Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mạt Thế Trọng Sinh: Cưng Chiều Vợ

Chương 28: Trứng đá màu đỏ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi thu thập hết những viên đá màu xanh, Kỷ Nhiêu đã dùng tinh thần lực thăm dò một lần nữa thì phát hiện không còn bị quấy nhiễu như trước nữa.

Có vẻ như những viên đá năng lượng không biết tên này chính là nguồn gốc của sự quấy nhiễu. Cô cũng không biết nó có tác dụng nào khác ngoài việc quấy nhiễu tinh thần lực và tăng cường dự trữ dị năng hay không.

Lần này thăm dò cũng không quá dễ dàng, cô tra xét dọc theo hang động đến tận bên ngoài hang rắn và xa hơn một chút thì dừng lại. Bên ngoài trời vẫn tối đen như cũ và còn một khoảng thời gian nữa mới đến bình minh.

Cô thu hồi tinh thần lực đang thăm dò xung quanh để tra xét quả trứng đá màu đỏ. Tinh thần lực của cô thâm nhập vào quả trứng mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Khi Kỷ Nhiêu nhìn thấy một con rắn nhỏ màu xanh lục được bao quanh bởi một chất lỏng màu đỏ thì im lặng không nói nên lời, bọn họ bận bịu lâu như vậy chỉ vì một con rắn.

Cô nhìn Lâm Hách với vẻ mặt đáng thương: “Thì ra là một con rắn con.”

“Một con rắn con mà có thể hút khô được nhiều rắn như vậy, em còn cảm thấy tủi thân à? Nếu nó trưởng thành, không phải cả căn cứ Tây Sơn của chúng ta cũng đều bị hút khô hay sao?”

“Chỉ là một quả trứng mà đã đáng sợ như vậy, sau này trưởng thành nó sẽ tàn phá toàn bộ Kinh Đô đấy." Lâm Hách nói lên một sự thật làm cho cô giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Cô đã trải qua quá nhiều chuyện trong những ngày tận thế, việc vua rắn sẽ trưởng thành trong tương lai đối với cô chỉ là một sự tồn tại giống như một con kiến. Bởi vì cô đã quen với sự mạnh mẽ của mình nên quên rằng đây chỉ mới là khởi đầu của ngày tận thế và con người vẫn còn rất nhỏ yếu.

"Anh muốn gϊếŧ nó hay là giữ lại?" Kỷ Nhiêu không chịu thua kém nên hỏi Lâm Hách để xem anh lựa chọn như thế nào.

"Đương nhiên là giữ lại nó rồi. Để một con vật hiếm có như vậy chết đi thì thật là đáng tiếc. Nếu có thể tận dụng nó thì cách tốt nhất là để nó làm việc cho chúng ta." Cô không nói nên lời khi thấy anh nói với dáng vẻ không biết xấu hổ như vậy.

Cô nhìn quả trứng đá màu đỏ với ánh mắt thương hại và thầm nghĩ: “Tội nghiệp bé rắn nhỏ, bé có nghĩ rằng so với việc gặp phải tên này thì cái chết càng tốt hơn hay không? Cũng không biết tương lai bé sẽ bị ngược đãi như thế nào."

"Vậy chúng ta sẽ mang nó đi. Không gian của em không thể chứa vật sống nên chỉ có thể mang nó ở trên người" Kỷ Nhiêu vừa nói vừa tìm túi đeo chéo của mình trong không gian.

"Nếu có nguy hiểm thì trực tiếp biến nó thành nước là được, cứ mang nó theo bên mình trước đi" Vòng xoáy không màu của Lâm Hách có chức năng tạo nước ép rất mạnh, nhưng trên đường đi anh vẫn chưa có cơ hội để thí nghiệm nó. Anh cảm thấy nếu trứng đá nhỏ này không thành thật, thì anh có thể dùng nó để rèn luyện kỹ năng.

Cô lấy ra một cái túi đeo chéo không thấm nước và dùng dị năng cắn nuốt để hút quả trứng đá vào trong túi rồi đưa cho Lâm Hách.

"Đi thôi, em lạnh quá. Chúng ta trở về lều thay quần áo đi, đừng để bị cảm lạnh." Mặc dù biết rằng dị năng giả hiếm khi bị cảm lạnh, nhưng cô cũng không muốn để mình và Lâm Hách mặc quần áo ướt khi trời đang lạnh.

"Ừm, trời cũng gần sáng rồi, chúng ta trở về ngủ một lát rồi thăm dò tiếp xem có gì kỳ lạ trong sự hình thành của địa hình này hay không.”

Vì thế, hai người đã quay lại con đường trơn trượt và ẩm ướt để về đến hang rắn. Sau đó, họ lại tiếp tục thăm dò một chút rồi mới trở lại nơi dựng lều.

Chiếc lều vẫn còn nguyên vẹn và chưa bị động đến. Sau khi đặt túi đựng trứng đá xuống, cả hai nhanh chóng thay quần áo ướt và lau khô tóc rồi chui vào túi ngủ ôm nhau ngủ.

Cả hai vừa mệt vừa hưng phấn nên chỉ nằm trong chốc lát thì họ đã chìm vào giấc ngủ.

