Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 266: Hứa hẹn, tâm tư nhỏ của Tiêu Tử Lăng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sở Chích Thiên trải qua trận thịnh yến này, trực tiếp nắm giữ nhược điểm của Tiêu Tử Lăng, biết một khi cậu rơi vào trong tìиɧ ɖu͙©, sẽ không còn năng lực chống lại. Đêm qua vì toàn lực ứng phó chinh phục thể xác lẫn tinh thần của Tiêu Tử Lăng, tuyệt không có dư thừa tinh lực để cho Sở Chích Thiên suy nghĩ chuyện khác, nhưng hiện tại không giống, lúc này Sở Chích Thiên đã khôi phục lãnh tĩnh, đã biết nên lợi dụng những nhược điểm này để vét đủ chỗ tốt như thế nào.

Sở Chích Thiên luật động kịch liệt, mỗi một lần đều không quên va chạm chỗ kí©ɧ ŧìиɧ của Tiêu Tử Lăng, điều này làm cho Tiêu Tử Lăng rất nhanh lâm vào trong trận hoan ái này, giữa lúc Tiêu Tử Lăng cho rằng vui sướиɠ cực hạn sáp giáng lâm, Sở Chích Thiên thế mà trong nháy mắt tuyệt nhiên đình chỉ sự luật động như môtơ, thoáng cái khiến cho Tiêu Tử Lăng từ đỉnh núi cao ngã xuống thung lũng, loại chênh lệch cùng với hư không khó chịu không nhận được thỏa mãn này, khiến cho Tiêu Tử Lăng cau mày rêи ɾỉ.

Sở Chích Thiên ác liệt bắt lấy ngón tay muốn tự an ủi của Tiêu Tử Lăng, không cho cậu có cơ hội chạm vào phát tiết, mà anh dùng miệng lưỡi, ngón tay liên tiếp châm lửa ở trên người Tiêu Tử Lăng, khiến cho cậu dục hỏa đốt người, lại không giúp cậu phát tiết, loại khó chịu mài chết người này rốt cục khiến cho Tiêu Tử Lăng phát điên.

“Anh tới cùng muốn thế nào?” Tiêu Tử Lăng nửa híp hai mắt tràn ngập triều ý, gương mặt vì tìиɧ ɖu͙© mà đỏ đậm thở hồng hộc, trên khuôn mặt vốn xuân tình tràn lan xuất hiện lửa giận không cách nào phát tiết du͙© vọиɠ. Hừ, không thể cho một cái thống khoái sao?

“Tiểu Lăng, đáp ứng anh, vĩnh viễn không rời khỏi anh.” Sở Chích Thiên cần thiết hứa hẹn, cho dù hứa hẹn này dùng loại thủ đoạn thấp kém này nhận được, anh cũng cam nguyện.

“. . .” Tiêu Tử Lăng cắn môi dưới, cậu biết kết quả đáp ứng là gì. Sở Chích Thiên đáng chết, thế mà dùng chiêu này để buộc cậu đi vào khuôn khổ, thế nhưng vẫn nhất mực cậu không cự tuyệt được.

Thân dưới Sở Chích Thiên nhẹ nhàng mài mài trong cơ thể Tiêu Tử Lăng, Tiêu Tử Lăng đã bị Sở Chích Thiên khai phá rất mẫn cảm đương nhiên không cách nào chống lại loại kɧoáı ©ảʍ tê dại này, trực tiếp thở gấp không thôi. Đáng tiếc, kết quả Sở Chích Thiên làm như vậy lại câu ra toàn bộ du͙© vọиɠ trong lòng anh, tham lam muốn nhiều hơn nữa, muốn đạt được loại kɧoáı ©ảʍ cực hạn cực khoái, mà không phải loại nửa vời hiện tại, giày vò khiến người ta sắp phát điên.

“Đáng chết, tôi đáp ứng anh!” Tiêu Tử Lăng rốt cục khuất phục dục hỏa thiêu đốt hừng hực trong thân thể, hô lên câu nói này.

“Không chỉ như thế, còn phải đáp ứng làm. . . tình nhân của anh.” Sở Chích Thiên nuốt vào hai chữ bà xã, đổi thành tình nhân, anh biết nếu như nói ra hai chữ kia, khẳng định Tiêu Tử Lăng sẽ xù lông, cục diện tốt mà anh khổ tâm kinh doanh sẽ sụp đổ. Sở Chích Thiên biết việc này phải đi từng bước một, nước ít sẽ chảy dài, mới có thể nước chảy thành sông, chỉ cần Tiêu Tử Lăng nguyện ý thừa nhận quan hệ của hai người, tin tưởng có một ngày anh sẽ ôm được mỹ nhân về.

