Chương 18: Sinh ly tử biệt

Một số người có thể nghĩ rằng, với mật độ dân số 30 triệu người ở Kinh Đô thì cảnh sát quân sự có tác dụng gì? Nhưng mọi người biết rằng, nếu lời cảnh báo tận thế là sự thật thì việc dọn dẹp ban đầu sẽ là bước quan trọng và hiệu quả nhất.

Lúc đó, kế hoạch do Lâm gia đề xuất là tỷ lệ một trên một trăm.

Tức là, sẽ lập một đội mười người gồm cảnh sát quân sự được huấn luyện bài bản và dân quân đã nghỉ hưu dưới bốn mươi tuổi thành một đội cơ động. Như vậy, sẽ không có vấn đề gì trong việc giải cứu một cộng đồng hàng nghìn người.

Bởi vì mọi người đều ở trong nhà đóng cửa và tang thi không thể mở cửa. Cho nên, nếu hành động trong ngày đầu tiên và ngày thứ hai diễn ra suôn sẻ thì Kinh Đô sẽ được an toàn. Sau khi kết thúc những việc còn lại thì có thể tập trung giải quyết những việc khó khăn.

Hơn nữa, mọi thành phố trên cả nước đều có những kế hoạch như vậy, ngay cả nước ngoài cũng nhận được tin tức trong nước và chuẩn bị làm theo.

~~~

Bạch Phi nhanh chóng rời đi và tiếp tục dọn dẹp cư dân trên lầu. Bởi vì, anh ta sẽ phát điên nếu không chém gϊếŧ tang thi.

Lúc này, Lâm Hách vừa mới ăn xong bữa tối do Kỷ Nhiêu chuẩn bị và chuẩn bị đi ngủ, thì nhận được báo cáo của Lão Hắc về việc một nửa đội ngũ vẫn chưa trở về.

Vì vậy, việc anh chuẩn bị trả thù và “dạy dỗ” cô chỉ có thể hoãn lại. Anh cảm thấy cả người vô cùng khó chịu...

~~~

Rất nhiều anh em là quân nhân đang tại ngũ hoặc đã nghỉ hưu.

“Gia đình, đất nước và thế giới” trong tim họ luôn là thứ gì đó ăn sâu vào tận xương tủy. Nhìn thấy cảnh tượng và hành động của chính phủ như vậy, ngoài việc đau khổ, có lẽ họ rất tức giận nhưng không có nơi nào để trút bỏ.

Lâm Hách đi ra ngoài và lên xe chỉ huy của Lão Hắc, một nửa lực lượng vũ trang trong pháo đài đã được điều động. Những lực lượng này vốn dĩ được sử dụng theo những cách khác, nhưng bây giờ, chỉ có thể giải quyết nhu cầu cấp bách trước mắt.

Mặc dù nó chẳng thấm tháp vào đâu.

Tiếng xe gầm rú đã đánh thức Kỷ Nhiêu sau giấc ngủ nông.

Cô dùng tinh thần lực dò xét và phát hiện Lâm Hách lái xe ra ngoài cùng với không đến 500 người. Kỷ Nhiêu đã theo anh suốt chặng đường nên biết chuyện gì đang xảy ra, cô thở dài trong lòng.

Đây là những gì đã diễn ra trong những ngày tận thế trước khi cô sống lại, các thành phố lớn trên khắp cả nước bị hàng trăm triệu tang thi bao vây và cuối cùng đã chết hết.

Trải nghiệm lại một lần nữa, Kỷ Nhiêu không mong đợi sẽ có gì khác biệt, chẳng qua nó đến sớm và nhanh như vậy khiến cho cô khó thở. Cho dù, chỉ có thể cầm cự được thêm vài ngày cũng tốt hơn là bỏ cuộc quá nhanh. Thật sự lãng phí cơ hội tuyệt vời của lời cảnh báo tận thế của cô.

Kết quả là Kỷ Nhiêu không thể ngồi yên, hiện tại bóng tối dày đặc chính là cơ hội hoàn hảo để phạm tội. Để ngăn không cho nhiều người biết đến sự tồn tại của một người mạnh mẽ như cô, thì đây là lúc nên ra ngoài tiêu diệt tang thi.

