Chương 20: Cừu non chờ bị làm thịt

Khi xe chạy đến khu căn cứ Tây Sơn, người bảo vệ ở cửa cẩn thận kiểm tra, thấy đúng là cư dân ở đây nên đã cho xe của Vương Đại Tề đi qua.

Quyền kiểm soát của Lâm Hách đối với khu căn cứ này thực tế chiếm 80% diện tích. Còn lại là những cư dân đã mua đất trước anh, anh cũng không cưỡng ép phải giải tỏa hay bổ sung thêm bất kỳ quy định nào khi xây tường chung quanh.

Dù sao, căn cứ Tây Sơn sẽ không ngừng mở rộng và thu nhận lực lượng mới để trở thành một nơi bảo vệ kiên cố trong tương lai.

Vì vậy, Vương Đại Tề đã thuận lợi trở về nhà khi trời hoàn toàn tối.

Mấy ngày nay anh ta sống còn tệ hơn cả chết, làm cho anh cảm thấy nỗi khát khao về nhà rất mãnh liệt và có cảm giác thân thiết với mọi nơi trong nhà.

Anh bế Ngưu Tiểu Uy, người bạn đồng tính đi đâu cũng mang theo này, đang ngủ như lợn chết vào nhà và đặt lên sofa một cách chu đáo.

Sau đó, anh mang đồ đạc ở trong xe vào nhà khi xe dừng lại trước cửa gara. Vì không có điện nên gara không thể mở cửa từ bên ngoài và được dùng làm nhà kho.

Anh ta xếp đồ đạc lung tung vào trong phòng khách, sau đó ăn tạm một ít thức ăn rồi trực tiếp nằm xuống sofa đối diện với Tiểu Uy chuẩn bị ngủ.

Thật ra, Vương Đại Tề không đủ sức bế Tiểu Uy vào phòng ngủ, anh cũng không yên tâm để Tiểu Uy ngủ một mình nên mới ngủ ở sofa để đề phòng tai nạn bất ngờ xảy ra.

Chỉ cần Tiểu Uy ở bên cạnh, anh cảm thấy rất yên tâm và thoải mái. Anh thấy mình giống như vừa là anh trai vừa là cha của anh ấy và có cảm giác giống như đang nuôi con. Anh bĩu môi cay đắng vùi mình vào sofa, mọi suy nghĩ lung tung và kỳ lạ hiện lên trong đầu anh cho đến khi anh chìm vào giấc ngủ.

Hơi thở của hai anh em một sâu một nông, lộ ra sự hài hòa và đẹp đẽ, khiến cho Kỷ Nhiêu, người đang theo xe trở về gần như bị mù.

~~~

Trong khi hai anh em đang ngủ ngon thì nhà họ Liễu vừa hồi phục sau cơn hỗn loạn.

Sau khi trút giận, đám đông phấn khích giải tán thành từng nhóm nhỏ. Một số người trở về nhà một mình, một số người lập thành đội để đối mặt với ngày tận thế. Mọi người bắt đầu sự nghiệp tận thế khác nhau của riêng mình sau khi thoát khỏi sự trói buộc của chính phủ.

Nhiều người ra đi với tâm trạng bi thương “danh vọng của mình đã không còn nữa”, cảm thấy chán nản và sắp chết. Họ là những người nhạy cảm không gây rối với lãnh đạo cũ, vì họ không quen với việc vi phạm kỷ luật hay phạm pháp gϊếŧ người.

Nói một cách hợp lý, với tư cách là trung tâm của đất nước, Kinh Đô lẽ ra phải nhanh chóng thiết lập một vùng an toàn. Thế nhưng kế hoạch phòng thủ tận thế hoàn hảo của họ, chỉ để mọi người tập trung tích trữ vật tư chứ không xây dựng pháo đài như Tây Sơn.

Bây giờ trật tự đã sụp đổ, nhân dân hoang mang, lực lượng không còn hòa hợp với nhau như thời bình. Các thành phố lớn vốn hoạt động độc lập nhưng bây giờ có thêm sự tham gia của lực lượng cảnh sát quân sự vì lợi ích riêng của mình.

Kinh Đô vốn có một lá bài tốt nhưng đã tự mình phá vỡ tương lai tươi sáng của mình. Điều này khiến cho Kinh Đô, nơi đã sử dụng lực lượng quốc gia để tối đa hóa việc tích trữ vật tư trước khi tận thế, trở thành một nơi giàu có sung túc như “cừu non chờ bị làm thịt”.

Bởi vì, lực lượng phân tán các nơi cuối cùng sẽ chia nhau ăn nó.

~~~

Liễu lão gia tử đến lúc này mới phát hiện ra tác phẩm chạm khắc bằng ngọc đã biến mất. Nghĩ đến hai tên trộm bắt được hai ngày trước, ông cho người kiểm tra mới phát hiện bọn họ thực sự đã chạy trốn, khiến ông tức giận đến tim gan đều đau.

Nó chính là mạng sống của ông. Ông đã cất giữ nó vài chục năm và đang nghiên cứu những bí ẩn bên trong. Ông không biết tại sao, nhưng chắc chắn rằng có một bí ẩn sâu sắc trong đó. Tuy ông đã thăm dò rất lâu nhưng vẫn chưa tìm được và bị hấp dẫn đến nỗi muốn ôm nó cùng ngủ.

