"Được rồi, chúng ta có thể bắt đầu." Kỷ Nhiêu cảm thấy toàn thân tràn đầy sức sống và nóng lòng muốn thử việc cắn nuốt cuối cùng ngay lập tức.
"Ừm, lần này chúng ta làm chậm một chút, khi sắp tiếp cận tầng đá năng lượng thì tốc độ nuốt chửng của em phải chậm lại, dù sao thì dị năng của em cũng rất đặc biệt." Lâm Hách trở lại phong cách tiết chế nghiêm túc khiến cô bị mất tập trung khi nhìn thấy dáng vẻ này của anh.
Cô giả vờ nhìn đi nơi khác như không có chuyện gì xảy ra và gật đầu nói: "Được."
Dị năng cắn nuốt lại được mở ra hoàn toàn, vòng xoáy dày đặc sương mù màu đen há miệng hướng xuống với một lực lượng không thể ngăn cản.
Nuốt chửng, nuốt chửng, nuốt chửng, bất kể thứ gì nó cũng đều nghiền nát và nuốt chửng, mọi vật đều bị vòng xoáy màu đen hòa tan hoàn toàn. Một mét, hai mét... năm mét, chín mét, Kỷ Nhiêu không bị đỏ mặt hay thở hổn hển khi phóng ra dị năng và gần đến mười mét thì cô mới chậm rãi dừng lại.
Khoảng cách đó chưa đến một inch nên cô đã ngồi xếp bằng trên mặt đất và cẩn thận dò xét tầng năng lượng bên dưới. Khi cô nhìn thấy những mạch khoáng tráng lệ và thần bí cùng với những viên tinh thể màu xanh nước biển sáng lấp lánh, rất giống với màu tóc hiện tại của Lâm Hách, thì cô rất là ngạc nhiên.
“Chỉ cần nuốt chửng thêm một inch nữa là xong, hẳn là không có vấn đề gì. Khi em dùng tinh thần lực thâm nhập vào thì có thể cảm nhận được nguồn năng lượng của nó rất ôn hòa và không có ác ý." Kỷ Nhiêu rất thích cảm nhận các nguồn năng lượng theo góc nhìn của cuộc sống. Cô cảm thấy chúng đều là những sinh vật sống nên cách miêu tả của cô sẽ có một chút nhân cách hóa.
"Cẩn thận là trên hết" Vào những lúc quan trọng, Lâm Hách tuyệt đối cẩn thận và nghiêm túc, đặc biệt là những việc liên quan đến cô.
"Được" Cô gật đầu, hít sâu một hơi, rồi mở ra vòng xoáy sương mù tiếp tục nuốt chửng xuống dưới và cuối cùng đã đến được tầng năng lượng.
Khi hai người đứng trên những viên tinh thể màu xanh nước biển, nó đã làm cho hai người bị lóa mắt và choáng váng. Đặc biệt là mái tóc màu xanh của Lâm Hách dường như có một âm thanh từ xa vọng lại hòa nhịp với chúng một cách tự nhiên và trông rất là rực rỡ. Nó làm cho anh có một loại ảo giác như đang thống trị thế giới và giống như một vị vua của Vương quốc Hải Lam đã về đến lãnh thổ của mình.
Kiếp trước, Kỷ Nhiêu chưa từng nhìn thấy loại tinh thể này và cũng không biết anh đã từng gặp qua chúng hay chưa. Đối với sự mạnh mẽ của Lâm Hách ở kiếp trước, cô cảm thấy nếu không gặp được kỳ ngộ gì thì anh không thể thăng tiến một cách nhanh chóng trong vòng chưa đầy ba năm như vậy.
"Không biết lúc trước anh ấy đã gặp được kỳ ngộ gì?" Cô âm thầm suy đoán.
Lâm Hách ngồi xuống đặt bàn tay của mình lên viên tinh thể và nhắm mắt lại cảm nhận nguồn năng lượng đang dâng trào dưới lòng bàn tay. Còn Kỷ Nhiêu thì tiếp tục thăm dò độ sâu và kích thước của mạch khoáng.
