Chương 21: Quyết tâm và lòng dũng cảm

Trên đường trở về căn cứ Tây Sơn, Kỷ Nhiêu tình cờ gặp hai anh em Vương Đại Tề và phát hiện tinh thần lực của mình vô cùng phấn khởi khi gặp được Ngưu Tiểu Uy, tình huống này giống như những lần gặp được bảo vật trước khi cô sống lại.

Kỷ Nhiêu cảm thấy tò mò nên vẫn dùng tinh thần lực theo sát hai người. Sau khi đến khu biệt thự Tây Sơn, cô mới ngạc nhiên phát hiện nhà của họ cách biệt thự của cô và Lâm Hách không xa.

Cô vẫn luôn theo dõi cho đến khi họ ngủ say nhưng vẫn không tìm ra được điều gì đã thu hút cô. Trước kia, khi gặp phải những tình huống như vậy đều là có bảo vật kỳ lạ đặc biệt xuất hiện.

Khi cấp độ dị năng tinh thần của cô càng cao thì chức năng sẽ càng ngày càng mạnh, năng lực săn tìm bảo vật cũng là một trong số đó. Nếu năng lực này có trước ngày tận thế thì có thể dựa vào nó để làm giàu, nhưng ở tận thế bảo vật hầu như không có giá trị nên cô cảm thấy năng lực này rất vô dụng và không chú ý nhiều đến nó.

Cho đến một lần cô phát hiện ra một khối ngọc màu tím, tinh thần lực của cô vô cùng phấn khởi, cảm thấy nó khác biệt so với một số bảo vật mà cô đã gặp ở thời bình.

Cũng chính vì cả ngày gϊếŧ chóc mà cuộc sống trở nên khô khan và buồn tẻ, nên cô đã cầm viên ngọc nghiên cứu một cách kỹ lưỡng.

Cô dùng tinh thần lực thâm nhập vào nó, một cảm giác ôn hòa và ấm áp bao lấy thần kinh của cô, làm cho cô cảm thấy thoải mái và muốn ngủ. Cô phát hiện ra sự khác biệt và tác dụng thôi miên của nó.

Trong khi trải nghiệm, cô đã tìm hiểu loại năng lượng và phương thức hoạt động của nó. Cô tìm quy luật của nó thật lâu mới tìm ra được điểm then chốt trong đó. Năng lượng đã bao bọc tinh thần lực của cô giống với năng lượng tinh hạch của tang thi, đều có tác dụng tăng cường dị năng.

Điểm khác biệt chính là tinh hạch tang thi không thể hấp thu quá nhiều trong một ngày. Bởi vì bên trong có rất nhiều tạp chất gây ảnh hưởng xấu đến tinh thần con người, chúng cần được chuyển hóa thông qua hoạt động hàng ngày của cơ thể và tâm trí.

Nhưng đối với một số bảo vật cao cấp đặc biệt có năng lượng ôn hòa thì không cần lo lắng khi hấp thu chúng, chỉ là cách hấp thu khác với tinh hạch của tang thi.

Tinh hạch tang thi được hấp thu thông qua việc kết nối với lực lượng tâm hạch để lưu trữ và nâng cấp. Còn nguồn năng lượng ôn hòa cần tinh thần lực để thâm nhập và hấp thu chứ không phải lực lượng tâm hạch.

Nói cách khác, nếu không có dị năng hệ tinh thần và tinh thần lực mạnh mẽ thì khó có thể sử dụng lực lượng này.

Kỷ Nhiêu kiểm tra cẩn thận xung quanh Tiểu Uy, nhưng phát hiện chỉ có anh ấy là người duy nhất khiến cho tinh thần của cô phấn khích. Vì vậy, cô đã đưa ra một giả thuyết táo bạo: "Người này hẳn là một dị năng giả hệ không gian và đồ vật đang được cất giữ trong không gian của anh ta."

Sau khi suy đoán sơ bộ, Kỷ Nhiêu đã thu hồi tinh thần lực. Cô chỉ cảm thấy hứng thú và tò mò chứ không có ham muốn chiếm hữu đồ vật của người khác hay sở hữu vật phẩm quý hiếm.

Cái gì của mình thì sẽ là của mình, nếu không phải của mình thì dù có cưỡng cầu cũng không được như ý muốn.

~~~

Đây chỉ là khúc dạo đầu nhỏ nhằm giảm bớt khó chịu của việc gϊếŧ chóc vừa rồi, cô sẽ nhớ kỹ hai chàng trai này, nếu sau này gặp lại thì cô cũng không ngại giúp đỡ họ một chút.

Khi cô trở lại nơi ở của cô và Lâm Hách, mặc dù trên người không có mùi máu tươi nhưng mùi hôi thối vẫn luôn đọng lại trong mũi cô, đó là di chứng của sự nghiệp chiến đấu kéo dài trong bảy năm tận thế.

Đứng bên cửa sổ nhìn mặt trời từ từ dâng lên, cô tự hỏi: “Chỉ là thay đổi nơi ở thành nơi khác và có nhiều người đi cùng mà thôi. Ngoại trừ những thứ này, ngày tận thế không có gì khác biệt, Kỷ Nhiêu, mày có sợ không?"

Cô cứ đứng như vậy bên cửa sổ, nhìn mặt trời dâng lên từng chút một. Cơn giận tràn ngập trong cơ thể cô sau khi gϊếŧ chóc đã bị ánh mặt trời hòa tan và biến mất.

Cô đã khôi phục trạng thái bình thường khi nhìn thấy Lâm Hách bước vào. Anh đi tới ôm lấy cơ thể mềm mại của cô từ phía sau và tựa cằm vào cổ cô, mệt mỏi hỏi: “Em tỉnh rồi à?”

Mặc dù anh đang hỏi nhưng trái tim lại không ở đây. Sau một đêm chém gϊếŧ, Lâm Hách đã kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần. Đã quen với hòa bình và sức mạnh, trật tự và tình cảm, cũng như hệ thống internet và công nghệ cao trước ngày tận thế. Mọi thứ bây giờ đối với anh đều không thể thích ứng, không thoải mái, không quen và không cam lòng.

Ôm chặt Kỷ Nhiêu, nữ nhân quyến rũ đã khiến anh cảm thấy an tâm, thoải mái và rung động, đã cho anh phương hướng và niềm tin vào cuộc sống ở tận thế. Anh biết rằng chỉ có cô ở bên cạnh, anh mới có đủ dũng khí để đối mặt với những khó khăn trong tương lai.