“Hừ, anh tới cùng có làm hay không? Tôi đều đã nói, tôi đáp ứng anh. Tôi hoàn toàn đáp ứng anh!” Tiêu Tử Lăng thẹn quá thành giận điên cuồng hét lên.

Lời nói rống giận mà ra này, khiến cho Sở Chích Thiên mừng rỡ như điên, anh rốt cục khởi động môtơ, ra sức biểu hiện, muốn dành cho người yêu dưới thân một trận tình sự hoàn mỹ nhất.

Tiêu Tử Lăng nhận sự vui thích dưới hông Sở Chích Thiên, thở gấp trong kí©ɧ ŧìиɧ, cậu vô lực đong đưa theo động tác của Sở Chích Thiên, tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn tràn ra trong yết hầu, dường như có chút ngượng ngùng đối với loại biểu hiện này của chính mình, cậu dùng cánh tay chặn mặt cậu, chặn đường nhìn nóng rực kia của Sở Chích Thiên.

Trong tiếng kêu gọi tràn ngập thâm tình của Sở Chích Thiên, Tiêu Tử Lăng bị che ở dưới cánh tay, giữa trán cũng lộ ra một vẻ trào phúng, cùng với tự mình phỉ nhổ.

Cậu đã thành công, thành công trở thành tình nhân mà Sở Chích Thiên coi trọng nhất.

Không sai, cái gì thoát đi, cái gì cự tuyệt đều là giả, Tiêu Tử Lăng cậu thế nào có thể rời khỏi Sở Chích Thiên có thể dành cho cậu sinh hoạt an ổn chứ, cậu không kiên cường tự tin như vẻ bên ngoài thoạt nhìn đâu. Mục tiêu của cậu chưa bao giờ thay đổi, cậu vẫn luôn muốn ôm chắc cái đùi bự Sở Chích Thiên này đây, an an ổn ổn sống đến chết già.

Thế nhưng cậu không ngờ cảm tình mà Sở Chích Thiên đối với cậu xuất hiện biến hóa, không còn là tình anh em đơn thuần nữa, ngược lại phát triển trở thành tình yêu nam nam khiến cho cậu vô năng lý giải. Vì thế, cậu từng quấn quýt qua, cũng từng nghĩ tới cự tuyệt, nhưng Tiêu Tử Lăng hiểu rất rõ, Sở Chích Thiên bá đạo sẽ không nhận loại đáp án này, trừ phi cậu rời khỏi căn cứ Lăng Thiên, lưu lạc thiên nhai. Thế nhưng điều này cũng không phải việc Tiêu Tử Lăng có thể tiếp nhận, cậu đã quen sinh hoạt an ổn của căn cứ Lăng Thiên, cậu không muốn tiếp tục trải qua cuộc đời vật hy sinh lưu lạc như kiếp trước, tuy rằng thực lực của cậu sớm đã không phải là cậu trước đây, đã là một vị cường giả tuyệt thế, đáng tiếc tâm của cậu vẫn là tâm của vật hy sinh kiếp trước.

Như vậy con đường duy nhất đặt ở trước mặt Tiêu Tử Lăng chính là tiếp nhận cảm tình của Sở Chích Thiên, sau đó trở thành người bên gối của Sở Chích Thiên, trở thành một thành viên trong hậu cung của anh ta, nhưng con đường này tuyệt đối không dễ đi, tuy rằng hiện tại bên người Sở Chích Thiên không có ai khác, nhưng dựa theo biểu hiện kiếp trước của anh ta mà xem, tính khả năng ngựa giống phi thường cao, cậu có thể dự liệu được tương lai phải cùng đấu tâm đấu trí với nhóm oanh oanh yến yến của Sở Chích Thiên, phải biết rằng nam sủng bình thường không có kết cục gì tốt, điều này không phù hợp với mục tiêu muốn an ổn sống đến già của cậu.

Đương nhiên, Tiêu Tử Lăng tuyệt không chống cự thân phận nam sủng, mười năm kiếp trước, cái gì mà chưa từng thấy qua? Cái gì mà liêm sỉ, cái gì mà tự tôn tự ngạo ở trước tử vong đều là chó má, chỉ là cậu kiếp trước ăn thịt mang bệnh độc nên bị hủy dung, tuyệt chưa từng trải loại chuyện này mà thôi.