Hiện tại hai người đang ở dưới lòng đất và cách mặt đất gần 55m, theo lý hẳn là sẽ bị ẩm ướt và lạnh lẽo, cho dù đang mặc áo khoác lông vũ thì vẫn sẽ bị lạnh và không thể chịu đựng được. Tuy nhiên, nhờ có năng lượng của những viên tinh thể màu xanh mà không khí ở đây vẫn luôn ấm áp như mùa xuân, không hề lạnh lẽo và ẩm ướt.
Thu hoạch của Lâm Hách rất lớn, anh phát hiện tinh thần lực của mình đã mạnh hơn khi hấp thu nguồn năng lượng này. Mặc dù, anh không có dị năng hệ tinh thần và không thể phát ra tinh thần lực, nhưng nếu như tinh thần lực mạnh mẽ thì đối với việc vận dụng bốn loại dị năng của anh sẽ mang lại hiệu quả gấp đôi.
Cho dù có bao nhiêu năng lượng trong tâm hạch nếu không có tinh thần lực mạnh mẽ phối hợp thì sẽ vô cùng mệt mỏi. Anh không biết nguồn năng lượng của những viên tinh thể màu xanh này có tác dụng đối với những anh em khác hay không, nếu nó hữu ích thì đây chính là thiết bị gian lận trong những trận chiến đấu dị năng.
Trong quá trình thăm dò, cô phát hiện ở đây có 21 viên tinh thể to bằng quả bóng rổ, 100 viên nhỏ cỡ quả bóng bàn và gần 100 viên có kích thước bằng quả bóng chày, tất cả đều nằm trong mạch khoáng của tầng đá. Chúng khảm vào mạch khoáng không theo bất kỳ quy tắc nào và dính vào nhau rất chặt, nếu muốn bóc chúng ra thì sẽ mất rất nhiều thời gian và phiền phức.
Khi Kỷ Nhiêu thu hồi tinh thần lực và thấy Lâm Hách đang nhìn mình với vẻ mặt hài lòng thì cảm thấy khó hiểu nên đã hỏi anh: "Sao thế?"
"Em thử hấp thu một chút xem, anh phát hiện nó không chỉ có thể bổ sung năng lượng cho tâm hạch còn có thể bổ sung tinh thần lực. Vì vậy, sau này em không cần phải bổ sung tinh thần lực bằng giấc ngủ do việc tiêu hao quá độ nữa." Lâm Hách vui vẻ nói.
"Thật không?" Cô mở mắt thật to và rất kinh ngạc, vì điều này chứng tỏ nó là loại năng lượng cao cấp nhất.
"Thật là tốt quá, ha ha. Vậy sau này em không cần phải lo lắng về việc tinh thần lực bị cạn kiệt nữa." Kỷ Nhiêu hiếm khi lộ ra vẻ ngây thơ đáng yêu, dáng vẻ này của cô đã khiến cho Lâm Hách hồi hộp đến nỗi gương mặt đỏ bừng.
"Việc khai quật ở dưới có lẽ sẽ mất thêm một ngày, anh nhớ rõ trong không gian có rất nhiều máy khai thác khoáng sản, nếu kết hợp với dị năng của em hẳn là không quá khó khăn. Chỉ là không biết những viên tinh thể này có ảnh hưởng gì lớn đối với khí hậu xung quanh hay không?" Lâm Hách vừa nói vừa suy nghĩ, không hề bởi vì việc khai thác mà làm ảnh hưởng đến mục đích thăm dò ban đầu."Ừm, em đã kiểm tra rồi, độ cứng của nó có thể so với kim cương. Chúng ta không cần chạm vào bề mặt của nó mà chỉ cần nuốt chửng dọc theo tầng đá rồi dùng máy để bóc nó ra là được." Kỷ Nhiêu vừa nói vừa lấy ra máy khai thác khoáng sản trong không gian đưa cho Lâm Hách.