Cứ như vậy, hai tên trộm nhỏ đã trộm ngọc thành công và thuận lợi.

“Có nhiều người và lực lượng như vậy nhưng vẫn thất bại sao” Nghĩ đến điều này, Liễu lão gia tử càng bực bội khó chịu hơn.

Tuy nhiên, tình hình hiện tại không cho phép ông phái người đi thu hồi đồ vật. Điều quan trọng nhất lúc này là tập hợp sức mạnh trực hệ của gia tộc và ổn định những thuộc hạ vẫn luôn trung thành với mình.

Bây giờ đang là thời kỳ hỗn loạn nên ông phải dùng chiến lược hỗn loạn. Dù sao, Liễu gia có rất nhiều thời gian, cơ hội và quyền lực hơn những người tự lập riêng lẻ.

Chịu đựng cảm giác khủng khϊếp khi mất đi “bảo bối” của mình, ông chào hỏi mọi người với vẻ mặt u ám khi gặp họ để bàn bạc và sắp xếp kế hoạch tiếp theo.

Tuy hiện nay việc giám sát Kinh Đô đã vượt quá tầm kiểm soát nhưng đối với nội bộ gia tộc không bị ảnh hưởng gì. Và ông cũng không quan tâm đến việc tại sao lại xảy ra tình huống như vậy.

Liễu Kinh Châu, một chính trị gia nham hiểm độc ác, đã hoạt động trên chính trường hơn nửa thế kỷ, cho dù gặp phải sóng to gió lớn như thế nào cũng có thể san bằng toàn bộ Thái Bình Dương.

Cho dù bản thân anh ta gặp chuyện, cũng hiếm khi có quá nhiều cảm xúc làm ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của mình, cũng không có sự tự trách hay cảm giác tội lỗi nào mà chỉ có kế hoạch tiếp theo nên tiến hành như thế nào.

Anh ta xứng danh với cay độc trong siêu cấp cay độc, làm cho mọi người chỉ có thể ngước nhìn.

~~~

Bởi vì động cơ ích kỷ nên họ chỉ có kế hoạch nhanh chóng dọn dẹp trung tâm thành phố, sau đó tùy theo tình huống để quyết định có cần tiếp tục dọn dẹp bên ngoài hay không.

Tầm quan trọng của trung tâm thành phố thậm chí còn cao hơn bất cứ thứ gì khác trong lòng một số sếp lớn. Trong đó có rất nhiều điều không thể diễn tả được, bởi vì nó còn quan trọng hơn mạng sống của họ.

Cho nên, dự án ngày tận thế hoàn hảo do đàn em vạch ra không phải là điều mà họ có thể hiểu được, vì vậy ai thông minh hơn sẽ là người có tiếng nói cuối cùng.

"Mở hội nghị quốc gia làm gì? Chỉ lãng phí thời gian mà thôi" Hầu hết những người biết được kế hoạch cuối cùng của họ đều nghĩ như vậy và chửi thầm ở trong lòng. Liễu gia với tư cách là người thực thi đã nhận lỗi và trách nhiệm, đó gọi là người biết ngoan ngoãn và vâng lời.

Ngày nay người ta gọi đó là cảm giác khó tin và không thể diễn tả bằng lời.

~~~

Lâm Hách lúc này cũng nhận ra rằng lực lượng của mình như muối bỏ biển. Chưa tính một quận ở đây, chỉ cần một xã thôi cũng đủ để anh phải cố sức.

Bọn họ chỉ đơn giản dựa vào sức mạnh thân thể để gϊếŧ chóc, không dám sử dụng dị năng của mình. Nếu không, họ sẽ bị kiệt sức do sử dụng quá độ, cơ thể và tinh thần sẽ không chịu đựng được.

Hiện tại, số lượng tinh hạch tang thi còn hạn chế, năng lượng hấp thu được không có tác dụng nhiều nên họ chỉ thu thập để nghiên cứu.

Lúc này, quân đội và cảnh sát náo loạn đã bắt đầu quay trở lại phía Tây thành phố. Lâm Hách và đội ngũ của anh ta đã gặp rất nhiều người trong số đó, nhìn thấy bọn họ nóng lòng trở về nhà nên anh cũng không bước tới hỏi thăm.

Hơn nữa, cho dù chỉ là đoán, anh cũng có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra.

Khi cơ thể các thành viên trong nhóm sắp đạt đến cực hạn, Lâm Hách dứt khoát ra lệnh rút lui và cả nhóm chỉ có thể miễn cưỡng quay trở lại căn cứ Tây Sơn.

Những đội viên dẫn đầu tự nguyện ở lại thành Tây dọn dẹp tang thi đều đã trở về khi trời gần sáng, toàn thân họ đều bị bao phủ bởi một mùi tanh hôi và màu máu tím đen.

Trong quá trình xếp hàng chờ rửa sạch thân thể, mỗi người đều im lặng, một cảm giác bất lực lan tỏa trong không khí. Họ biết rằng với số lượng người như vậy không thể cứu được tất cả mọi người.

Biết là một chuyện, nhưng không làm được lại là một chuyện khác. Hiện tại chỉ mới là tang thi cấp thấp, vậy tương lai thì sao?

Tình hình nghiêm trọng khiến mọi người phải suy nghĩ sâu sắc...