùng nhau." Liễu lão gia tử càng nói càng tự tin, bởi vì cháu gái ông cái gì cũng giỏi nên ông tin rằng sẽ gây được ấn tượng tốt với nhà họ Lâm.

Hơn nữa, ông ta vẫn còn một con át chủ bài.

"Tôi có một vị trí quân sự bí mật ở Tây Sơn. Ở đó có 5.000 tấn dầu diesel, 200 tấn xăng và một lượng lớn thuốc nổ TNT. Liễu gia chúng tôi sẵn sàng đưa trước những thứ này cho Lâm Hách để làm của hồi môn cho Âm Âm."

"Ông thấy thế nào, chúng ta có nên liên hôn hay không? Lão Lâm, ông hãy cho tôi một câu trả lời chính xác."

Lời nói đầy tự tin của Liễu Kinh Châu khiến cho Lâm Trác tức giận. Mặt anh u ám nhìn bốn người Liễu gia như thể họ đang bị một con rắn độc nhìn chằm chằm, khiến bọn họ như đang bị kim châm.

Thái độ của Lâm Trác làm cho Liễu lão gia tử buồn bực, cho dù Liễu gia dùng chuyện này để uy hϊếp Lâm gia thì cũng không nên lộ ra vẻ bất bình rõ ràng như vậy, ông nói thầm ở trong lòng: “Hừ, đúng là tuổi trẻ non nớt, vui buồn đều hiện rõ ở trên mặt, tương lai cũng sẽ không có thành tựu gì.”

Sau khi nghe được ý định và mục đích của Liễu gia, hai ông cháu liền hiểu ra tất cả: “Bề ngoài thì nói đó là của hồi môn, nhưng thực chất là muốn nói bọn họ đã chôn xuống tai họa ngầm ở xung quanh Lâm Hách từ lâu và chỉ chờ cơ hội để áp chế Lâm gia. Nếu để Liễu gia treo thanh kiếm này ở trên đầu, thì chẳng phải là tất cả mọi chuyện đều do họ quản lý sao?”

Khuôn mặt già nua của Lâm lão gia tử xụ xuống, chậm rãi nói: “Không phải tôi đã nói Lâm Hách đã có vợ rồi sao? Liễu gia các người nói như vậy là có ý gì? Nếu chúng tôi không đồng ý thì Tây Sơn sẽ bị nổ tung à?"

"Bởi vì thế giới hỗn loạn nên các người mới ngồi lên đầu của chúng tôi đúng không? Ông nghĩ chúng tôi có sợ không?" Ông càng nói càng kích động và đứng dậy khỏi ghế sofa.

"Người đâu" Sau khi ông hét to, từ chỗ tối lập tức lao ra không dưới hai mươi quân nhân chiến đấu, mỗi người đều vác trên vai những khẩu súng đã lên đạn.

Vũ khí nóng vẫn là trùm ở giai đoạn đầu của tận thế.

Người của Liễu gia lập tức sửng sốt. Liễu lão gia tử là người phản ứng đầu tiên và bàng hoàng đứng dậy. Ông chỉ vào ông Lâm tức giận hỏi: "Lão Lâm, tôi đích thân tới đây và rất có thành ý, vậy mà ông còn muốn đánh nhau?"

"Thành ý? Ha, mẹ kiếp, ông đã gài thuốc nổ ngay dưới mí mắt của cháu trai tôi mà còn nói thành ý với tôi?" Lâm lão gia tử tức giận đến bộ râu dựng ngược và trợn to mắt.

"Lâm Sơn, mang lão già này và mấy đứa vô liêm sỉ xung quanh hắn nhốt lại cho tôi."

"Tôi không tin Liễu gia các người còn có thể lật trời?" Ông hét lên một cách ngang ngược.

Lâm Trác xảo quyệt đúng lúc nói thêm một câu với giọng âm trầm: “Còn có mấy người đang chờ ở phòng nghỉ.” Lúc này, những người quen thuộc với anh đều biết rằng anh đang muốn gϊếŧ người.

Lâm Sơn nhận được mệnh lệnh liền phái mười người đi bắt những người đó, còn anh ta thì dẫn người đi thẳng về phía nhóm người Liễu gia dòng chính.

Liễu Kinh Chu vẻ mặt thổn thức, ông không ngờ rằng cũng có lúc mình bị vấp ngã và đưa ra quyết định sai lầm: “Cha đặt tên cho mình là Liễu Kinh Châu chẳng phải là để nhắc nhở bản thân không được hành động bất cẩn sao? Tại sao ông lại quên rằng lão Lâm chính là bậc thầy không ra bài theo lẽ thường? Không chỉ là ông mà mấy đứa cháu đáng tự hào của ông cũng không thể chơi đùa như người bình thường.

Lúc này, ông cau mày nhìn đám người Lâm Sơn đang đi về phía mình, ngoại trừ việc hối hận vì sự lỗ mãng hôm nay, thì ông không thể nghĩ ra bất kỳ sự phản kháng nào. Ông biết rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra với bọn họ ngoại trừ ăn một chút đau khổ.

Dù sao, ông cũng đang nắm thẻ bạc Tây Sơn trong tay, chỉ cần giao ra con át chủ bài này thì bọn họ sẽ có thể ra ngoài.

Tuy nhiên, trên đời này vẫn còn rất nhiều người ngu ngốc. Liễu Kinh Châu đã quên mất bên cạnh ông còn có một đứa cháu gái kiêu ngạo, ngu ngốc, tự cho mình là đúng và không biết gì… lúc nào cũng muốn gả cho Lâm Hách...