Chương 29: Khám phá rừng đá

Không khí buổi sáng rất trong lành, các loài động thực vật biến dị trong rừng vẫn chưa bắt đầu săn bắt và gϊếŧ chóc nên tạm thời nơi này vẫn mang nét tươi đẹp của thiên nhiên.

Kỷ Nhiêu vừa mới tỉnh dậy đã bị Lâm Hách đè xuống hôn mãnh liệt và đùa giỡn cô chào đón một ngày mới bắt đầu. Hai người vẫn chưa tìm ra nguyên nhân làm cho khu rừng có hai vùng khí hậu riêng biệt nên họ cũng chưa muốn trở về căn cứ.

Sau khi ăn sáng xong, Lâm Hách thu dọn lều trại và đưa cô cất vào không gian.

Anh đeo cái túi đựng trứng đá ở trên người và một cái ba lô trên vai, nắm tay cô và bắt đầu thăm dò một lần nữa. Lần này họ không đi theo hướng của hang rắn mà sẽ thăm dò dọc theo điểm giao nhau của hai vùng khí hậu.

Lâm Hách nhớ rằng ở đó có một mỏ sắt bị bỏ hoang nhiều năm, nếu có điều gì đặc biệt thì rất có khả năng là ở nơi đó. Nhiều người đã bị chôn vùi ở đó và ông chủ mỏ sắt đã mất tất cả tài sản vì số tiền bồi thường đó. Sau đó, không ai quản lý nơi này nữa và nó bị bỏ hoang cho đến bây giờ.

Dọc theo đường nhỏ dẫn xuống phía dưới, càng đi rừng cây càng rậm rạp, khi họ đến phía sau của rừng đá thì không còn đường đi nữa, chỉ có thể dựa vào dao và rìu để dọn dẹp cây cỏ xung quanh. Lâm Hách cầm thanh đao lưỡi liềm trong tay vung lên một cách mạnh mẽ, chia con đường phía trước thành một lối đi hẹp.

Khi đến trước cổng của khu mỏ sắt, nhìn khung cảnh đổ nát không có gì đáng nghi nên hai người nhẹ nhàng đẩy mở cánh cổng rỉ sét và nó đã bị sụp đổ khi cánh cổng từ từ mở ra.

Một vòng xoáy màu đen lập tức bao bọc lấy Lâm Hách và Kỷ Nhiêu để ngăn chặn đám bụi mù mịt do đất đá sụp đổ. Sau một lúc bụi bặm lắng xuống thì vòng xoáy mới biến mất và lộ ra hai người nguyên vẹn ở bên trong.

Nhìn hố sâu không thấy đáy ở trước mặt, anh do dự một lúc rồi quyết định đi xuống thăm dò. Cho dù như thế nào, chỉ cần hai người ở bên nhau thì anh không sợ gì cả.

Hai người đi dọc theo đường ray vận chuyển xỉ sắt để xuống dưới, có rất nhiều nơi đã bị sụp đổ, giàn giáo ban đầu cũng đã biến thành một cái l ồ ng sắt lớn. Đây là một chuyến đi đầy khó khăn trắc trở, nhiều nơi không có đường, có nơi chỉ có những đường ray đứt quãng lơ lửng giữa không trung.

Cả hai người đều có kinh nghiệm chiến đấu nên họ chỉ dựa vào thể lực để leo trèo và nhảy qua các nơi khó đi mãi cho đến khi xuống tận dưới đáy. Không khí ở đây đã trở nên cực kỳ loãng, chỉ riêng việc thở chậm lại cũng đã rất khó khăn đối với bọn họ.

Khi họ dùng đèn pin chiếu đến xung quanh thì thấy hầm mỏ này đã được khai phá một nửa. Bằng cách kiểm tra trực quan thì họ không thấy có gì bất thường, nhưng khi Kỷ Nhiêu dùng tinh thần lực kiểm tra thì phát hiện ở dưới tầng đá có một nguồn năng lượng mạnh mẽ. Dị năng tinh thần của cô chỉ có thể phân biệt được cấp độ năng lượng chứ không thể biết được cách nó được tạo thành.

"Em thấy ở bên dưới khoảng 50m có thứ gì đó, nếu nó phát nổ thì có thể sẽ sụp đổ toàn bộ nơi này." Cô không chắc chắn nói.

Trước đây, khi cô săn tìm bảo vật thì chỉ là những cuộc thăm dò bình thường, không nhất định phải đạt được kết quả cuối cùng. Cho nên, đối với tình huống hiện tại cô chỉ có thể trông cậy vào sự lựa chọn của Lâm Hách, vì nó có thể là một mối đe dọa đối với căn cứ Tây Sơn.

"Chúng ta không thể dùng bom siêu nhỏ vì nó có thể phá hủy nguồn năng lượng mà em nói. Nếu có thể dùng dị năng cắn nuốt của em là tốt nhất, chỉ là không biết em có thể kiên trì được bao lâu."

Anh biết dị năng cắn nuốt của cô không có thứ gì là không thể nuốt chửng. Chỉ là tầng đá này quá cứng rắn và khoảng cách quá sâu nên anh không biết dị năng của cô có thể sử dụng liên tục trong thời gian dài hay không. Suy cho cùng, đây đều là những chất không có năng lượng nên chắc chắn dị năng sẽ bị tiêu hao rất nhiều.

Sau khi tính toán cẩn thận, Kỷ Nhiêu cảm thấy nếu không có những viên đá màu xanh lục làm nguồn năng lượng, thì khó có thể nói là cô có thể kiên trì được không: “Em nghĩ là không thành vấn đề, em có thể vừa sử dụng dị năng vừa hấp thu năng lượng của những viên đá xanh. Nếu có thể kiên trì thì chúng ta có thể đến được phía dưới một cách an toàn."

