Chương 19: Kinh Đô hỗn loạn

Kỷ Nhiêu tiếp tục từ chiến trường luyện ngục này đến chiến trường luyện ngục khác.

Sau khi sống lại, cô vốn đã bước khỏi núi thây biển máu, cảm thấy không thể giải thích được: "Tất cả vẫn chưa kết thúc. Cô có thể quay lại lần nữa bởi vì có thứ cô chưa từng chạm vào cần cô mở khóa."

Về phần đó là gì thì cô cảm thấy rất mơ hồ, không chạm vào được.

Lúc này, Lâm Hách đã phân tán từng đội tạo thành hình ô nhanh chóng săn lùng tang thi xung quanh khu vực đông dân cư nhất.

Quy mô đội ngũ giảm xuống còn mười người một đội, gồm hai dị năng giả và tám quân nhân không có dị năng, đội hình 2 mang theo 8 bằng một nửa so với cách phân nhóm ban đầu. Điều này tương đối phù hợp với việc truy quét nhanh chóng, thay vì chỉ trau dồi phương pháp săn bắn như chế độ phân nhóm trước đây.

Tất cả mọi người đều đang vội...

~~~

Trong khi Lâm Hách và Kỷ Nhiêu đang cố gắng tăng nhanh tốc độ tiêu diệt tang thi, một lượng lớn cảnh sát quân sự đang náo loạn ở trung tâm Kinh Đô.

Mỗi người đều có thân nhân và bạn bè của riêng mình, nên nhiều người không thể chấp nhận được cách làm chỉ tập trung vào khu vực trung tâm này. Đặc biệt là các thành viên gia đình không ở trong phạm vi này.

Sau khi thích ứng với sự hối hả và nhộn nhịp của lần chạm trán tang thi đầu tiên, tinh thần của mọi người bắt đầu lấy lại sự minh mẫn. Vì vậy, hiện tại cuộc bao vây ở khu vực trung tâm về cơ bản đã chấm dứt, nhưng tình hình ở Kinh Đô rất hỗn loạn. Người thì gây rối, người thì trực tiếp rời đội về nhà.

Liễu gia là người chịu đựng gánh nặng bị tấn công đầu tiên, vì họ cho rằng bọn họ vẫn là người lãnh đạo của những kẻ gây rối đó. Với tình hình hiện tại, không ai có thể nhìn nhận vấn đề một cách lý trí được. Lúc này, mọi người đều sẽ nghĩ đến bản thân mình, không còn ai quan tâm đến lẽ phải, quy tắc và mệnh lệnh.

Kết quả là Kinh Đô hoàn toàn mất kiểm soát.

Vào thời điểm mà các loại kế hoạch khẩn cấp đã được chuẩn bị từ trước, nhưng mọi người chỉ làm theo ý riêng của mình và đấu tranh lẫn nhau, đã làm cho giấc mơ của họ hoàn toàn tan vỡ.

~~~~~~

"Sếp, chúng ta đi đâu?" Một cậu bé tóc vàng vẻ mặt nham hiểm vừa hỏi người đàn ông chột mắt bên cạnh vừa cạy cửa xe.

"Trước tiên đi tìm đồ ăn, sau đó đổ xăng. Anh vẫn chưa nghĩ ra đi đâu, đến đâu hay đến đó vậy." Người đàn ông chột mắt mệt mỏi nói.

Hai người là anh em cùng cảnh ngộ, người đàn ông chột mắt tên là Vương Đại Tề, còn cậu bé tóc vàng tên là Ngưu Tiểu Uy. Hai người rất hòa hợp với nhau.

Họ đã hợp tác với nhau rất nhiều năm, trộm đồ và buôn bán vũ khí chưa bao giờ phạm sai lầm. Cuối cùng, cuộc sống của họ cũng ổn định, không cần ra ngoài lăn lộn nữa thì tận thế đến.

"Haiz !" Vương Đại Tề lại thở dài.

Họ có một căn nhà ở khu biệt thự Tây Sơn. Trước khi tận thế, hai người rất coi trọng một món báu vật của Liễu gia: một tác phẩm chạm khắc bằng ngọc tự nhiên hình rồng phát sáng vào ban đêm.

Ngọc chạm khắc có màu xanh lục với ánh sáng xanh. Nhìn từ xa như dòng nước gợn sóng, nhìn gần, trông như có hàng trăm nghìn con cá xanh đang bơi lội trong đó. Cho dù bề ngoài hay độ sáng đều là tốt nhất trong số các loại ngọc.

Một trong những khách hàng lớn của Vương Đại Tề đã thèm muốn tác phẩm chạm khắc ngọc này từ lâu và mức giá đưa ra rất hấp dẫn.

Có một số người tin vào thuyết mạt thế, một số thì không. Vương Đại Tề thuộc một trong số những người không tin đó.

Đáng buồn là, bọn họ vừa mới lẻn vào Liễu gia, chạm vào cửa phòng của Liễu lão gia tử, thì chế độ ngủ tận thế được kích hoạt.

Khi cả hai bối rối tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trước cửa phòng của Liễu lão gia tử. Một số hộ vệ của Liễu gia tỉnh dậy sớm hơn đang đứng ở hai bên bọn họ.

Các hộ vệ của Liễu gia nhìn chằm chằm vào bọn họ một cách háo hức, đồng thời cũng quan sát xem bọn họ có bị biến đổi hay không. Quá trình biến đổi tang thi khiến cho mọi người đều rất tò mò.

