Chương 30: Nuốt chửng tầng đá

Kỷ Nhiêu ngủ một mạch bốn tiếng, Lâm Hách cũng chợp mắt một chút nhưng đa phần anh đều tỉnh táo, dù sao hoàn cảnh xung quanh cũng không an toàn.

"Em tỉnh rồi à?" Lâm Hách nhận thấy Kỷ Nhiêu bắt đầu vặn vẹo cơ thể nên biết rằng cô sắp tỉnh dậy.

"A a aha..." Cô khẽ thở dài một hơi và từ từ tỉnh dậy “Em đã ngủ bao lâu rồi?” Cô hỏi với giọng mũi dày đặc rất đáng yêu, có vẻ giống như giọng nói của trẻ con.

“Chưa đầy bốn tiếng” Anh nhìn đồng hồ, vừa nhỏ giọng trả lời vừa hôn lên mắt của cô.

"Em nghỉ ngơi cũng tạm ổn rồi và sẽ bắt đầu công việc sau khi hấp thu một viên đá năng lượng nữa." Kỷ Nhiêu vừa nói vừa ngồi dậy.

"Không cần gấp, dù sao Lão Hắc cũng đang ở trong căn cứ. Chúng ta ở lại thêm vài ngày nữa cũng không sao." Lâm Hách cũng ngồi dậy nhìn cô đang hấp thu đá năng lượng.

Sau khi hấp thu vài phút, cô sảng khoái đứng lên và chuẩn bị tiếp tục chiến đấu. Tiến lên thêm mười mét thì cô dừng lại, vì vừa mới tỉnh dậy chưa ăn gì nên đúng lúc cô muốn nghỉ một chút và ăn gì đó để lót dạ.

Canh trứng, pizza, sầu riêng, thịt bò sốt và nước ngọt. Mặc dù, hầu hết đều là những thức ăn được đóng gói chân không có hương vị không ngon nhưng cũng là một bữa ăn phong phú.

Kỷ Nhiêu đang rất đói nên cô ăn rất vui vẻ. Lâm Hách vốn dĩ không quen ăn những thứ này, dù sao cũng vừa mới bắt đầu tận thế nên rất nhiều thói quen của anh vẫn chưa thay đổi được.

Cũng giống như lúc ở căn cứ, anh chưa bao giờ đυ.ng đến những bữa ăn dinh dưỡng do nhân viên của mình chuẩn bị. Tuy nhiên, khi nhìn thấy dáng vẻ ăn ngon lành của cô thì không hiểu sao anh lại cảm thấy ăn gì cũng thơm và ngon.

Về cơ bản, hai người gần như ăn xong một cách ngấu nghiến bất kể là bữa trưa hay bữa tối. Sau khi lau miệng, dáng vẻ như được nạp đầy năng lượng của cô trông rất bắt mắt.

"Được rồi, chúng ta tiếp tục đi. Có khả năng là khi tiến thêm mười mét nữa, em phải ngủ một giấc đến sáng hôm sau rồi cắn nuốt mười mét cuối cùng, dù sao chúng ta cũng không vội. Với tốc độ như vậy thì em sẽ không bị mệt và đúng vào sáng ngày mai thì chúng ta có thể đào xong" Kỷ Nhiêu vui vẻ và hứng khởi nói.

"Ừm, em bình tĩnh một chút, chúng ta có rất nhiều thời gian." Lâm Hách ăn đến môi đỏ bừng làm cho khí chất của anh càng thêm tà ác.

Kỷ Nhiêu nói thầm trong miệng: "Lúc trước, mắt mình bị mù hay sao mà lại nhìn thấy tên ác nhân này là loại người kiêng dè?"

Lâm Hách thấy ánh mắt của cô đang nhìn anh chằm chằm, cảm thấy trong lòng ngứa ngáy nên túm lấy cô hôn một cách mãnh liệt rồi thở hổn hển nói: "Tiểu yêu tinh, em đang quyến rũ anh sao?"

Kỷ Nhiêu tức giận đẩy Lâm Hách không có đầu óc ra, nghiến răng nói: "Con mắt nào của anh thấy em đang quyến rũ anh hả? Anh muốn ăn đòn phải không?"

Lâm Hách chiếm được tiện nghi nên cũng không so đo với cô. Bởi vì, chính bản thân Kỷ Nhiêu cũng không biết rằng mỗi một cái nhíu mày, mỗi một nụ cười của cô quyến rũ đến mức nào.

Anh nhìn cô với ánh mắt tràn đầy ý tứ và không tiếp tục quấy rối cô nữa, nhưng lời nói đầy ẩn ý của anh khiến cho gương mặt của cô đỏ bừng giống như đám mây đang bị thêu đốt.

Kỷ Nhiêu hít một hơi thật sâu để từ từ bình tĩnh lại và không dám nhìn anh nữa. Cô trực tiếp mở ra vòng xoáy dưới chân và bắt đầu một vòng nuốt chửng khác.

Tầng đá xen lẫn với các loại mạch khoáng làm cho nó lúc thì lỏng lẻo lúc thì chặt chẽ, mật độ của nó đã bị thay đổi theo thời gian. Lâm Hách nhíu mày khi thấy dáng vẻ của cô lúc thì nhẹ nhàng lúc thì toàn thân căng thẳng để tập trung chú ý.

