Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mạt Thế Trọng Sinh: Cưng Chiều Vợ

Chương 23: Kế hoạch tác chiến mới

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lâm Hách tỉnh dậy sau khi ngủ khoảng bốn tiếng. Anh nhìn Kỷ Nhiêu hai má hồng hồng đang ngủ trong vòng tay của mình với ánh mắt tràn đầy yêu thương, sau đó hôn lên đôi môi anh đào của cô như chuồn chuồn lướt nước rồi miễn cưỡng nhẹ nhàng rời giường.

Cả người anh tràn đầy năng lượng và tinh thần chiến đấu. Sau khi ăn mặc chỉnh tề, anh đến phòng chỉ huy chiến đấu của căn cứ Tây Sơn, triệu tập Lão Hắc và một số thành viên chủ chốt của đội Báo săn, rồi lấy ra bản vẽ và lập kế hoạch tác chiến chi tiết.

Dựa theo môi trường xung quanh và đặc điểm địa lý, anh phân chia lại đội ngũ thành một nhóm bốn người, gồm một dị năng giả và ba chiến binh không có dị năng. Đội ngũ được chia thành nhiều phần và phân bố theo hình chiếc ô ở các hướng Đông, Nam và Tây của căn cứ Tây Sơn.

Ba nhóm sẽ hợp thành một tiểu đội luân phiên ra ngoài chiến đấu và luôn có một nhóm sẵn sàng đợi lệnh bên trong căn cứ, còn số ngày ra quân sẽ do đội trưởng quyết định.

Cách bố trí linh hoạt như vậy không chỉ tạo điều kiện thuận lợi cho việc điều động và an ninh nội bộ, mà còn giúp cho nhóm tránh bị phân tán lực lượng khi gặp tình huống khẩn cấp và không thể lo liệu được cả bên trong lẫn bên ngoài.

Điều này có thể giúp cho mọi người tăng lên thực lực chiến đấu và tích lũy tinh hạch tang thi. Ngoài ra, còn có thể phát hiện ra nhân tài gặp được trên đường cho dù họ có phải là chiến binh hay không, chỉ cần họ có kỹ năng và chịu làm việc.

Sau khi quyết định, anh phân công nhiệm vụ chủ chốt của kế hoạch.

Theo kế hoạch cần phải có người ở lại và có người ra ngoài chiến đấu, nên Lão Hắc và anh nhất định phải có một người ở nhà, không thể ra ngoài cùng lúc. Những người khác sẽ tự phân bổ, đảm bảo tỷ lệ 5:5 linh hoạt nhưng không cứng nhắc.

Trong giai đoạn này, trọng tâm chính là tích lũy kinh nghiệm chiến đấu ở tận thế, đồng thời mở rộng lực lượng tổng thể và tuyển dụng nhân sự cho căn cứ.

Tin rằng trong tương lai gần, khi dị năng của mỗi người đạt đến một trình độ nhất định thì con người sẽ không còn bất lực và sa sút tinh thần trong những ngày tận thế nữa.

Nếu trật tự đã sụp đổ thì hãy cùng nhau xây dựng trật tự mới. Nếu lòng người tan nát thì hãy cùng nhau tập hợp sức mạnh để hàn gắn lại nội tâm tan nát của mọi người.

Sau khi hoàn thành kế hoạch tác chiến, mọi người không còn ủ rũ như trước nữa mà từng người rời đi với tư thế oai hùng và ánh mắt mập mờ làm cho Lâm Hách không hiểu ra sao: "Mấy đứa này thật là kỳ quái." Sau khi lẩm bẩm, anh vui vẻ và nhanh chóng rời khỏi phòng chỉ huy.

Lão Hắc vô cùng chán nản vì phải ở lại trông căn cứ nên lải nhải cằn nhằn: “Lấy vợ mà giống như uống máu gà, sau khi tỉnh dậy liền tan đi mây mù, thật là gặp quỷ.” Lão Hắc không có cơ hội dẫn đội ra ngoài nên một mình buồn bực ngồi chơi đùa dị năng của mình.

Dị năng của Lão Hắc là thổ hệ, là loại được thức tỉnh nhiều nhất trong số các anh em. Hiện tại nó không có nhiều tác dụng do cấp độ chưa tăng nên không thể sử dụng liên tục trong các trận chiến. Hơn nữa, dùng để đánh tang thi cũng không có nhiều sát thương.

“Pang” sau khi phát ra một chiêu dị năng hệ thổ đã làm cho mô hình bằng cát trước mặt anh thành một bãi cát. Lão Hắc nhún vai với vẻ mặt đau khổ, trong lòng anh thật sự rất ghen tị với những người có dị năng hệ hỏa và hệ lôi.