Cô đứng dậy ăn mặc chỉnh tề, lặng lẽ rời khỏi pháo đài, sử dụng chức năng mắt radar của tinh thần lực và nhanh chóng bám theo đoàn xe. Cô muốn dựa vào sự che chở của đoàn xe để dọn dẹp được nhiều tang thi hơn, để mọi người ở đây có một chút cơ hội để thở.

~~~

Lúc này, trong một góc nhỏ của thế giới hỗn loạn và đẫm máu, một cô gái tuyệt vọng và bất lực đang cuộn tròn, trốn trong phòng bếp run rẩy. Ngoài cửa là cảnh tượng tàn bạo của người cha tang thi đang ăn thịt mẹ cô. Chính mẹ cô đã mạo hiểm tính mạng để đẩy cô vào phòng bếp.

Cô cầm con dao làm bếp trong tay mà lòng cảm thấy lạnh lẽo. Trong đầu cô đều là cảnh tượng cha cô cắn vào vai mẹ cô khi cô bị đẩy vào phòng bếp.

Những giọt nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, cô không biết chuyện gì đã xảy ra với thế giới này và tại sao nó lại trở thành như vậy.

Cô gái vốn có tính cách tomboy và không sợ bất cứ điều gì, bỗng thấy mình thật yếu đuối, hèn nhát và rụt rè. Hóa ra, trước kia cô chỉ là một chú chim nhỏ được nuôi dưỡng trên hòn đảo an toàn do cha mẹ cô tạo ra. Chỉ vì môi trường an toàn mà cô trở nên ngang ngược, táo bạo và không sợ gì cả.

Cô nhìn chằm chằm bàn tay run rẩy đang cầm con dao làm bếp, rồi nghĩ đến cha mẹ ở bên ngoài. Cô không đủ can đảm dùng dao chém về hướng cha cô để cứu mẹ cô.

"Mình thực sự chẳng là gì cả, mình thực sự là một phế vật." Cô vừa run rẩy vừa khinh thường chính mình, trong lòng rất hỗn loạn.

Đúng lúc này, tinh thần lực của Kỷ Nhiêu xuyên thấu vào căn nhà hai phòng ngủ này. Chứng kiến

thảm kịch trong nhà, cô dùng lưỡi dao tinh thần chém thẳng vào não của tang thi, làm đầu nó nổ tung. Người còn lại cũng bị cô bắn vào đầu như vậy vì “bà ta” đã bắt đầu biến thành tang thi.

Dị năng cắn nuốt không thể thực hiện các đòn tấn công liên tục từ xa nên đây là lựa chọn duy nhất vào lúc này. Và cô không thể đến quá gần.

Kỷ Nhiêu liếc nhìn cô gái, sự thật tàn nhẫn này ắt hẳn sẽ làm cô ấy rất khó chịu.

Kỷ Nhiêu rất đồng tình với cô ấy, cảm thấy có một sự mềm mại trong lòng không thể giải thích được.

Khi một tia tinh thần lực xuyên qua tâm trí của cô gái, Kỷ Nhiêu thấy được thế giới nội tâm của cô ấy sắp sụp đổ. Cô dùng sức mạnh tinh thần làm cho thần kinh cô ấy dần dần thả lỏng và chìm vào giấc ngủ sâu.

Khi tỉnh dậy, có lẽ cô ấy không thể chấp nhận được sự thật tàn khốc này. Nhưng nếu linh hồn không trải qua lễ rửa tội sẽ không thể tồn tại ở tận thế này.

Kỷ Nhiêu chỉ có thể âm thầm chúc phúc cho cô ấy, mặc dù cô có thể xóa đi đoạn ký ức này của cô ấy.

Cô gái mỉm cười và ngủ thϊếp đi, không biết điều gì tốt đẹp đã xảy ra với cô ấy trong mơ. Đó có lẽ là hình ảnh cô ấy dạy dỗ “đàn em” trong trường một bài học.

~~~

Mỗi cuộc chia ly trong đời có lẽ giống như nỗi đau khắc sâu vào trong da thịt, không muốn buông tay nhưng đành phải ra đi.

Có người phải xa lìa nhau lúc sống, có người phải vĩnh biệt nhau lúc chết, không ai biết ngày mai có thể mở mắt ra nhìn thấy mặt trời mọc hay không.

Cũng giống như mọi đứa trẻ muốn thoát khỏi sự ràng buộc của cha mẹ, muốn tự do, tự lập. Nhưng cho dù đi đến nơi nào thì bọn họ vẫn tồn tại một cách khách quan, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.

Có thể trốn nhất thời nhưng không thể trốn cả đời. Trừ khi rời đi và không bao giờ trở lại, hoàn toàn rời khỏi thế giới này.

Nút thắt không thể tháo gỡ thì trách nhiệm không thể trốn tránh, làm cho trái tim muốn tự do bị tan nát. Sự đau đớn, sự buồn bã, sự thất vọng hay khó chịu đều là những trách nhiệm không thể trốn tránh.

Cho dù lần sau rời đi là lời từ biệt thì món nợ cả đời vẫn sẽ tiếp tục in sâu trong lòng. Cho đến khi thực sự hiểu được mình là ai? Tại sao lại đau khổ? Và muốn gì?

~~~

Khi Kỷ Nhiêu rời đi nơi đó, những suy nghĩ của cô quay cuồng, không chỉ vì cô gái sắp đối mặt với hiện thực tàn khốc mà còn vì chính cô.

Cô cũng là một đứa trẻ mồ côi khi còn niên thiếu và phải rời xa cha mẹ bởi sự chia ly. Điểm khác biệt duy nhất là Kỷ Nhiêu không tìm thấy được thi thể của cha mẹ mình.

Hai người họ đều là đang ở trong thời kỳ nổi loạn và đang trong quá trình hình thành bản thân. Cái chết đột ngột của cha mẹ đã làm tiêu tan mọi cơ hội cùng họ trải qua niềm vui, nỗi buồn hoặc những lúc đối đầu, xung đột.

Trái tim trống rỗng không biết đến khi nào mới được lấp đầy. Lớn lên trong cô đơn và không nếm được vị ngọt của tình yêu. Chính vì vậy, Kỷ Nhiêu chưa bao giờ tìm được cơ hội như vậy cho đến khi được sống lại.

Không biết cô gái may mắn sống sót này còn có cơ hội như vậy hay không.