Anh không muốn trải nghiệm lại việc để người phụ nữ của mình lao về phía trước một lần nữa, nên càng âm thầm quyết tâm trở nên mạnh mẽ hơn. Mục tiêu của Lâm Hách là trưởng thành một cách nhanh chóng để Kỷ Nhiêu sống thoải mái và dễ chịu dưới sự che chở của anh.

Lần này, tuy rằng cô cũng đạt đến cực hạn khi đến khoảng cách mười mét nhưng so với ban đầu thì trông cô tốt hơn nhiều. Lâm Hách rất đau lòng khi nhìn thấy dáng vẻ mặc người ức hϊếp của cô đang dựa vào ngực anh.

"Lần này chúng ta hãy ngủ một giấc thật ngon và thoải mái, ngày mai tỉnh dậy thì có thể chạm tới đáy rồi." Anh từ từ vuốt nhẹ dọc theo kinh mạch sau lưng của cô.

"Ừm, anh ngủ được không?" Cô biết Lâm Hách có thể không buồn ngủ nên rất ân cần hỏi anh.

"Nếu anh ôm em thì bất cứ lúc nào cũng có thể ngủ được, em chính là liều thuốc an thần của anh" Anh mỉm cười ấm áp và nhẹ nhàng nói, tay vẫn không ngừng động tác vuốt nhẹ lưng cô.

Trong lòng Kỷ Nhiêu ấm áp, cô cảm thấy không cần lo lắng điều gì hay cảm thấy bất an khi ở bên cạnh anh. Cho nên, một giây trước lấy ra túi ngủ, một giây sau cô đã chìm vào giấc ngủ mà không hay biết gì giống như một đứa trẻ và không hề có sự phòng bị nào ngủ trong vòng tay của Lâm Hách.

Anh nhẹ nhàng hôn lên đôi môi anh đào của cô, rồi ôm cô đặt vào túi ngủ một cách ngay ngắn. Sau đó, anh đứng dậy nhìn xung quanh túi ngủ xem có điều gì bất thường có thể đe dọa đến hai người không.

Nơi này là một không gian chật hẹp từ trên xuống dưới trông rất đáng sợ, nhưng cả hai đều là những người có kinh nghiệm trong chiến đấu và đã cận kề cái chết trong nhiều năm nên không hề sợ hãi. Vì vậy, trong hoàn cảnh này họ vẫn có thể ăn, có thể ngủ và tán tỉnh lẫn nhau.

Sau khi kiểm tra kỹ càng và không phát hiện ra điều gì bất thường, anh mới an tâm chui vào túi ngủ kéo lại khóa kéo và thắt chặt dây rút. Anh ôm chặt Kỷ Nhiêu đang ngủ say vào lòng, nhắm mắt lại ngửi mùi thơm nhẹ nhàng trên cơ thể của cô.

Lâm Hách cảm thấy vui vẻ hít một hơi thật sâu nhưng vẫn chưa thấy đủ nên cuối cùng đã liếʍ và hôn vào cổ của cô một lúc lâu, mãi cho đến khi cơ thể cô bắt đầu vặn vẹo thì anh mới dừng lại. Nhưng miệng anh vẫn không rời đi và giữ nguyên tư thế kỳ lạ này cho đến khi chìm vào giấc ngủ.

Đến khi hai người tỉnh lại vào sáng hôm sau, thì họ đã thay đổi vị trí của nhau thành Kỷ Nhiêu nằm ở trên anh. Khi cô mở mắt ra thì đã thấy dáng vẻ ngây thơ và đáng thương của Lâm Hách đang nằm ở dưới thân mình. Cô bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra và phải mất một thời gian mới nhận ra rằng tư thế mơ hồ của hai người có rất nhiều ý nghĩa sâu xa.

Kỷ Nhiêu xấu hổ đang định đứng dậy nhưng đã bị Lâm Hách đang giả vờ đáng thương giữ lại: "Sao vậy, dùng xong thì bỏ đi à, em không chịu trách nhiệm sao?" Vốn dĩ cô đang đỏ mặt vì xấu hổ thì lập tức bị lời nói ghê tởm của anh làm cho cô biến thành một con hổ cái hung dữ.

Cô hung hăng cắn mạnh vào đôi môi mỏng đang nói luyên thuyên của anh như thể hai người có một mối hận thù sâu sắc nào đó. Nhưng sau khi cô cắn anh thì không còn là chuyện đơn giản như vậy nữa. Dáng vẻ quyến rũ khi dùng hết sức để cắn người của cô đã khiến cho Lâm Hách đảo khách thành, chủ trực tiếp ấn cô xuống hôn cô thật mạnh.

Nếu không phải phía trước còn có nhiệm vụ gian khổ phải làm thì có lẽ anh sẽ khiến cho cô mấy ngày không thể rời giường.

Sau khi hai người lấy lại bình tĩnh thì mỉm cười đứng dậy dọn dẹp chỉnh tề và ăn một bữa sáng béo ngậy. Vốn dĩ Lâm Hách ăn không thấy mùi vị gì, nhưng khi nhìn đến Kỷ Nhiêu xinh đẹp thì anh cảm thấy tất cả thức ăn trong miệng đều có mùi vị của cô.

Cô vừa trừng mắt nhìn anh vừa ăn một bữa vô vị, sau khi ăn xong và dọn dẹp thì bầu không khí kỳ lạ giữa hai người mới kết thúc.