Trong Liễu gia cũng có khá nhiều người biến thành tang thi. Đáng tiếc, đột biến xảy ra sớm nên không ai để ý tới chuyện đó xảy ra như thế nào. Hai tên trộm này là những người thức tỉnh cuối cùng.

Theo quan điểm “không phải là người một nhà thì đều là rác rưởi”, mọi người đều nhất trí cho rằng hai kẻ xui xẻo này chắc chắn sẽ trở thành tang thi. Vì vậy, khi hai người tỉnh dậy không có chuyện gì xảy ra, một số hộ vệ xung quanh họ đã tức giận.

Họ tiến lên đánh hai người một cách dã man, khiến hai tên trộm đẳng cấp thế giới, những người chưa bao giờ lật thuyền trong mương, phải nếm trải vị đắng trong sự bối rối của mình.

Không có xét xử, hai người bị ném thẳng vào phòng tra tấn sau khi bị đánh đập. Đã đến ngày tận thế, không ai quan tâm đến sự sống chết của hai tên trộm.

Cả hai không những bị đánh đập mà còn không được ăn uống gì. Hai người vừa khát vừa đói, vừa tức lại vừa đau. Cuối cùng, họ cũng có cơ hội trốn thoát khi một lượng lớn cảnh sát quân sự tấn công Liễu gia.

Tất nhiên, hai người họ, những người sở hữu tố chất chuyên nghiệp “Kẻ trộm không bao giờ đi không” lần này đã đánh cắp được mục tiêu và mang nó theo.

Sau khi thở dài, Vương Đại Tề lấy lại tinh thần. Tuy rằng anh ta không coi trọng ngày tận thế nhưng nhà của họ ở trên lãnh thổ của Dạ Kiêu, không những được đảm bảo an toàn mà còn có thể đến gần Dạ Kiêu hơn.

Sau khi trở về, anh ta sẽ tặng món ngọc chạm khắc này cho Dạ Kiêu và hi vọng sẽ nhận được sự sủng ái của Dạ Kiêu. Bởi vì mối quan hệ giữa Liễu gia và Lâm gia không hòa thuận nên xem đây như là "giấy chứng nhận đầu tư" của anh ta.

Hai người họ cũng đã thức tỉnh dị năng. Bản thân anh ta thức tỉnh dị năng hệ kim, còn Tiểu Uy thức tỉnh dị năng hệ không gian, hai người cũng được coi như là con người mới.

Bọn họ không có gì phải sợ nữa?

Sau khi suy nghĩ về tất cả những điều này, Vương Đại Tề đã cùng Ngưu Tiểu Uy lái xe thẳng đến Siêu thị Walkeron ở trung tâm thành phố. Bởi vì trong nhà còn thiếu rất nhiều đồ, điều này sẽ ảnh hưởng đến vấn đề sống còn trong tương lai của họ.

Suốt chặng đường lái xe, họ không thấy lực lượng quân đội hay cảnh sát nào. Trên đường cũng không có nhiều tang thi có thể lao ra khỏi nhà nên hai người thuận lợi đi đến cửa sau của siêu thị.

Những tên phạm tội nhiều lần vẫn rất ngoan cố trong tư duy phạm tội, việc sử dụng cửa sau luôn là lựa chọn hàng đầu của chúng. Khi đến nơi họ mới kịp phản ứng, bây giờ không cần phải lo lắng việc có bị phát hiện hay không.

Ở cửa sau mọi thứ vẫn rất yên tĩnh, không tìm thấy dấu vết của tang thi hay con người, điều này tạo điều kiện thuận lợi rất lớn cho việc di chuyển của hai người.

Lần đầu tiên Ngưu Tiểu Uy sử dụng dị năng không gian là khi thu thập tác phẩm chạm khắc bằng ngọc của Liễu gia. Khi anh ta đặt tay lên nó để lấy trộm đã vô tình điều động năng lượng tâm hạch và tác phẩm ngọc bích đó đã biến mất trong tích tắc.

Hai người họ đều bị sốc.

Sau khi hai người mò mẫm một hồi mới nhanh chóng nắm vững những điều cơ bản khi sử dụng.

Không gian của anh ta rất lớn, có thể chứa 500 mét vuông vật phẩm. Lúc này, hai người đều không biết rằng không gian của Ngưu Tiểu Uy lớn hơn những người khác gấp mười lần.

Bọn họ vui vẻ cạy cửa sau và đi vào nhà kho. Đồ vật bên trong vừa đủ để lấp đầy không gian của Tiểu Uy. Bởi vì thuyết mạt thế nên siêu thị không dự trữ nhiều đồ vật và cũng không có nhân viên bảo vệ canh gác. Tất nhiên, đối với hai người họ như vậy là quá nhiều.

Hai người không đến khu vực bán hàng mà chỉ thu thập hàng trong kho rồi đi ra.

Lúc này trời đã tối hẳn, vì an toàn nên hai người không dám ở lại lâu hơn. Họ để sẵn một số vật dụng cần dùng trong xe nhằm che giấu mục đích “dọn kho” của hai người.

Trên đường trở về Tây Sơn, Vương Đại Tề lái xe, còn Tiểu Uy đã ngủ quên do sử dụng dị năng quá nhiều. Trông anh ta giống như vừa bị giày vò, khổ sở, vẻ ngoài quyến rũ với thân hình thanh tú và quý phái.

Vương Đại Tề nhếch môi, trong lòng cảm thấy vô cùng ghen tị.

Dị năng của Tiểu Uy đã cạn kiệt chỉ sau ba phút sử dụng. Đứa trẻ này không biết đã gặp vận may gì mà dị năng không gian quá mạnh.