~~~

Kỷ Nhiêu dùng ngón tay vuốt ve mu bàn tay của Lâm Hách, mỉm cười ngọt ngào và nói với giọng điệu quyến rũ: "Anh vẫn chưa ngủ, có muốn em ngủ với anh một lát hay không?"

Anh tham lam hít một hơi nơi hõm cổ của cô và nói nhẹ nhàng: "Ừ."

Anh bế cô đi về phía giường, trong lòng cảm thấy chán nản và bất lực, có lẽ chỉ có một trận chiến với cô mới có thể giải thoát được cảm xúc trong lòng anh.

Anh lao tới đè cô dưới thân và nâng lên khuôn mặt khiến anh mê mẩn, nhìn đôi môi đỏ mọng xinh đẹp và nhẹ nhàng hôn cô. Từ những nụ hôn nhẹ nhàng cho đến mãnh liệt, dường như chỉ có nó mới có thể trút bỏ mọi thứ không cam lòng và khó chịu trong lòng anh.

Kỷ Nhiêu phát hiện trạng thái của anh có điểm kỳ lạ, cô cũng đã trải qua những trạng thái tâm lý không ổn định khi lần đầu tiên bước vào tận thế như anh. Cô không thể trốn thoát nên chỉ có thể dùng sự gϊếŧ chóc không ngừng để xua đi sự hoảng loạn, bất bình và bất lực ở trong lòng.

Lâm Hách mạnh mẽ như vậy còn không chịu nỗi, huống chi là Kỷ Nhiêu nhỏ bé năm đó.

Vì thế, cô sẵn sàng mở lòng với anh. Cô biết rằng sau khi người đàn ông này trải qua những điều này, quá trình biến đổi của anh sẽ bắt đầu. Khi anh vượt qua được cửa ải trong lòng này, một Lâm Hách mới càng mạnh mẽ và trưởng thành sẽ phù hợp với cuộc sống ở thế giới tận thế hơn.

Sau khi gỡ bỏ trói buộc trên cơ thể, hai đôi môi quyến rũ hôn nhau say sưa không muốn tách rời. Đến khi tiểu Lâm Hách và tiểu Kỷ Nhiêu không thể phân biệt được nữa thì bồn chồn trong lòng Lâm Hách mới tìm được nơi dừng chân.

Lúc thì nhẹ nhàng kéo dài, lúc thì mưa to gió lớn, lúc thì trước sau, lúc thì lên xuống. Hai người ướt đẫm mồ hôi, từ trong ra ngoài đều dung hợp với nhau. Cho đến khi điên cuồng tột độ và cảm xúc thăng hoa, họ mới trải nghiệm được niềm vui trọn vẹn và nồng nhiệt của cả quá trình.

Kỷ Nhiêu hài lòng nằm trong lòng Lâm Hách, mệt đến không nói nên lời, khóe miệng nhếch lên. Cô cảm thấy chuyến đi này thật đáng giá, cô đã trở lại ngày tận thế, gặp được Lâm Hách và tận hưởng niềm vui cá nước thân mật. Mọi thứ đều chứng minh rằng kiếp trước cô đã sống vô ích.

Lúc này, tâm trạng mệt mỏi của Lâm Hách đã biến mất, thay vào đó là tinh thần phấn chấn. Có người phụ nữ anh yêu trong vòng tay, có vũ khí, có anh em cùng với căn cứ Tây Sơn, không có gì là anh không thể thích ứng được.

Kinh Đô còn phải đối mặt với ngày tận thế mà không thể dựa theo kế hoạch ban đầu.Nếu đã xảy ra vậy thì hãy đối mặt với nó, không có gì là đúng sai hay không phù hợp.

Sau khi thể xác và tinh thần anh thả lỏng, một số vấn đề bình thường khó nhận ra hoặc khó hiểu bỗng trở nên đơn giản hơn nhiều.

Lâm Hách thoải mái ôm Kỷ Nhiêu ngủ thϊếp đi, qua tư thế ngủ của hai người có thể thấy được rất nhiều điều. Cô ép sát vào vòng tay của anh như chú chim nhỏ dễ thương và bất lực, còn anh ôm chặt cô một cách độc đoán và bảo vệ.