Nếu Tiêu Tử Lăng không muốn rời khỏi Sở Chích Thiên, lại không muốn đơn thuần trở thành người bên gối của Sở Chích Thiên, cậu đành phải tìm kiếm cơ hội cùng tồn tại ở trong kẽ hở, điều này cũng phải nói may nhờ cuộc đời vật hy sinh mười năm kiếp trước, cậu có thể co có thể duỗi luôn có thể tìm được cơ hội tiếp tục sinh tồn.

Mà cơ hội đó rất nhanh đã tới, cậu truy sát Ngô Khánh Vân rơi vào trùng vây, không ngờ Sở Chích Thiên lại tới, càng không ngờ anh ta sẽ bởi vậy mà trúng mị độc. Lần đó thoạt nhìn cậu như là bị Giám Định Phân Tích lừa hiến thân, kỳ thực cũng là kết quả trong lòng cậu nguyện ý, Sở Chích Thiên bức bách rất chặt, Tiêu Tử Lăng tự nhận trốn không được bao lâu, dù sao đều là lên giường, như vậy vì cứu người mà lên giường sẽ có vẻ cao thượng hơn một chút. . . Đây cũng là nguyên nhân Lăng hắc hóa nói cậu đê tiện, Lăng hắc hóa là chính cậu, vì vậy cũng càng hiểu rõ sự vô sỉ của cậu.

Tuy rằng cậu không thừa nhận là cậu ra trận giải độc, nhưng cậu tin tưởng Sở Chích Thiên không ngu ngốc như vậy, thậm chí cậu còn hoài nghi mấy lần hoan ái sau cùng anh ta có thanh tỉnh. Cậu vốn nghĩ Sở Chích Thiên hưởng qua hương vị của cậu, cuối cùng sẽ thỏa mãn, như vậy tiếp tục khôi phục lại quan hệ đại ca đàn em cũng tốt, dù sao cậu thực sự không muốn tranh một người nam nhân với nhiều nữ nhân như vậy.

Thế nhưng, tính toán của cậu vẫn bị đánh vỡ, thái độ Sở Chích Thiên đối với cậu không hề thay đổi, Tiêu Tử Lăng bị buộc sắp bó tay đầu hàng, thế nhưng cứ nghẹn khuất như thế trở thành người bên gối của Sở Chích Thiên, trong lòng Tiêu Tử Lăng vẫn không cam lòng. Cậu quyết định ngạo kiều một chút, để cho Sở Chích Thiên cầu cậu.

Vì vậy dùng thân phận Nguyên Kỳ rời khỏi căn cứ Lăng Thiên, Tiêu Tử Lăng hiểu rõ Sở Chích Thiên muốn biết một việc ở trong căn cứ, thì không có cách nào giấu được anh ta. Quả nhiên, Sở Chích Thiên đuổi theo, dựa theo thiết kế của cậu mà đi, mở miệng khẩn cầu cậu cho anh ta một cơ hội, vì vậy cậu thuận thế đáp ứng.

Thế nhưng cậu không ngờ tới, trong khoảng thời gian ở chung này, cậu dần dần say mê loại quan hệ này, hưởng thụ sự chiếu cố săn sóc tỉ mỉ của Sở Chích Thiên, được sủng đến mức không biết đúng mực. Cậu tỉnh ngộ được, quyết định thật nhanh lựa chọn lên giường lại một lần với Sở Chích Thiên, mặt ngoài nhìn là vì cảm kích Sở Chích Thiên, vì bồi thường phần thâm tình đó, cũng vì chặt đứt nghiệt duyên giữa đôi bên. . . Nhưng trên thực tế lại đang nhắc nhở chính mình quan hệ chân thực của cậu với Sở Chích Thiên, chỉ là một tình nhân bên gối!

Tiêu Tử Lăng biết bất kể cậu phản kháng như thế nào, cuối cùng, cậu tuyệt đối chạy không thoát chức tình nhân bên gối của Sở Chích Thiên, thay vì tương lai bình bình thản thản mà đến với nhau, còn không bằng thừa cơ hội này oanh oanh liệt liệt, trở thành tình nhân mà Sở Chích Thiên khẩn cầu, đau khổ truy cầu mà có được, mà không phải như những người tự mình đề cử.

Mà kết quả chính như Tiêu Tử Lăng dự liệu, trận hoan ái đêm qua, sự khẩn cầu của Sở Chích Thiên hôm nay đều đã chứng minh điểm này, Tiêu Tử Lăng cậu đã thành công, cậu quả nhiên đã trở thành người mà Sở Chích Thiên cầu còn không được.

