Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mạt Thế Trọng Sinh: Cưng Chiều Vợ

Chương 26: Yêu nghiệt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tất cả các vật thể bay không rõ lai lịch đều bay vào lều và vòng xoáy đột nhiên biến mất ngay khi con cuối cùng chuẩn bị bay vào. Nó theo bản năng lao về phía cô và Lâm Hách thì bị anh đông cứng bằng dị năng của mình. Anh cầm nó trên tay kiểm tra một cách cẩn thận thì thấy đó là một loài gặm nhấm, mắt kép, màu vàng và có mùi hôi.

Tuy nó đã bị đóng băng nhưng vẫn còn sống, anh dùng dao băng cắt đứt một chân của nó thì phát hiện ra máu của nó có màu tím đen giống với máu của tang thi. Anh dùng lưỡi kiếm băng khác cắt mở bộ não của nó thì thấy bên trong có một viên tinh hạch màu trắng.

Khi anh cầm tinh hạch trong tay để hấp thu thì phát hiện ra có thể hấp thu trực tiếp và không có bất kỳ tác dụng phụ nào. Lúc này, hai người quên cả việc đóng cửa lều, ngồi nghiên cứu nó một cách cẩn thận như là một học sinh tiểu học.

Vì các vật thể bay phát sáng không biết tên đều đã bị tiêu diệt nên xung quanh đã khôi phục lại một mảnh đen tối như cũ. Sau khi tắt đèn, cả hai đi đến trung tâm rừng đá.

Cô mở ra toàn bộ dị năng tinh thần và dựa theo quỹ đạo đường bay của chúng lưu lại dẫn anh đi đến giữa rừng đá. Ở đây có một hang động kín đáo trông giống như là hang ổ của những vật thể phát sáng đó, xung quanh có một số viên đá tỏa ra năng lượng đặc biệt.

Mặc dù máu của những con bọ phát sáng đó đã bị biến dị, nhưng chúng không bị biến dị hoàn toàn mà vẫn giữ được hình dáng ban đầu.

Hai người cũng không dừng lại ở rìa hang động quá lâu mà tiếp tục đi về phía trước. Bởi vì cô phát hiện ra rất nhiều hài cốt ở phía trước, nên hai người họ càng có hứng thú với nơi đó hơn.

Hai mắt của Lâm Hách bị bóng tối bao trùm nên không biết xung quanh như thế nào, trải nghiệm này rất mới mẻ đối với anh. Anh cảm thấy đây là một loại rèn luyện năm giác quan rất tốt.

Anh không có dị năng tinh thần như Kỷ Nhiêu, nhưng mỗi người đều có tinh thần lực, chỉ là không thể sử dụng nó để phát huy thành lực sát thương giống như cô. Anh chỉ có thể dùng nó để cảm nhận chứ không thể phát ra, nghĩa là chỉ có thể thu vào mà không thể phát ra.

Được cô kéo đi, anh cẩn thận cảm nhận sự thăng trầm và khó khăn trắc trở của núi non, đồng thời lắng nghe những âm thanh va chạm rất nhỏ ở xung quanh cũng như nhịp tim của hai người.

Ban đầu anh cảm thấy hơi sững sờ nhưng về sau lại cảm thấy dễ chịu, ngay cả Kỷ Nhiêu cũng cảm nhận được sự thay đổi của anh. Bởi vì sau đó, bước chân của anh và cô phối hợp với nhau rất nhịp nhàng và đều đặn, càng ngày càng giống như chỉ có một mình cô đang đi và không có ai ở bên cạnh.

"Đúng là quái vật" Cô cảm thấy tức giận và không công bằng lẩm bẩm nói. Từ khi cô theo Lâm Hách đến Kinh Đô, anh và những người xung quanh anh đã mang đến cho cô rất nhiều sự đả kích. Không quá đáng khi nói rằng bọn họ là một đám quái vật, từ trong ra ngoài đều rất là mạnh mẽ, khó trách kiếp trước bọn họ đứng ở vị trí mà mọi người chỉ có thể ngưỡng mộ.

Lâm Hách lợi dụng tình thế kéo cô vào lòng và cắn nhẹ đôi môi anh đào của cô. Anh nhẹ giọng nói với dáng vẻ thoải mái: "Đây không phải kiểu em thích nhất hay sao? Haha ~"

"Thật không biết xấu hổ!" Cô cảm thấy ngượng ngùng và nghĩ "nếu cùng với người này ở bên nhau lâu dài thì chắc chắn mình sẽ trở thành loại người vô danh không có liêm sỉ đạo đức và không có giới hạn cuối cùng."

"Bây giờ em hối hận rồi, không thích kiểu này nữa, hừ !" Kỷ Nhiêu tức giận đẩy Lâm Hách ra.

Anh mỉm cười một cách tự tin: "Đã chậm rồi, bảo bối bị anh đào ra thì sẽ không có cơ hội chạy trốn."

Tuy rằng cô nói như vậy nhưng khi nghe anh nói một cách chắc chắn và tự tin, cô vẫn cảm thấy ngọt ngào từ tận đáy lòng. Hai người dính vào nhau đi về phía trước và chỉ trong vài phút họ đã đến được nơi chất đầy xác chết.

Lúc này, Lâm Hách kêu cô mở đèn pin siêu sáng lên, hai người nhìn thấy cảnh tượng xương cốt vương vãi khắp nơi nhưng không hề có cảm giác ghê tởm, bởi vì chúng rất sạch sẽ và chỉ còn lại những mảnh xương trơ

trụi.

