“Được, nhưng mà hôm nay mệt quá, mai chúng ta chèo thuyền mò hải sản nha.” Hạ Tử Trọng nhìn con thuyền độc mộc trên bờ cát, thể tích con thuyền này không nhỏ, ngồi hai người vẫn khá rộng rãi, bên trong còn có lưới đánh cá nhỏ với mái chèo.
“Dạ!” Phương Hách hai mắt tỏa sáng, trong lòng nghĩ lời Hạ Tử Trọng nói không sai, những ngày này quá bận rộn, tinh thần lẫn thân thể đều uể oải bất kham, cần tắm suối nước nóng ngủ ngon một đêm.
Hoàn cảnh không gian nhìn một cái liền biết ngay – diện tích trồng trọt lớn gấp đôi, chỗ có thể thăm dò cũng rất nhiều.
Chủ nhân không gian ở đây, nó cũng sẽ không cất cánh bay đi, khi nào muốn liền nghĩ là có thể vào, nên không có gì phải gấp.
Quay người bước chậm về phía căn nhà nhỏ, một đường đều là ruộng lúa phấp phới, quả chín trĩu cành.Viên cầu mập mạp trắng trẻo lượn quanh người, thỉnh thoảng sà vào lòng Phương Hách muốn được ôm một cái, muốn được xoa một cái, khung cảnh một nhà ba người cực kỳ ấm áp, hạnh phúc.
Căn nhà trúc cũng lớn hơn nhưng không quá lớn. Mỗi phòng đều rộng hơn, nhưng không giống lúc trước nhiều thêm ra căn phòng nào nữa.
Hai người quan sát một tí mới xác nhận, căn nhà trúc này ngoại trừ to ra thì vách tường cũng dày hơn, biến hóa của nó… không có.
Về phần lòng đất trong không gian? Đương nhiên cũng chỉ lớn hơn gấp đôi, ngoài ra không có gì thay đổi.
Xác minh tình huống trong không gian, Hạ Tử Trọng kéo vợ yêu của mình đi thẳng tới buồng tắm. Vì vậy bạch cầu lần thứ hai khổ bức hề hề bay về phòng ngủ lầu hai – ba nói đồng ý tối nay cho mẹ ôm mình ngủ mà! Cái phúc lợi này tuyệt đối không thể bỏ qua!
Nước nóng trong suối trong suốt, người trước mặt tóc ướt đẫm, da thịt trắng như tuyết nổi lên một màu hồng nhàn nhạt, nửa người dựa lên tảng đá xanh, đôi mắt ướŧ áŧ mê ly nhìn người yêu. Dáng vẻ ấy khiến bất kỳ người nào cũng có thể lập tức hóa thân thành sói, vì vậy, Hạ Tử Trọng lần thứ hai hóa thân làm Hạ Tử Lang, không chút do dự nhào tới.
Hạ đại hiền thần cuối cùng vẫn ôm người yêu bò lên lầu hai, cho dù hai chân không còn miếng sức nào cũng vui vẻ chịu đựng.
Bạch cầu ngay lập tức nhào vào lòng Phương Hách đang mềm oặt không nâng nổi ngón út, vì để mỗ cầu sau này sẽ không bãi công, không nghe lời, Hạ Tử Trọng cuối cùng cũng tương đối có lương tâm không đuổi nó ra. Đặt Phương Hách lên giường lớn, đắp chăn bông mềm mại, ôm thân ái của mình tiến vào mộng đẹp giữa ‘thôn quê an lành’.
Ngày thứ hai hai người đều dậy trễ. Hết cách rồi, mấy ngày trước muốn banh cả thần kinh, vốn không có nhiệm vụ nào làm gánh nặng, nhưng bởi vì liên tiếp nhiều lần bất ngờ trở về từ cõi chết, trên đường về mém tí nửa bị đạn lạc bắn chết toi. Nói đến đạn, Hạ Tử Trọng còn có một chuyện gấp muốn làm – đi chỗ quân đội oanh tạc kiếm vũ khí rớt.
Ăn điểm tâm nóng hầm hập trong kho hàng, Hạ Tử Trọng khom lưng hôn khóe môi Phương Hách: “Anh để bạch cầu ra ngoài nhìn tình huống một chút.”
Phương Hách tuy rằng không yên lòng, nhưng cũng biết rõ nếu như mình đi chung, nếu cả hai đều rời khỏi thì địa điểm khi ra khỏi không gian thay đổi, nhịn không được dặn một câu: “Phải cẩn thận, nếu không, anh chờ thêm hai ngày nữa rồi đi.”
