Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mạt Thế Trọng Sinh: Cưng Chiều Vợ

Chương 25: Rừng nhiệt đới

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đi bộ hơn một tiếng họ mới đến được bên kia núi và phát hiện ra tiết điểm có khí hậu giống như dưới chân núi. Lấy điểm này làm trục phân làm hai sẽ thấy được hai vùng khí hậu khác nhau với hai loại địa hình khác nhau.

"Thật là kỳ diệu" Kỷ Nhiêu thở dài. Trước đây, nếu muốn đến rừng nhiệt đới thì phải có nguyên nhân gì đó, dù sao chúng ta đã quen với việc ở nơi có khí hậu gió mùa ôn đới hơn.

Bây giờ thật tốt, cùng một khu rừng có hai loại khí hậu, điều đáng lo duy nhất là nó nằm ở phía sau căn cứ của Lâm Hách.

Mặc dù trên đường không phát hiện được loài động thực vật nào có tính uy hϊếp lớn, nhưng ở tận thế tất cả con người, sự việc và đồ vật đều sẽ tiến hóa theo thời gian.

Cô thực sự tò mò về việc Lâm Hách đã vượt qua cửa ải này ở kiếp trước như thế nào.

Kỷ Nhiêu, người có năng lực săn tìm bảo vật đã chú ý điều này kể từ khi bắt đầu vào núi, cô luôn có linh cảm rằng mình sẽ tìm được thứ gì đó.

Hai người dừng lại tại giao điểm của hai mùa và đi lên đi xuống dọc theo đường thẳng của tiết điểm, nhưng không phát hiện được gì ngoại trừ đá. Cuối cùng, cô dùng tinh thần lực thăm dò bên trong những hòn đá cũng không phát hiện được gì, hai người nhìn nhau bất lực.

Lâm Hách ôm eo Kỷ Nhiêu nhẹ nhàng nói: "Đây là rừng đá được tạo ra từ thiên nhiên, vẫn giống như trước khi tận thế.”

Cô dựa vào anh một cách mệt mỏi, thật ra hai người khởi hành vào buổi trưa cho đến bây giờ trời đã gần tối. Ngày tận thế trời tối rất nhanh và mặt trời sẽ lặn trước bốn giờ chiều.

"Hay là chúng ta cắm trại và nghỉ ngơi ở đây, có thể sẽ phát hiện điều gì đó khi trời tối" Kỷ Nhiêu nói với giọng điệu không chắc chắn lắm.

"Được, chúng ta ở đây thử vận

may vậy" Lâm Hách nhẹ nhàng hôn lên trán cô và nói.