Không biết ngày tận thế đã tạo cho Kỷ Nhiêu và Lâm Hách ảo tưởng gì mà họ không có bất kỳ cảm giác khủng hoảng nào. Dù sao, chuyện hai người quan tâm nhất chính là mạnh mẽ, vui vẻ và trở thành người hạnh phúc.

~~~

Đúng lúc này, quả trứng đá trong túi dường như đang chuyển động lại giống như không có chuyện gì xảy ra.

Con rắn nhỏ màu xanh bên trong chất lỏng màu đỏ nhẹ nhàng xoay người và thở một cách lười biếng. Chất lỏng màu đỏ theo hô hấp của nó được hút vào miệng và đưa vào trong cơ thể.

Sau khi hút chất lỏng màu đỏ vào miệng hai lần thì nó cũng không nhúc nhích nữa, trông nó đáng yêu như một đứa trẻ sơ sinh. Chỉ là trẻ sơ sinh thì uống sữa, còn nó thì uống một loại chất lỏng không biết tên hòa lẫn máu trong đó.

Cuối cùng, mọi chuyện vẫn khôi phục như cũ giống như không có chuyện gì xảy ra, tinh thần lực mạnh mẽ của Kỷ Nhiêu dường như nhận ra điều gì đó, nhưng bởi vì vòng tay của Lâm Hách quá ấm áp nên cô lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

~~~

Bầu trời dần dần sáng hơn, ánh bình minh chiếu rọi khắp nơi. Những người không dám ra ngoài vào ban đêm dường như đã sống lại. Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy người đi bộ và xe cộ vội vã trên đường, cùng với những tang thi cả đêm chưa ăn gì.

Vào ban đêm, mọi người chỉ có thể trốn tránh tang thi, nhưng họ lại không hề sợ hãi khi trời sáng, họ có thể nhìn thấy và cảm nhận được nhau.

Lúc này, Phong Tử đang dẫn đội ngũ của mình tiến về căn cứ Tây Sơn. Họ khởi hành sớm hơn dự kiến một ngày vì không có việc riêng gì cần phải giải quyết. Bọn họ đều là những người đơn độc và không có gì vướng bận, chỉ là họ phải đến nhiều nơi đang cất giấu vật tư để thu thập lại và mang đến căn cứ Tây Sơn.

Đáng tiếc là họ không có anh em nào có dị năng không gian nên phải lái bốn chiếc xe tải chở hàng để thu thập vật tư. Có thể nói là họ bận đến nỗi chân không chạm đất để kịp sắp xếp mọi thứ theo lịch trình.

Lần này coi như là một khoản đầu tư khổng lồ và không có lưu lại một chút hàng hóa tư nhân nào. Bởi vì bọn họ đều nghe theo Hoa Thiên “cần phải có thành ý khi đến căn cứ Tây Sơn, dù sao thì không có đồ vật chúng ta có thể đi đoạt.”

Bọn họ mang theo vật tư để chứng tỏ với mọi người ở căn cứ Tây Sơn rằng anh em bọn họ không phải chỉ biết làm việc để kiếm sống.

Nếu có bước đầu tiên này thì mọi chuyện sau này sẽ dễ giải quyết hơn; Nếu xét đến thực lực thì chỉ cần cho bọn họ cơ hội để thể hiện, nhất định họ sẽ được mọi người công nhận.

Vì vậy, bọn họ đã mang theo toàn bộ vật tư lao về phía căn cứ Tây Sơn một cách hùng hổ. Họ tổng cộng có bảy người, mỗi người lái một chiếc xe, bốn chiếc xe tải chở hàng và ba chiếc xe địa hình chống đạn của quân đội.

Gần Kinh Đô có một bến cảng có rất nhiều container và rất nhiều đồ, nhưng bây giờ họ không có thời gian để đến đó thu thập. Sau này, họ sẽ nghe theo mệnh lệnh của Dạ Kiêu và xem tình hình lúc đó như thế nào rồi mới quyết định tiếp.

Tất cả tang thi đều bị xe tải dẫn đầu của Phong Tử hất văng và nghiền nát với tốc độ cực kỳ nhanh. Trên đường họ cũng gặp những người muốn đi nhờ xe, nhưng với bản tính máu lạnh của lính đánh thuê, họ không chỉ không dừng lại mà còn vượt qua một cách nhanh chóng. Việc này đã để lại rất nhiều lời chửi bới cả một chặng đường.

Bọn họ đã từ vùng ven ở phía Đông thành phố đến chân núi Tây Sơn chỉ sau hai tiếng. Đường trên núi đã được dọn dẹp rất sạch sẽ và họ đã đến bên ngoài căn cứ mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Phong Tử và Hoa Thiên xuống xe nói chuyện với vệ binh ở cửa, khi nghe nói bọn họ chính là dị năng giả được đích thân Dạ Kiêu chiêu mộ, thì anh ta đã nhanh chóng gửi ngay tin nhắn cho Lão Hắc.

Trước đó, Lão Hắc đã nhận được thông báo từ Lâm Hách trong cuộc họp, nên anh đã cho đoàn xe đi vào và đến dưới lầu của biệt thự có phòng chỉ huy chiến đấu.

Bảy chiếc ô tô tiến vào căn cứ một cách hào hùng và đã thu hút sự chú ý của tất cả các nơi mà chúng đi qua. Điều này, có thể coi như mục đích của Hoa Thiên đã đạt được.

Từ lời truyền miệng, mọi người đều biết đội ngũ này là do chính Dạ Kiêu chiêu mộ. Khi nhìn thấy bọn họ đã mang theo một lượng lớn vật tư, vũ khí và phương tiện di chuyển thì hầu hết tất cả mọi người đều nhớ kỹ họ, đây coi như là một khởi đầu tốt đẹp đối với bọn họ.

Vào lúc này, Kỷ Nhiêu và Lâm Hách vừa thong thả tỉnh dậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »