Chương 17: Xảy ra chuyện lớn

Bắt đầu từ đêm nay, tất cả đều sẽ hỗn loạn.

Đầu tiên, số lượng lớn tang thi và sự biến đổi liên tục thành tang thi đã làm cho mọi người cảm thấy hoảng sợ, đẫm máu và không thể hiểu được. Kế đó, tính ỷ lại luôn là chủ đề chính. Trừ khi thực sự cần thiết, nếu không, khó có người nào có thể nhận ra rằng họ chỉ có thể dựa vào chính mình.

Đối với những trường hợp chờ đợi ở nhà để được quân đội và cảnh sát giải cứu, thì hầu như gia đình nào cũng có người biến thành tang thi.

Bởi vì được tuyên truyền, nên phần lớn các gia đình đều có thể đảm bảo mỗi người một gian phòng dù lớn hay nhỏ. Ngay cả khi không đáp ứng được điều kiện này, thì vẫn có thể tìm một số nơi khác để mọi người tách ra.

Mặc dù hơi phiền phức, nhưng nó có tác dụng rất tốt đối với việc cách ly sau khi tỉnh dậy.

Nhưng nỗi khao khát máu thịt của tang thi đã ăn sâu vào tận xương tủy của chúng, do đó chỉ có một cánh cửa thì không thể chặn được chúng lâu. Hơn nữa, họ không thể xuống tay với người thân của mình.