Nhưng cho dù như thế, cậu cũng khó nén được sự phỉ nhổ, cậu quả nhiên là một người đê tiện, chỉ cần sống tốt, cho dù hầu hạ ở dưới thân nam nhân cũng cam chịu.

Cứ như vậy, tâm tình Tiêu Tử Lăng phức tạp lần nữa rơi vào đỉnh cao tìиɧ ɖu͙© với Sở Chích Thiên, hai người trong tiếng kêu gào phóng thích du͙© vọиɠ đôi bên, rốt cục bình ổn trận hoan ái ngoài ý muốn rồi lại cũng không ngoài ý muốn này.

“Cút ra cho tôi. . .” Tiêu Tử Lăng nhận được thỏa mãn lập tức trở mặt, cậu giận trừng mắt, thập phần thống hận khinh bỉ đối với cách làm tham lam còn không chịu rút khỏi thân thể cậu của người nào đó.

Sở Chích Thiên không nỡ nói: “Để cho anh ở lại một hồi đi. . .” Cảm giác ấm áp trong cơ thể Tiêu Tử Lăng khiến cho anh lưu luyến quên về, điều này làm cho anh rất thỏa mãn, cũng chứng minh anh thực sự đã có được Tiêu Tử Lăng.

“Tôi đếm tới ba, anh còn không rời đi, về sau anh đừng mong chạm tôi nữa. . .” Tiêu Tử Lăng lãnh nhãn liếc qua, ngầm có ý cảnh cáo, cậu đã thăng chức thành tình nhân bên gối của Sở Chích Thiên, không còn là đàn em nghe lệnh Sở Chích Thiên nữa, như vậy cậu nhất định phải giở uy phong của người bên gối, để nhanh chóng tiến vào trạng thái.

Tiêu Tử Lăng đều đã nói loại lời này, Sở Chích Thiên nào dám không nghe, không nhịn nhỏ sẽ loạn mưu lớn, điều này quan hệ đến vấn đề tính phúc tương lai của anh, không thể không để cho anh coi trọng. Anh bất đắc dĩ chậm rãi rút ra con dao khổng lồ dưới hông, đương nhiên cũng không quên ác liệt ma sát trong cơ thể Tiêu Tử Lăng, sau khi nghe thấy tiếng kêu rên của Tiêu Tử Lăng mới thỏa mãn nở nụ cười.

Một tiếng phốc nhẹ nhàng, đường ruột không có bất kỳ trở ngại nào, dịch thể lần lượt chảy ra từ cửa huyệt, một màn tình sắc này khiến cho Sở Chích Thiên miệng khô lưỡi khô, con dao khổng lồ vốn đã mềm xuống thế mà lại bắt đầu run rẩy đứng thẳng lên. . .

Tiêu Tử Lăng thấy thế, biến sắc, sau đó. . . liền biến mất khỏi giường lớn bạch ngọc. Đương nhiên cậu không phải rời khỏi Tử Phủ, mà là trốn đến nơi khác của Tử Phủ. Cậu tuyệt đối không thể bị Sở Chích Thiên đặt ở trên giường nữa, nếu vậy thực sự sẽ chết người đó, tên khốn nạn đó tuyệt đối là cầm thú, không có khả năng thứ hai.

Sở Chích Thiên ngạc nhiên nhìn cái ôm của mình trống không, rốt cục cười khùng khục, sau cùng thoải mái cười to, kỳ thực lúc này đây anh thực sự không muốn tiếp tục làm nữa, anh cũng không muốn thực sự làm Tiêu Tử Lăng kinh hách chạy. Không ngờ tới Tiêu Tử Lăng vậy mà bị anh làm sợ, dao khổng lồ vừa phản ứng, Tiểu Lăng nhà anh liền trực tiếp bỏ anh chạy lấy người.

Đây thật không phải là một thói quen tốt. Sở Chích Thiên nghĩ, anh không hy vọng mỗi lần muốn lên giường cùng Tiêu Tử Lăng, còn phải làm một lần tiết mục mèo vờn chuột, tuy rằng rất có tình thú, bất quá luôn sẽ thấy phiền phức, xem ra anh còn phải tính toán thêm một phen nữa.

Sở Chích Thiên không phải một người chỉ ăn một lần liền đã nghiền, anh còn muốn về sau tiếp tục ăn, không chỉ ăn mà còn phải ăn được vui thích.
« Chương TrướcChương Tiếp »