Đây là một bộ thiết bị khai thác khoáng sản loại nhỏ và tinh xảo, được thu thập từ Nam Phi. Khi tháo rời sẽ tạo thành năm công cụ đào khoáng riêng biệt, có thể đặt nó vào trong từng cái túi nhỏ của đồ bảo hộ lao động hoặc treo nó ở thắt lưng để tiện cho sử dụng dễ dàng. Nhưng khi lắp ráp lại thì nó giống như một bàn tay robot, có thể dễ dàng thâm nhập vào những khoảng trống hẹp mà tay không thể với tới để đào khoáng. Nó chủ yếu dùng để khai thác kim cương có chất lượng hàng đầu.
Vì vậy, việc khai thác mỏ tinh thể đầy nhàm chán và tận tâm đã chính thức bắt đầu.
~~~
Lúc này, tại nhà cũ Lâm gia đang nghênh đón một nhóm khách không mời mà đến. Liễu lão gia tử, Liễu Kinh Châu, đã đưa cháu gái Liễu Âm Âm và hai đứa con trai của mình đến nhà cũ Lâm gia.
Liễu Âm Âm đã thức tỉnh dị năng mê hoặc. Cô vốn có một đôi mắt hồ ly, có vẻ ngoài quyến rũ và mê hoặc, thì hiện giờ lại càng thêm mạnh mẽ bởi vì đã thức tỉnh dị năng này. Chỉ cần cô kết nối với tâm hạch là đã có thể mê hoặc tâm trí của mọi người và khiến cho họ không thể đề phòng. Kể từ khi thức tỉnh dị năng này, cô đã sử dụng nó để hủy diệt không ít người và rất thuận lợi.
May mắn là, đối với những người có tinh thần vững vàng thì khả năng mê hoặc này của cô vẫn chưa đủ. Đặc biệt là dị năng tinh thần của Lâm Trác, nó chính là khắc tinh của cô. Vì vậy, khi anh thay mặt Lâm lão gia tử để chào đón nhóm người Liễu gia ở cửa, thì tình thế bất lợi của Liễu Âm Âm đã chính thức bắt đầu.
Khi cô nhìn Lâm Trác bằng ánh mắt mê hoặc và quyến rũ thì anh đã nhận ra ngay lập tức. Do đó, khi ánh mắt nham hiểm và hung dữ như một con sói hoang của anh nhìn về phía cô, thì suýt nữa đã làm cô quỳ xuống.
Đồng thời, cô cũng đổ mồ hôi toàn thân và dị năng của cô đã bị tinh thần lực của anh cắt ngang. Nếu cấp bậc dị năng của anh không quá thấp hoặc giống như Kỷ Nhiêu, thì cô chắc chắn sẽ bị mất trí nhớ.
Mặc dù, dị năng mê hoặc có thể làm tăng thêm sức mê hoặc và quyến rũ nhưng thực chất nó là một loại dị năng hệ tinh thần. Chỉ là, nó tương đối đơn giản và chỉ có thể phát huy sức mạnh mê hoặc.
Sau một hồi đối đầu, Liễu Âm Âm đã bỏ đi nanh vuốt của mình. Cô nơm nớp lo sợ và rất cẩn thận chuẩn bị sẵn sàng rời đi khi kết thúc cuộc trò chuyện. Bởi vì, cô không dám sử dụng loại dị năng đặc biệt này để đối phó anh nữa.
Lâm Trác thu hồi tinh thần lực và trong lòng không ngừng cười nhạo cô.
Vốn dĩ, anh dành rất nhiều thể diện cho cô, người phụ nữ đã thích em trai mình. Nhưng không ngờ đối phương đã thức tỉnh một loại dị năng quá kém và bắt đầu tìm cách quyến rũ anh. Vì vậy, bất kể mục đích của cô là gì, anh đều cảm thấy đó là một loại không tôn trọng em trai mình.
Cô đúng là loại người “đứng núi này trông núi nọ” và không biết xấu hổ.