Chính xác là các dị năng hệ thổ vô dụng ở giai đoạn đầu và không thể làm gì khác ngoài việc tạo ra một ít đất, nên anh không thể phản đối khi Lâm Hách đưa Kỷ Nhiêu ra ngoài và để anh lại.

~~~

Lâm Hách bước nhanh trở lại biệt thự của mình. Nghĩ đến việc chuẩn bị đưa Kỷ Nhiêu ra ngoài để trải nghiệm ngày tận thế và trau dồi kỹ năng chiến đấu, máu trên người anh đều đang bốc cháy.

Thời gian gần đây anh luôn cảm thấy vô cùng ấm ức.

Khi anh mở cửa thì nhìn thấy Kỷ Nhiêu vẫn còn ngủ say sưa. Vừa rồi khi anh rời đi, cô đã mơ màng tỉnh lại nhưng không muốn mở mắt nên đã quay người lại ngủ tiếp. Cô thực sự rất muốn ngủ vì chưa bao giờ được thả lỏng như vậy.

Khi anh đến bên giường đưa tay vuốt ve những đường cong lả lướt của cô rồi mỉm cười tà ác và tự nhủ: “Khả năng đào bảo của mình thật đáng kinh ngạc. Nhìn dáng vẻ nhỏ xinh, làn da mịn màng mềm mại, dáng người ma quỷ và khuôn mặt thiên thần này, chỉ một kỳ nghỉ đã có thể nhặt được bảo vật còn ai có thể may mắn hơn mình.”

Lâm Hách, người đang “muốn làm” cô, tay chân ngày càng trở nên không thành thật. Hơn nữa, cô chưa kịp mặc quần áo sau khi cùng anh điên cuồng nên cảm xúc đυ.ng chạm này không được tốt lắm.

Kỷ Nhiêu vốn biết Lâm Hách đã trở lại từ lâu và cũng lười mở mắt, nên khi phát hiện anh càng ngày càng không thành thật cô đành phải mở mắt ra. Một tay nắm lấy bàn tay đang đốt lửa trên người cô, một tay đẩy đôi môi đang đến gần của Lâm Hách ra.

"Được rồi, anh đừng làm loạn nữa, sao anh về sớm vậy?" Kỷ Nhiêu cố gắng dùng lời nói để quấy nhiễu hành vi của anh, nhưng may mắn là Lâm Hách chỉ lướt qua rồi thôi.

Anh hôn cô một cái, bế cô lên và để cô cuộn tròn trong vòng tay anh như một con ve sầu.

“Anh dẫn em đi làm nhiệm vụ, vừa rồi anh đã phân công kế hoạch tác chiến mới xuống dưới. Lão Hắc ở lại, những người khác thì cơ động tác chiến, toàn bộ chiến sĩ trong căn cứ được chia thành nhiều bộ phận để rèn luyện sức chiến đấu của từng người. Nó không chỉ phát huy được hiệu quả chiến đấu mà còn có thể từ từ thích nghi với tận thế.”

"Anh sẽ hoãn lại kế hoạch ban đầu cho đến khi đến thời điểm thích hợp."

“Lát nữa em chuẩn bị một chút, anh và em sẽ đơn độc hành động để tiện cho việc em sử dụng dị năng.”

"Mặt khác, chúng ta sẽ tuyển dụng tất cả các nhân tài khi có thể."

"Bây giờ giống như là khai hoang một vùng đất hoang dã, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu. Mọi thứ trước đây coi như là một giấc mơ, bây giờ mới là cuộc sống mới của chúng ta.”

“Chúng ta sẽ cùng nhau vì ngày mai chiến đấu.”

Tuy Lâm Hách hơi dài dòng nhưng Kỷ Nhiêu cảm nhận được sự quyết tâm và kiên cường của anh rất rõ ràng.

"Được, chúng ta sẽ cùng nhau." Giọng điệu của cô kiên định và bình tĩnh. Cô không thể chờ đợi lâu hơn vì cô cũng là người có khả năng thích nghi cực kỳ cao.

Nếu mãi thu mình trong vỏ ốc sẽ không bao giờ nhìn thấy được ánh mặt trời hay hít thở được không khí trong lành. Một khi đã quen với việc trốn trong tối để quan sát và luôn do dự thì sẽ rất khó thoát ra được.

Hai người đã đói bụng sau một đêm gϊếŧ chóc và kiệt sức sau khi tham lam khoái lạc trong ánh bình minh.

Sau khi ăn mặc chỉnh tề, cả hai chuẩn bị ăn một bữa thịnh soạn. Gần đây, bữa nào họ cũng ăn bánh mì, sữa bò và xúc xích đến phát chán. Hiện giờ hai người rất hài lòng với thịt bò đóng gói chân không, bánh trứng, coca và bưởi.

“Nếu có một nồi canh thì tốt rồi” Lâm Hách ăn xong, lau miệng nói.

"Dị năng vòng xoáy không màu của anh có thể ép thành nước súp, chỉ là không thể làm nóng." Kỷ Nhiêu nói sau khi ăn hết miếng bưởi cuối cùng.

“Mỗi lần ăn cũng không thể tìm một người có dị năng hệ hỏa tới được” Lâm Hách cau mày suy nghĩ.

"Không gian của em chứa rất nhiều bình gas. Nhưng hiện tại đang là thời kỳ đặc biệt nên em không muốn công khai." Kỷ Nhiêu vừa trả lời vừa thu dọn rác còn lại sau khi ăn.

"Em có cho rằng hệ lôi có thể có tác dụng đun nóng hay không? Anh cảm thấy nguyên lý tương tự chỉ là không biết sử dụng như thế nào." Lâm Hách vừa nói vừa dẫn Kỷ Nhiêu ra ngoài.

"Chúng ta tìm cơ hội thử xem, không chừng có thể có tác dụng" Kỷ Nhiêu cười ngọt ngào với Lâm Hách. Dù sao thử một chút cũng không có gì lo lắng, không chừng còn có thể phát hiện được chức năng mới.
« Chương TrướcChương Tiếp »