Vậy nên, chuyện lớn đã xảy ra...

~~~

Hết cánh cửa này đến cánh cửa khác bị tang thi phá tan, người chờ giải cứu không đợi được lời hứa "ở nhà chờ giải cứu" trước tận thế được thực hiện. Tiếng chuông báo tử của số phận bất ngờ vang lên khi cánh cửa bị tang thi phá tan. Trái tim họ vỡ tan thành từng mảnh.

Vũ khí trong tay nặng tựa ngàn cân khi đối mặt với người thân yêu nhất của mình. Căn bản là không nhấc tay lên được và bi kịch đã xảy ra trong chớp mắt.

Đối với những người không có dị năng, thì chỉ cần một vết cắn là đủ. Cho nên, con người liên tục bị cắn, bị ăn thịt và biến thành tang thi đã khiến cho nhân gian trở thành một luyện ngục thực sự.

Đó là rèn luyện tâm trí và cơ thể.

Lâm Hách cử đi chưa đến một nửa đội ngũ đã trở về, phần lớn đều bị chấn động trước cảnh tượng đẫm máu và bạo lực giống như luyện ngục này.

Quá khủng khϊếp, ruột và các cơ quan nội tạng khác đều chảy máu khắp nơi, bởi vì tang thi thời kỳ đầu cần rất nhiều máu thịt của người thường để thăng cấp, ngoại trừ việc không ăn thịt đồng loại, chúng vẫn cần bổ sung năng lượng.

Bởi vì mệnh lệnh nhận được là phớt lờ phản ứng của người nhà khi gặp được những người đã biến thành tang thi, đồng thời phải nhanh chóng tiêu diệt chúng một cách nhân đạo để ngăn chặn sự lây lan của virus.

Vì vậy, rất nhiều tiểu đội gặp phải tình huống như vậy, ngoại trừ cảm giác muốn bệnh và khó chịu, việc còn lại là chém gϊếŧ. Gϊếŧ xong mới rời đi, không mang theo ai cả. Bởi vì có quá nhiều người, họ không có nhiều thời gian và không gian như vậy.

Các tiểu đội này chiến đấu từ ngày này sang đêm khác, đến khi mệt mỏi họ sẽ tìm một nơi để nghỉ ngơi và ăn một chút cơm dinh dưỡng. Tiết kiệm thể lực và năng lượng tâm hạch, sau đó lại tiếp tục gϊếŧ chóc.

Các tiểu đội đều ra ngoài với nhiệm vụ cần phải giải thích rõ ràng khi trở về.

Có một đội sát thủ mặc đồng phục nhưng không phải là trang phục tiêu chuẩn của quân đội và cảnh sát, đã để lại dấu ấn không thể phai mờ trong lòng những người vốn đã đờ đẫn, sợ hãi và lạnh lùng.

Nhưng cái giá phải trả thực sự quá cao, quá nhiều người chết và nó không giống như những gì mọi người tưởng tượng trước khi tận thế.

“Mẹ ơi, mẹ ơi.” Một đứa trẻ trong vòng tay của cha, không ngừng khóc gọi mẹ đã biến thành tang thi. Đối với một đứa trẻ, dù mẹ có trở thành như thế nào thì mẹ vẫn là mẹ của nó.

Người cha ôm con mình thật chặt, tay cầm chiếc rìu bất lực nhìn vợ mình đang dùng móng vuốt và răng cắn họ qua tấm kính.

Vì ngôi nhà quá nhỏ nên anh ta cho con mình ở phòng ngủ, anh ở phòng khách, còn vợ anh ở trong phòng tắm được ngăn bởi một cánh cửa kính trong suốt.

Vốn dĩ anh không đồng ý với sự sắp xếp này trước khi ngủ say, vì phòng tắm quá nhỏ, anh sợ vợ mình không thoải mái. Nhưng vợ anh nhất quyết rằng phòng tắm chỉ là phòng tắm vòi sen, có thể đặt hai chiếc chăn bông trên sàn, chỉ cần nằm nghiêng và cuộn người lại là được.

Vợ anh đã cân nhắc kỹ lưỡng, mặc dù phòng khách gần với phòng ngủ và đứa trẻ sẽ gặp nguy hiểm nếu anh bị đột biến, nhưng nếu anh ở phòng tắm, thì chân của anh có thể làm vỡ kính phòng tắm nếu anh bị đột biến.

Vóc dáng nhỏ xinh của vợ anh không có nhiều sức lực nên cuối cùng đã được phân bổ như vậy và chờ thời gian chìm vào giấc ngủ.

Không ngờ người biến thành tang thi chính là người vợ hiền lành và dịu dàng của anh, người đã cùng anh vượt qua mọi khó khăn gian khổ và cùng nhau trải qua 5 năm hạnh phúc.

Bàn tay cầm rìu của người đàn ông nặng trĩu và run rẩy. Anh im lặng đứng nhìn bộ dạng hung dữ của vợ mình, không đáp lại tiếng khóc của con mình mà chỉ biết ôm con thật chặt.

Lúc này, Bạch Phi tìm theo âm thanh đã dẫn đội của mình tiếp cận nơi này rất nhanh, mỗi tầng có sáu hộ gia đình, một đội hai mươi người có thể xử lý riêng lẻ.

Bạch Phi có dị năng hệ phong, thoạt nhìn lạnh lùng, lúc này hai mắt đỏ hoe, đến trước cửa phòng nơi tiếng khóc của đứa trẻ cùng tiếng gào của tang thi đan xen vào nhau, gõ cửa nói: “Có ai cần giúp đỡ không? Nếu không ai nói chuyện thì tôi vào nhé.”

Dù sao thì anh cũng phải vào, tốt nhất là có người mở cửa, nếu không ai mở thì anh sẽ phá cửa vào.

Bạch Phi không chỉ đỏ mắt mà còn vô cùng cáu kỉnh. Anh cũng là một quân nhân tại ngũ giống như Lâm Hách, cảnh tượng như vậy khiến máu trong người anh như muốn nổ tung.

Lúc đó, Lâm Hách không muốn trở về đội với lý do là không liên lạc được, không biết anh ta lo lắng điều gì mà ánh mắt lúc đó rất buồn. Cuối cùng, Đội biệt kích Báo Săn đã để Lâm Hách ở lại.

Bạch Phi không phải là thành viên của Đội Báo Săn mà anh ấy là thành viên của Đội kỹ thuật số, cũng chính là thợ săn hacker.

Anh ấy cũng thuộc phe Lâm gia, cho nên đã dẫn dắt một đội sau khi tận thế đến. Vẫn còn nhiều mệnh lệnh được truyền đạt, mệnh lệnh tiêu diệt tang thi một cách nhân đạo vốn dĩ là công việc phụ chỉ xuất hiện lần này.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy một khu vực rộng lớn như vậy giống như địa ngục trần gian, thì Bạch Phi mới hiểu được Lâm Hách lúc đầu đã lo lắng điều gì, tại sao anh ta bỏ lại nhiều anh em như vậy và lấy nhiệm vụ làm cái cớ để không quay trở lại quân đội.

