Chương 27: Hang rắn

Lời nói của Lâm Hách giống như một tia sét xuyên thẳng vào nội tâm của Kỷ Nhiêu. Sự tự trách và bực bội vừa rồi đã tan thành từng mảnh chỉ vì lời nói đầy khí phách, quả quyết và táo bạo của anh.

Khi cô tỉnh táo lại thì trong lòng cũng tràn ngập sự ghen tị và hâm mộ.

Lâm Hách nhìn nhận vấn đề rất rõ ràng và đơn giản, trong khi cô đã trải qua những thử thách ở tận thế và sống lâu hơn anh nhưng lại thua xa anh.

Đây không phải là lần đầu tiên cô cảm thấy tủi thân và xấu hổ vì kém cỏi.

"Em hiểu rồi" Cô ôm lấy thân thể cao lớn và cường tráng của anh bằng cả hai tay, vùi đầu thật sâu vào lòng ngực rộng rãi và ấm áp của anh.

Đôi khi dáng vẻ yếu ớt này làm cho hình ảnh tổng thể của cô tăng lên càng nhiều và tạo thêm càng nhiều màu sắc ở trong mắt, trong lòng của Lâm Hách. Kỷ Nhiêu như vậy càng khiến cho anh cảm thấy thoải mái và thân thiết.

~~~

Hai người ôm nhau thật chặt như thể hòa vào trong cơ thể của nha, không muốn tách rời và im lặng không nói gì. Lúc này, tất cả âm thanh đều nhường cho sự im lặng.

Kỷ Nhiêu, người đã lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu và nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng của anh với nụ cười ngọt ngào.

"Chúng ta đi thôi, ở phía trước có điều gì đó khác với ban ngày, có lẽ điều này chỉ có thể phát hiện được vào ban đêm." Kỷ Nhiêu rời khỏi thân thể của Lâm Hách và nắm lấy tay anh đi về phía trước.

Lúc này, bầu không khí ngọt ngào như mật giữa hai người kéo dài thật lâu.

Đi được khoảng vài phút thì cả hai đều đứng yên "Chính là nơi này, em phát hiện được nguồn năng lượng ở bên dưới" Cô nói một cách chắc chắn.

Lâm Hách bật đèn pin siêu sáng và nhìn vào bãi đá xếp đầy những tảng đá kỳ lạ. Anh nhớ rõ nơi này là một hang rắn ở trong rừng đá và có rất nhiều lọai rắn nhưng chúng thường ẩn mình trong các khe đá.

Khi đến đây anh không nhận thấy có gì kỳ lạ nên nhất thời quên nhắc nhở cô. Anh rất quen thuộc với nơi này nên đã đưa cô đến giữa hang rắn vì nơi đó một chỗ có thể đi xuống, đó hẳn là nơi có nguồn năng lượng mà cô đã nói.

"Anh đã từng đến đây trong quá trình huấn luyện, nó tương tự như một hang động có thác nước ở cửa hang, mặt đất rất ẩm ướt và trơn trượt khó đi." Lâm Hách dẫn đầu bước vào cửa hang và đi xuống.

Cả một đoạn đường, hai người đều rất cẩn thận, dù sao họ cũng không biết nơi này đã trở thành như thế nào sau khi tận thế.

Khi cô dùng tinh thần lực để thăm dò thì tựa như gặp phải chướng ngại vật, cô chỉ có thể cảm giác được năng lượng dao động ở bên trong mà không biết được tình huống nào khác.

Càng đi xuống hơi nước càng dày đặc và đường càng khó đi. Cuối cùng, hai người chỉ có thể trượt xuống, cảm giác giống như đang ngồi trên một chiếc cầu trượt. Sau mấy lần vấp ngã, họ cũng đến được dưới đáy hang mà không gặp phải nguy hiểm gì.

Cảnh tượng bên trong làm cho bọn họ bị chấn động đến mức nói không nên lời. Chẳng trách trên đường đi họ không nhìn thấy một con rắn nào, thiếu chút nữa làm cho Lâm Hách quên rằng đây là hang rắn.

Bên trong toàn là xác rắn, không đúng, phải nói rằng toàn bộ đều là da rắn và không có dấu vết của máu thịt, như thể nó đã bị hút khô.

Vì không có chỗ để đặt chân nên hai người đành phải đứng yên.

Kỷ Nhiêu dùng tinh thần lực dò xét kỹ càng một lần nữa, nhưng vẫn có một rào chắn ngăn cản cô dò xét sâu hơn, những gì có thể nhìn thấy bằng mắt thường thì tinh thần lực vẫn không thể nhìn thấy như cũ.

Cô mở ra vòng xoáy màu đen của dị năng cắn nuốt bắt đầu dọn dẹp từ lối vào, từng bộ da rắn bị hút vào trong vòng xoáy rồi biến mất không dấu vết.

Kỷ Nhiêu mất khoảng một tiếng để hấp thu nó, có thể tưởng tượng số lượng của nó rất đáng kinh ngạc. Cô không ngừng hấp thu nó cho đến khi bên trong sạch sẽ và trống rỗng.