“Em yên tâm, anh còn muốn sống với em đến hết đời mà.” Hạ Tử Trọng cười, xoa xoa hai má Phương Hách, kêu bạch cầu đi ra ngoài.
Nhắm mắt lại, trong đầu có một tia mê man. Hạ Tử Trọng vốn chỉ muốn xem thử một chút có thể từ trong không gian nhìn tình huống bên ngoài không, vậy mà được nè?
Xem ra sau khi lấy vũ khí phải chừa một ngày thí nghiệm các công năng mới của không gian mới được.
Vẫn là nơi bị đốt trụi, bạch cầu nhận mệnh không nhảy loạn ‘phốc, phốc’, mà là một đường bay tới địa điểm mục tiêu.
Phế tích sụp đổ, xe cộ lật ngã, khắp mặt đất đủ tán loạn các loại vũ khí cầm tay, không có lấy nửa vết tích tồn tại của một sinh linh.
Vết máu trên đất cũng đã khô đen, cùng bùn đất cháy khét hòa làm một thể, xa xa có vài người mặc quân trang, tứ chi không trọn vẹn biến thành tang thi cấp một lắc lư xung quanh, ngoài ra không thấy tang thi cấp hai trở lên, cũng không thấy bóng dáng của thực vật biến dị.
Nhìn một vòng, Hạ Tử Trọng chờ bạch cầu định vị trí, mở mắt ra nhìn về phía Phương Hách: “Bên kia không có gì, anh lập tức sẽ trở lại.”
“Vạn sự cẩn thận, mấy thứ đó không lấy được cũng không quan trọng.”
Hạ Tử Trọng cười với cậu, kêu bạch cầu trở lại không gian, ôm lấy nó, một người một cầu biến mất.
Hạ Tử Trọng trước khi ra đã nhìn kỹ bên ngoài, giây thứ nhất đi ra liền giang hai tay, hơi chuyển động ý nghĩ, xe bọc thép rải rác trên mặt đất, ống phóng rốc-két, thậm chí là xe tăng lộn chổng vó lên trời đều trong nháy mắt biến mất.
Không dừng lại chút nào, phong hệ dị năng bao lấy hai chân để Hạ Tử Trọng đi không phát ra tiếng, nhanh chóng chạy tới mục tiêu phía trước.
Sau tận thế khí trời không có gió to, mà khí nhỏ lưu động vẫn phải có, xa xa tang thi tựa hồ ngửi được khí tức của nhân loại, cuống họng gầm nhẹ, hướng về chỗ truyền đến ‘mùi cơm’, mà đến khi chúng tới chỗ ‘mùi cơm’ lại không thấy bóng dáng ai.
Hai con tang thi cấp hai không đi xa cũng nghe ‘Vị’ mà tới, nhưng chúng cũng không phát hiện ra cái gì. Tang thi đối với vật chết không có cảm xúc, cho dù có một bức tường chặn ở trước mắt, chúng nó cũng hoàn toàn không coi là gì, vẫn như trước không hết hy vọng chạy tới chỗ thức ăn mặc dù gặp bao nhiêu chướng ngại vật, đầu rơi máu đổ cũng cuồng dại đâm đầu vào. Loại bản năng như chấp nhất làm chúng nó lơ là với xung quanh, bởi vậy, trên mặt đất xe cộ nằm đó không thấy, đối với chúng nó không có ảnh hưởng gì.
Bên cạnh chúng có những cái rễ màu đỏ chui ra từ mặt đất, tìm kiếm một chút, không phát hiện thứ nào có mùi người, bất quá…
Vài con tang thi bị rễ cây cuốn lên, rất nhanh, dưới công kích không ngừng của bộ rễ cuồn cuộn, tang thi cấp thấp bị đâm thủng đầu, lấy mất tinh hạch.
Nơi này phong thủy rất tốt, có thể săn thật nhiều con mồi.
Xúc tu chui ra từ bùn đất ngày càng nhiều, dần dần, ở trên mảnh phế tích này kết thành một cái lưới lớn, bện thành một khu săn thú khủng bố, dữ tợn.
Hạ Tử Trọng vuốt cằm đứng trong tầng hầm vừa được mở rộng, nhìn quái vật khổng lồ trước mặt. Đây là một chiếc xe tăng, hắn không có nghiên cứu thứ này, không biết nó thuộc đời nào, có thể chạy hay không. Bây giờ diện tích trong không gian lớn hơn rất nhiều, khi nào trở về chừa một khu tập lái xe tăng, xe bọc thép cũng tốt.