Nơi này có mười bộ hài cốt và không thể tìm ra manh mối nào để chứng minh được danh tính của họ. Không có vũ khí nhưng có thể có dị năng giả, bởi vì xung quanh có rất nhiều xác côn trùng mà Kỷ Nhiêu và Lâm Hách vừa gϊếŧ. Một số bị lửa thiêu rụi, một số bị chặt đầu bằng vật sắc nhọn, có lẽ là lưỡi dao được tạo ra từ dị năng.

Vừa rồi Kỷ Nhiêu đã sử dụng dị năng của mình để nuốt chửng ít nhất mấy trăm ngàn con, với số lượng khủng khϊếp như vậy thì không có gì kỳ lạ khi không có ai trong số họ có thể sống sót.

"Nếu để chúng nó phát triển lớn mạnh thì căn cứ của chúng ta sẽ hoàn toàn bị chúng nó ăn mất." Lâm Hách buồn bã nói.

“Không đúng, nếu chúng có ham muốn mãnh liệt đối với máu thịt như vậy, tại sao chúng lại ở trong rừng đá? Nơi này cách chân núi không xa, trong căn cứ lại có nhiều người như vậy, chẳng phải là rất hấp dẫn sao?” Kỷ Nhiêu vuốt cằm nghi hoặc nói.

"Vậy đợi đến bình minh rồi chúng ta tìm kiếm cẩn thận hơn. Không phải vừa rồi chúng ta cũng không phát hiện được nơi này hay sao?" Lâm Hách đề nghị.

"Có lẽ những người này cũng vừa mới gặp nạn, em vẫn luôn mở ra dị năng tinh thần nhưng lại không phát hiện ra nơi này có gì kỳ quái. Nếu không phải vừa rồi anh làm xằng bậy, khiến cho em thu hồi tinh thần lực thì ..." Khi nói đến điều này, Kỷ Nhiêu vốn đang ngượng ngùng và đau khổ, không thể nói tiếp được nữa.

Đúng vậy, nếu hai người không càn quấy thì có lẽ những người này sẽ không phải chết. Không nói đến việc mười người này và họ chưa gặp được nhau, nhưng chỉ mới có vài tiếng mà bọn họ đã xa nhau hoàn toàn.

Cô cúi đầu không nói gì và cảm thấy hơi xấu hổ. Không phải là cô cảm thấy xấu hổ với người khác hay điều gì tương tự, mà là cô cảm thấy bởi vì có Lâm Hách nên cuộc sống của cô ở tận thế này quá thoải mái. Ngay cả việc thu thập vật tư cũng đều do anh lo liệu, cô chỉ chịu trách nhiệm thu thập vào không gian.

Cả một đoạn đường, cô chỉ ăn uống và vui chơi giống như đi nghỉ dưỡng; Cô sống như một công chúa, một bà hoàng ở trước và sau tận thế; Cô không có lo lắng hay phải nỗ lực vì bất cứ điều gì, mà vẫn luôn trong trạng thái hưởng thụ và thờ ơ lạnh nhạt.

Ngay cả khi ra ngoài làm nhiệm vụ, cô cũng được anh quan tâm, chăm sóc và che chở. Vừa rồi, sau khi cô cùng anh vui vẻ đã trực tiếp ngủ thoải mái mà không hề có chút phòng bị nào.

Kiếp trước, lúc nào cô cũng phải tranh thủ thời gian để lo liệu mọi việc, luôn giữ vững tinh thần tỉnh táo và không dám lơ

là. Cô đã làm việc rất cẩn thận nhưng cuối cùng vẫn chết một cách đau khổ và tuyệt vọng, không khác gì mười người bọn họ.

"Mình thật là sa đọa, bị niềm hạnh phúc trước mắt che lấp mà không có bất kỳ cảm giác nguy cơ nào. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù thực lực của mình mạnh đến đâu cũng không thể chống đỡ được những mối nguy hiểm bất ngờ xảy ra, điều này sẽ gϊếŧ chết chính mình." Kỷ Nhiêu tự khinh miệt bản thân, trong lòng không ngừng kích động và xoắn xuýt. Lúc thì không muốn từ bỏ sự thoải mái và hạnh phúc hiện tại, lúc thì oán trách chính mình không có tính cảnh giác và cảm giác nguy hiểm.

Trong khi cô chuẩn bị tiếp tục vùng vẫy thì đột nhiên bị Lâm Hách ôm chặt vào lòng.

"Em đang suy nghĩ gì vậy? Chúng ta chỉ cần chịu trách nhiệm đối với cuộc sống của chính mình, sự sống chết của người khác không phải là trách nhiệm của chúng ta. Nếu như cứu được họ thì cũng là do thuận tiện mà thôi, chẳng lẽ em còn muốn cứu cả thế giới sao? Ngoan nào, đừng nghĩ đến những chuyện đó nữa. Em chỉ cần tự chăm sóc mình thật tốt và giao những chuyện khác cho anh là được. Anh sẽ là ngọn núi của em và hãy cho anh thể diện bằng cách dựa vào anh. Chúng ta sẽ cùng nhau gϊếŧ đến trời đất u ám ở tận thế này, không cần quan tâm đến quá khứ hay tương lai, chỉ cần hiện tại sống thật tốt là được. “Hôm nay có rượu hôm nay say” nếu em không tận hưởng khoảnh khắc hiện tại thì sống có ý nghĩa gì !!?”
« Chương TrướcChương Tiếp »