Cô đã miễn dịch với sự thân mật thường xuyên của anh và không bị vẻ đẹp của anh cám dỗ, tất nhiên ngoại trừ lúc anh không mặc quần áo.

~~~

Kỷ Nhiêu lấy các thiết bị cắm trại từ trong không gian để Lâm Hách dựng lều trại và vẫn dùng tinh thần lực thăm dò khu vực xung quanh để xem có điểm đáng nghi nào không.

Lều trại có một không gian rất lớn, bên trong có túi ngủ đôi, thiết bị chiếu sáng và bàn ghế đơn giản.

Trời dần tối và không còn tia sáng, cảm nhận bầu không khí yên tĩnh xung quanh, Kỷ Nhiêu và Lâm Hách cảm thấy “ở bên ngoài chỉ lãng phí thời gian” nên họ nắm tay nhau bước vào lều.

"Độ ẩm ở đây vẫn còn trong phạm vi chịu đựng, nếu đi tới phía trước nữa thì sẽ khó thích ứng hơn. Trước tiên, chúng ta ăn một chút gì đó rồi nghỉ ngơi một lát, sau đó sẽ ra ngoài thăm dò" Kỷ Nhiêu vừa nói vừa mở ra không gian cắn nuốt, vòng xoáy màu đen kết hợp với khuôn mặt thiên thần của cô mang lại cảm giác đầy bí ẩn khó tả và quyến rũ.

"Anh có thể ăn em trước được không?" Lâm Hách vừa liếʍ môi vừa nhìn cô chằm chằm, khàn giọng nói.

Cô đang lấy thức ăn từ trong không gian, thiếu chút nữa thì không thể giữ được vòng xoáy khi nghe anh nói. Cô trừng mắt nhìn anh đang dụ dỗ mình rồi tiếp tục lấy thức ăn ra khỏi không gian.

Sau khi thu hồi vòng xoáy, cô bình tĩnh đi về phía Lâm Hách và ngồi lên đùi anh. Cô vừa dùng tay véo nhẹ phần thịt mềm mại ở eo của anh vừa nghiến răng nói: “Anh thấy sao, được không?”

Lâm Hách trong lòng không ngừng kêu “Ai ôi” thật sự rất đau. Nhưng anh vẫn không bỏ cuộc và hét lên: “Anh nguyện chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.”

Thậm chí anh còn dùng miệng hôn lên đôi môi anh đào của cô, nhằm giảm bớt cơn đau nhói ở eo. Lâm Hách vừa đau vừa vui, còn Kỷ Nhiêu bị hôn đến đầu óc rối mù, ngón tay dần mất đi sức lực.

Hai người đều biết tối nay còn có nhiệm vụ phải làm nên Lâm Hách, người đang làm ầm ĩ, vẫn chưa thỏa mãn đành phải rời khỏi môi cô. Anh vô thức xoa nắn khuôn ngực và véo nhẹ nụ hoa của cô vài lần rồi mới buông ra.

Hai má cô đỏ bừng với đôi mắt tràn đầy sắc xuân. Dáng vẻ tức giận quyến rũ của cô làm cho anh cảm thấy mình sắp phạm quy, và anh nhất định phải phạm quy nếu không sẽ bị khó chịu mà nhảy xuống sông mất.

Vì vậy, trong đêm tối tận thế đầy rẫy nguy hiểm và đẫm máu này, có hai người không biết xấu hổ dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn cắm trại ở trong rừng đang làm những việc không thể tả.

Sau một phen rong ruổi, Lâm Hách hài lòng rời khỏi thân thể của cô. Anh ân cần chỉnh lại quần áo cho cô và bế cô đi đến trước bàn đang bày bữa tối ngọt ngào.

Đúng như dự đoán, anh cảm thấy rất thoải mái khi được ăn từ trong ra ngoài.

Kỷ Nhiêu vừa ăn vừa ậm ừ nghĩ đến lúc nãy Lâm Hách không chịu bỏ qua và bộ dáng được voi đòi tiên của anh, cô không thương tiếc véo anh để chứng tỏ “chị rất tức giận và không vui.”

Lâm Hách mỉm cười nhận tất cả những hành động của cô. Dù sao, hai người yêu nhau đương nhiên không thể nhịn được chuyện cá nước thân mật khi tình yêu đã sâu đậm, đây là điều rất bình thường.

Sau khi ăn uống và dọn dẹp xong, cả hai trông có vẻ như đã chuẩn bị sẵn sàng để đi bất cứ lúc nào, cùng nhau nằm vào trong túi ngủ. Họ cần nghỉ ngơi một chút để bảo tồn tinh thần và thể lực, nên chỉ một lúc sau cả hai đã chìm vào giấc ngủ.

Trong đêm tối này, hai người không hề ngượng ngùng và xấu hổ đã ngủ ngon lành mà không hề có bất kỳ áp lực nào, trong khi kế hoạch ban đầu chỉ là chợp mắt một chút mà thôi.

Hai tiếng trôi qua không có gì xảy ra, rừng núi rất yên tĩnh, động thực vật dường như cũng đều đang ngủ.

Thật ra, rừng núi ban đêm không nên yên tĩnh như vậy, điều này thực sự rất bất thường.

Lâm Hách tỉnh lại trước tiên, thông thường nếu như quá im lặng sẽ khiến cho thính giác của mọi người đều trở nên nhạy bén khác thường. Khoảnh khắc mở mắt ra, anh phát hiện ban đêm không phải là không nhìn thấy gì.

Một hình ảnh mờ nhạt, mơ hồ, lúc ẩn lúc hiện giống như có đom đóm đang tỏa sáng trong lều vì không có mở đèn.

"Đom đóm" Lâm Hách giật mình thở ra một cách nhẹ nhàng.

Kỷ Nhiêu cũng tỉnh dậy và hỏi: "Sao vậy?"

Cả hai đều ngồi dậy và nhìn xung quanh nhưng thấy chẳng có vấn đề gì, sau đó họ nhận ra toàn bộ căn lều dường như được bao quanh bởi những con côn trùng đang bay phát sáng.

Đúng ra phải nói đó là vật thể bay phát sáng vì chúng nó không hề có tiếng vỗ cánh. Kích thước của nó chỉ bằng một con ong nghệ, chúng bị thu hút bởi mùi máu thịt nồng nặc của hai người.

Hiện tại chúng nó đang cố gắng chọc thủng một cái lỗ ở trên lều, đó là tất cả những gì dị năng tinh thần của Kỷ Nhiêu có thể phát hiện được.

Bởi vì không biết thói quen của chúng nên lần này cô quyết định ra tay, chỉ cần mở lối ra vào của lều để cho đám nhóc này bay vào là được.

Những chiếc lều quân sự được chế tạo đặc biệt nhìn chung cũng không bền lắm, nếu để cho chúng có thời gian cắn phá thì chúng sẽ trở thành một kẻ bắt nạt người.

Do đó, lúc này đã xuất hiện một cảnh tượng: “Một đám sinh vật không biết tên xinh đẹp, dễ thương bay vào lều theo đội ngũ. Và ngay tại lối vào của lều, một vòng xoáy màu đen đang mở miệng háu ăn chào đón các sinh vật mới bay vào một cách có trật tự. Từng hàng, từng hàng, có vào mà không có ra giống như bay vào trong máy xay thịt, cảnh tượng buồn cười đến nỗi khiến Lâm Hách muốn ngáp dài.”

"Thật là quá khi dễ người ! Không đúng, là quá khi dễ vật. Nhiêu Nhiêu, để lại một con cho anh” Lâm Hách đang trầm ngâm suy nghĩ vội vàng hét lên khi thấy chúng nó gần như bị nuốt chửng sạch sẽ.
« Chương TrướcChương Tiếp »