Nhìn thấy dáng vẻ chắc chắn của cô, Lâm Hách cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh nhặt một khối đá có mặt cắt ngang lên và dùng vòng xoáy không màu của mình ép khối đá trước mặt thành một dòng nước không màu.

"Anh nghĩ rằng anh có thể cùng làm với em, mặc dù không thể ép nó thành nước hoàn toàn." Lâm Hách nhìn những mảnh vụn trong tay còn chưa hoàn toàn biến thành nước, bất đắc dĩ nói.

"Quên đi, tốt nhất là anh nên giữ lại sức lực để bảo hộ em, đừng để cả hai đều bị kiệt sức." Kỷ Nhiêu kiên quyết từ chối yêu cầu của anh.

Sau khi nói xong, cô mở ra dị năng cắn nuốt trong phạm vi khu vực của nguồn năng lượng bên dưới. Nó trực tiếp bao phủ tầng đá, bắt đầu nuốt chửng và hấp thụ.

Vòng xoáy màu đen trông có vẻ kỳ quái trong không gian chật hẹp ở đây. Bên trong vòng xoáy đang xoay tròn có mây mù lượn lờ, nó trực tiếp nuốt chửng tầng đá và tạo thành một khoảng trống hoàn chỉnh.

Âm thanh do sự ma sát của nó tạo ra như tiếng gió vù vù lại giống như tiếng ong vo ve khiến cho người nghe rùng mình. Khoảng trống vẫn không ngừng đi xuống, âm thanh càng ngày càng bị đè nén, cho đến khi sắp đạt được mười mét thì dị năng của cô cũng đạt đến giới hạn tối đa nên phải dừng lại.

Cô lau mồ hôi trên trán cau mày nói: "Ở đây xa quá, em phải xuống dưới, anh ở trên này chờ em" Cô phát hiện mật độ của tầng đá này rất dày, nó làm cho dị năng của cô tiêu hao rất nhanh và đã có dấu hiệu cạn kiệt sau một thời gian sử dụng liên tục.

"Không, anh sẽ đi với em, anh không thể để em một mình." Thái độ của Lâm Hách rất kiên quyết. Nhìn anh cố chấp, cô suy nghĩ một chút và cảm thấy cũng không có việc gì nếu họ đi cùng với nhau.

Vốn dĩ cô muốn phát ra dị năng từ dưới chân để tay có thể hấp thu năng lượng của viên đá xanh mà không bị chậm trễ thời gian. Nhưng việc kết hợp sử dụng tinh thần lực và dị năng cắn nuốt sẽ làm cho năng lượng tiêu hao gấp đôi, chủ yếu là năng lượng dự trữ trong tâm hạch sẽ bị lãng phí.

Vì thế, hai người đã cùng nhau leo xuống. Lâm Hách vươn tay ra một cách mạnh mẽ và linh hoạt ôm lấy eo cô leo xuống, khi xuống đến mười mét thì cô tiếp tục phát ra dị năng cắn nuốt. Một vòng xoáy được hình thành ngay dưới chân của họ, giữa hai người và vòng xoáy có một lớp màng mỏng màu đen giống như giáp xác để giúp họ tránh khỏi việc bị thương.

Cô vừa hấp thu năng lượng của viên đá xanh vừa phóng thích dị năng cắn với tầng đá. Lâm Hách ôm chặt eo của cô, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn làm cho hai người bị chia cắt.

Sau khi cắn nuốt thêm mười mét nữa thì Kỷ Nhiêu cạn kiệt sức lực và phải dừng lại. Mặc dù năng lượng hấp thu và việc cắn nuốt được thực hiện cùng lúc, nhưng tinh thần lực không thể được bổ sung nhanh chóng và cùng lúc với năng lực nuốt chửng. Nguồn năng lượng hấp thu không an toàn và trực tiếp bằng việc bổ sung năng lượng cho sức mạnh tinh thần thông qua giấc ngủ.

Tuy dị năng hệ tinh thần cần năng lượng trong tinh hạch để bổ sung, nhưng tinh thần lực tiêu hao chính là sức mạnh ý chí và tinh thần của con người. Do đó, việc bổ sung sức mạnh tinh thần không dễ dàng bằng các sức mạnh khác.

Mặc dù chúng có thể bổ sung lẫn nhau, nhưng tinh thần lực rất kén chọn loại năng lượng bổ sung, trừ khi đó là nguồn năng lượng cao cấp nhất.

"Em phải ngủ một lát, nếu không em sẽ không chịu nổi. Vẫn còn 30m nữa, hay là chúng ta cùng nhau nghỉ ngơi một chút" Kỷ Nhiêu mệt mỏi nói.

"Em ngủ đi, anh trông chừng cho em. Lấy chăn và một tấm thảm ra trải ở đây đi, nơi này quá lạnh, đừng để bị lạnh cóng" Lâm Hách đau lòng nhìn cô nói.

"Được" Kỷ Nhiêu gật đầu đồng ý và lấy ra đồ dùng cần thiết để ngủ. Toàn thân cô suy nhược nằm trong lòng anh và gần như ngủ ngay lập tức.

Lâm Hách cũng nhắm mắt ngủ một chút, anh cảm thấy bất lực trước tình hình hiện tại, chỉ có thể đợi cô hồi phục tinh thần mới có thể biết được chuyện gì đang xảy ra ở bên dưới.