Bất quá, trước đó phải nghiên cứu cách sử dụng các loại đạn to to nhỏ nhỏ.
Hai người Hạ Tử Trọng bắn súng đều nửa vời, huống chi là đám vũ khí nặng? Cũng may có chỗ để đồ, chậm rãi nghiên cứu là được. Trước mắt phải về xử lý đám hạt giống kia đem đổi chúng thành thuốc nổ, lựu đạn mới được.
Thời điểm Hạ Tử Trọng đi thu đồ, Phương Hách vì để giảm bớt lo lắng, hóa thân thành tiểu thiếu niên đi ra ngoài hái nấm… đương nhiên, cậu cũng không chỉ hái nấm không.
Phía sau núi có rất nhiều trái cây chín, chỉ hơi nghĩ một chút, liền lấy ra một giỏ màu xanh lam hoặc màu đỏ, hái đầy một giỏ liền ném về không gian rồi lấy cái rổ khác, tiếp tục tuần hoàn.
Hạ Tử Trọng dọn dẹp xong đống vũ khí đi ra không thấy Phương Hách ở trong nhà, muốn đi ra ngoài tìm cậu, lại không biết cậu đang ở đâu – không gian quá lớn cũng không tiện, hai người ở cách nhau quá xa cũng khó nhìn thấy nhau. Hơn nữa bây giờ thảm thực vật trong không gian sinh trưởng rất tốt, rất dồi dào, khoảng cách hơi xa một chút nên không thấy bóng dáng.
“Nếu có thể dùng di động thì tốt rồi… a, hình như có thể?” Hạ Tử Trọng bỗng nhiên nghĩ đến, trong không gian cũng không có loại sương mù kia quấy rầy, nếu như xây trong không gian một trạm tín hiệu cũng được! Cho dù không tiện nhưng chỉ dùng để liên lạc trong không gian thì chắc được nhỉ?
Chỉ là lúc trước thu đồ không chú ý tới cái này, phải chờ sau này đi nội thành tìm thôi, hiện tại – “Cầu…”
‘Phốc’ bạch cầu giống như tiểu cắt xé không gian, trong nháy mắt Hạ Tử Trọng triệu hoán liền xuất hiện cạnh hắn.
“Mang ba đi tìm mẹ.” Ôm lấy bạch cầu, Hạ Tử Trọng chỉ một cái chớp mắt liền xuất hiện ở bên người Phương Hách, làm Phương Hách xém tí ném luôn cái rổ trong tay.
“Anh, anh sao đột nhiên đi ra?” Phương Hách vỗ vỗ trái tim đang không ngừng đập bịch bịch, nhìn Hạ Tử Trọng.
Cười với cậu một cái, Hạ Tử Trọng buông bạch cầu ra, nó liền tự giác lơ lửng bên cạnh hai người: “Chức năng của nó tăng lên rồi, trong không gian cũng có thể dẫn người dịch chuyển.” Mới vừa rồi là Hạ Tử Trọng bất chợt nảy sinh ý nghĩ mà thử một cái, ai biết bạch cầu thực sự mang hắn tới đây?
Phải biết, trước kia cho dù là bên ngoài hay trong không gian bạch cầu cũng không thể mang theo người dịch chuyển.
“Nó còn nhiều bản lãnh nhỉ?” Phương Hách cũng hiếu kì mà chọt chọt quả cầu béo, hai má phấn nộn, ngạc nhiên hỏi.
“Không rõ lắm, tí nữa chúng ta nghiên cứu một chút.” Thuận tiện lấy cái rổ, Hạ Tử Trọng giúp Phương Hách hái quả.
Trong không gian thu hoạch được mùa lớn, hai người bận rộn nửa ngày, cũng không hái hết được trái cây sau núi. Không chỉ là hoa quả, ngay cả hạt thông, hạch đào hoặc mấy quả có vỏ cứng cũng đều kết đầy trái. Hai người bọn họ còn dự định chèo thuyền bắt hải sản. Nhìn chung, mấy ngày nay đều có chuyện để làm.
Buổi trưa trở lại nhà trúc, lấy nồi cơm niêu trong hầm ra, Hạ Tử Trọng mở băng ghi hình camera, vừa khoái chí ăn cơm vừa coi video mấy ngày nay.
Người phát thư, truyền tin, nhân viên tuyên truyền tiểu đội phát tò rơi, dân cư khu biệt thự lui tới, các loại xe cộ qua lại không dứt, sau đó…