Lâm Hách lau mồ hôi trên trán cho cô, bởi vì bên trong chỉ là các lớp da rắn, không có nguồn năng lượng như tinh hạch để bổ sung năng lượng. Do đó, cho dù hiện tại cô rất mạnh thì mức tiêu hao cũng rất lớn.

Anh cực kỳ đau lòng ôm cô thật chặt, sau đó nắm tay cô đi tới giữa hang.

Ngay từ khi bước vào dọn dẹp hang động, Kỷ Nhiêu đã phát hiện dị năng hệ tinh thần của mình hoàn toàn không có tác dụng, ngay cả nguồn năng lượng cũng không còn cảm nhận được nữa.

Bọn họ chỉ có thể dựa vào ánh sáng của đèn pin để tiếp tục thăm dò.

Ở đây nước đã dâng lên tới chân của họ, lạnh thấu xương và cực kỳ trơn trượt. Anh đề nghị cõng cô đi nhưng bị cô từ chối vì nơi này gập ghềnh và nhỏ hẹp. Do đó, cô cảm thấy hành động một mình sẽ thoải mái hơn.

Họ càng đi tới thì đường đi càng nhỏ hẹp, nỗi khao khát sâu trong linh hồn cô càng trở nên rõ ràng và Lâm Hách cũng bị hấp dẫn giống như cô. Mặc dù bọn họ biết rằng đồ vật cám dỗ họ có thể sẽ gây nguy hiểm và chết người, nhưng hiện giờ hai người đã đi đến nơi này nên họ nhất định sẽ tìm hiểu đến cùng. Ngoài ra, chuyện này còn ảnh hưởng sâu sắc đến tinh thần lực của cô cho nên bọn họ không thể không tìm hiểu.

Khi bọn họ đi đến nơi tận cùng của hang động thì cả người đều ướt đẫm hơi nước, họ nhìn thấy một quả trứng đá màu đỏ có kích thước bằng quả bóng rổ.

Đúng vậy, đó là một quả trứng, nhưng nó cũng là một hòn đá. Sở dĩ bọn họ đoán đó là một sinh vật sống bởi vì vỏ trứng của nó không chỉ có màu đỏ mà còn tỏa ra mùi máu nồng nặc.

"Anh nghĩ máu thịt của những con rắn đó chắc chắn đã bị nó hấp thu, thật là kỳ lạ." Lâm Hách thở dài nói.

Kể từ khi anh chấp nhận mọi thứ về ngày tận thế, anh cảm thấy rằng “cho dù xảy ra điều gì kỳ lạ thì cũng rất bình thường.”

Kỷ Nhiêu tiếp tục quan sát tình hình xung quanh, mặc dù dị năng tinh thần của cô không thể sử dụng nhưng cô vẫn mơ hồ cảm nhận được có gì đó đang can thiệp vào từ trường xung quanh “Có lẽ là vì che đậy quả trứng kỳ lạ này.”

Mãi cho đến khi cô nhìn thấy những viên đá màu xanh lục ở dưới nước, cô mới cảm thấy có lẽ đây chính là thủ phạm. Cô ngồi xuống nhặt một viên đá màu xanh và cầm nó trên tay quan sát cẩn thận. Cô thấy nó có thể phát sáng khi ánh sáng của đèn pin chiếu vào, nhưng tia sáng của nó vô cùng yếu ớt nên cô không phát hiện ra được điều gì bất thường.

Sau đó, cô dùng tinh thần lực thăm dò bên trong hòn đá thì thấy rằng có thể thực hiện được. Nhưng khi cô thử thăm dò xung quanh bằng tinh thần lực một lần nữa thì phát hiện nó vẫn không hoạt động.

"Anh thử xem có thể hấp thu được năng lượng bên trong hay không." Kỷ Nhiêu ra hiệu cho Lâm Hách nhặt một viên đá để thử, sau đó chính mình cũng tự hấp thu một viên.

Kết quả là nó rất dễ hấp thu và bị biến thành bột phấn trong suốt. Do cấp bậc dị năng của cô quá cao nên quá trình hấp thu đã kết thúc trong thời gian rất ngắn.

Cô quay đầu mỉm cười nhìn Lâm Hách thì phát hiện anh cũng có thể hấp thu nhưng rất chậm. Loại năng lượng mà ai cũng có thể hấp thu này rất là quý hiếm ở tận thế. Giống như lúc trước cô tìm được bảo vật, nhưng chỉ có cô mới có thể hấp thu, còn đồng đội của cô hoàn toàn không thể hấp thu được.

Không để ý đến Lâm Hách nữa, cô vui vẻ đem toàn bộ đá màu xanh thu vào trong không gian và đếm được tổng cộng gần một ngàn viên.

"Giàu to rồi ! Giàu to rồi" Cô lẩm bẩm nói thầm một mình và rất vui mừng vì tìm được bảo vật. Sau khi điều chỉnh lại tâm tình, cô không còn lạnh lùng và vô tình như trước nữa.

Sau khi Lâm Hách hấp thu hết năng lượng của viên đá, anh mở mắt ra và nhìn thấy bộ dáng của Kỷ Nhiêu đang vui như nở hoa.

Hai người nhìn nhau mỉm cười, thậm chí cách cười của họ cũng bắt đầu tương tự nhau.