~~~

Nơi này đã bị vứt bỏ. Điều đó có nghĩa là gì?

Có nghĩa là vì có quá nhiều tang thi nên thiếu nhân lực? Hay có nghĩa là nơi này đã được quyết định sẽ bị vứt bỏ?

Nếu không đủ nhân lực thì sẽ có bao nhiêu người trở thành tang thi? Nhiều người trong số đó cũng là những anh em đã từng làm việc cùng nhau trong quân đội.

Nếu là vứt bỏ nơi này thì sao? Phải là một kẻ ngốc mới có thể đưa ra quyết định ngu ngốc như vậy.

Họ muốn phá hủy toàn bộ thành phố? Hay là muốn gây ra một cuộc nổi loạn trong quân đội và cảnh sát? Đừng quên rằng các sĩ quan quân cảnh cũng có gia đình và bạn bè của riêng họ.

Chính vì vậy, Bạch Phi đã mang theo lo lắng cùng phẫn nộ đến đây chém gϊếŧ.

Cánh cửa mở ra, mắt người đàn ông đỏ hoe, ôm đứa bé nhìn mấy người ở cửa với vẻ mặt đáng thương và bất lực. Anh không xuống tay với vợ mình được, cũng không đành lòng nhìn người khác ra tay với vợ mình. Im lặng lâu như vậy, anh không biết phải làm gì ngoại trừ cảm thấy lạnh lùng và bối rối.

Đám người Bạch Phi đã quá quen với những ánh mắt và biểu cảm như vậy, nên trực tiếp đẩy người đàn ông vào phòng ngủ, trước khi đóng cửa anh nói: “Chúng tôi là người của Dạ Kiêu ở Tây Sơn, ngoài việc giúp anh dọn dẹp người thân, còn lại tùy vào bản thân anh. Cảnh báo tận thế trước đây, anh hẳn đã chuẩn bị không ít vật tư. Trước tiên, anh hãy ở trong nhà, sau khi thích nghi rồi mới lên kế hoạch cho mình.”

Bạch Phi nói xong, không đợi người đàn ông trả lời đã đóng sầm cửa phòng ngủ lại. Anh nói dài dòng như vậy vì nhìn người đàn ông này khá vừa mắt anh.

Sau khi cửa đóng lại, Bạch Phi ra hiệu cho các thành viên trong nhóm mở cửa phòng tắm. Ngay khi cửa vừa mở, anh dùng một chiếc rìu lớn đập vào đầu tang thi một cách nhanh chóng, chính xác và dứt khoát. Đầu tang thi bị cắt chính xác một nửa, vừa đủ để lộ ra tinh hạch bên trong.

Một thành viên trong nhóm đeo găng tay, cầm túi da cá và bỏ tinh hạch vào đó. Một thành viên khác trong nhóm thì lấy ra túi đựng xác, cùng với hai thành viên trong nhóm mang theo xác tang thi ra ngoài. Sau đó, cùng với các thành viên trong nhóm đi đến phòng của cư dân khác, mang theo những tang thi đã bị tiêu diệt xuống dưới lầu.

Xác tang thi nhất định phải bị tiêu hủy mạnh mẽ, vì Dạ Kiêu đã nói hậu quả của việc không tiêu hủy nó sẽ nghiêm trọng như thế nào.