Chương 72: Chứng vọng tưởng bị hại

Nửa đêm Duẫn Đông đi vệ sinh trở về trước cửa phòng của hắn và Ellen, nghe động tĩnh bên trong liền cau mày – giọng của nữ? Trong đội chỉ có một, là Hứa Lỵ Lỵ.

Nữ nhân kia có dị năng hệ mộc đặc thù, để Ellen dùng phương pháp này giữ ở bên người ngược lại cũng có thể xem là một biện pháp hay. Thế nhưng sau đó liền lo lắng Ellen không có tiết tháo có làm ả đàn bà này yêu quá thành hận không.

“Thực phiền muốn chết.” Cau mày đẩy mắt kính, Duẫn Đông đi qua phòng mấy đội viên khác, mấy cái chuyện hư hỏng như việc ‘chùi đít’ này gã vẫn phải quản đến sau tận thế, cái tên này không biết khi nào mới có thể kiềm được dục hỏa của bản thân?

“Làm sao vậy?” Phương Hách mơ mơ màng màng, cậu vừa nãy mơ hồ nghe có tiếng người đang khóc – hơn nửa đêm tang thi hoành hành, nghe vào ghê muốn chết.

“Không có chuyện gì, là Hứa Lỵ Lỵ.” Hạ Tử Trọng thu lại dị năng, hắn nghe bên ngoài có tiếng Hứa Lỵ Lỵ và Ellen nói chuyện, không biết Hứa Lỵ Lỵ có nắm lấy cơ hội không nữa. Ha ha, tốt nhất là có thể tóm, hắn luôn biết vị đại minh tinh kia không có khái niệm trinh tiết, chỉ cần người đưa tới liền không từ.

“Cô ta đến có chuyện gì không?”

“Vẫn muốn lôi kéo chúng ta, bị anh chuyển đề tài.” Đúng, hơn nữa chiếu theo tính tình Ellen việc này chắc chắn sẽ thành. Sau khi Hứu Lỵ Lỵ leo lên được địa vị bên cạnh Ellen, cô ả sẽ không có thời gian để nghĩ ra cách lôi kéo mình nữa.

“Ô.” Phương Hách ngáp một cái, dựa vào ngực Hạ Tử Trọng: “Vẫn là nhanh đi về đi… Buổi tối anh cũng không ngủ ngon.”

“Em cũng vậy, bé ngoan, ngủ tiếp đi.” Xoa xoa mặt cậu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má.

Bàn tay to trên mặt ấm áp thoải mái, Phương Hách rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, mọi người vì gác đêm mà ngủ không ngon, trong khi cả đám mặt xanh mặt trắng tinh thần uể oải thì Hứa Lỵ Lỵ đầy mặt e thẹn, dáng dấp thoải mái sau khi bị người ta làm cực kỳ dễ thấy.

Người Bá Chủ rất tự nhiên mà đưa mắt nhìn kẻ tình nghi lớn nhất: trên người đội trưởng Ellen của bọn họ. Thấy hắn quả nhiên rất săn sóc mà đem một cái áo khoác choàng lên người Hứa Lỵ Lỵ, liền hiểu rõ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Trong tiểu đội vốn là nam nhiều nữ ít, bây giờ không dễ dàng mới có một người, còn bị đội trưởng bọn họ nhanh chân đến trước… Thôi, ai bảo phụ nữ đều yêu cái gương mặt của hắn? Có sức đố kỵ, còn không bằng nghĩ biện pháp chạy trốn. Còn Hứa Lỵ Lỵ? Người này bạn trai vừa mới chết liền đi ngủ với đội trưởng? Ha ha.

Vì thương lượng việc xuất hành, Hạ Tử Trọng và Phương Hách cũng tới, cùng người Bá Chủ quan sát tình huống mới quyết định hành động.

Ellen để một đội viên mở ba lô, Hạ Tử Trọng liếc mắt nhìn lướt qua, thấy bên trong đều là hạt giống, biết đây là thu hoạch lần này của bọn họ. Phương Hách cũng thuận thế nhìn qua bên kia, thấp giọng bên tai Hạ Tử Trọng nói: “Chúng bị mốc hết rồi kìa.”

Hạ Tử Trọng cau mày, hắn tuy rằng mua không ít hạt giống và có thu hoạch trong không gian, hắn biết sau tận thế hạt giống sẽ rất nhanh mốc meo, thối rữa, nhưng hắn còn chưa thấy được cái hạt giống nào mốc meo!

Phương Hách cong cong đôi mắt, lúm đồng tiền xinh đẹp liền hiện ra, nhìn Hạ Tử Trọng chớp chớp mắt. Hạ Tử Trọng là vì đồ ăn mới mua một đống lớn hạt giống, còn cậu là bởi vì thích mấy thứ này cho nên trong không gian quản lý bọn nó, lúc trước cũng từng tiếp xúc qua cho nên bây giờ có thể nhìn ra được.

Hạ Tử Trọng đem tâm tư đột nhiên xoay chuyển sang một hướng khác: hạt giống mốc meo, thối rữa, là điều kiện tận thế mang tới. Thực vật bên ngoài chết héo, hạt giống lại hư, lúc này khẳng định có liên quan cái gì đó.

“Chúng ta một hồi trực tiếp đi xuống bãi đậu xe ở tầng hai, tìm được xe liền nhanh chóng chạy ra từ con đường này.” Duẫn Đông quan sát xong số tang thi phân bố phía dưới liền quyết định nhanh chóng, tòa nhà văn phòng này có hai tầng hầm làm bãi đậu xe, nếu may mắn thì có thể tìm được xe chạy.

Hai người Hạ Tử Trọng không lên tiếng, trong lòng hắn có phán đoán, nơi này mặc dù có bãi đậu xe, nhưng xe bên trong hẳn không nhiều – đừng quên, tận thế phát sinh lúc bình minh! Mà nơi này là văn phòng chứ không phải khu dân cư, có bao nhiêu người đi làm về còn gửi xe ở công ty? Cho dù có, số lượng cũng tuyệt đối không nhiều, hơn nữa có xe mà không có chìa khóa thì cũng không thể lái. Kỳ thực hiện tại phương pháp tốt nhất chính là – nghĩ biện pháp dẫn tang thi đi, sau đó quay lại cửa hàng lấy hai chiếc xe của bọn họ.

Đáng tiếc, hai chiếc xe kia của Bá Chủ bị Hạ Tử Trọng thừa dịp đâm bể bánh, cho dù có quay về cũng không thể chạy.

Những người khác trong Bá Chủ không có ý kiến, bọn họ nghe theo vị ‘quân sư’ trong đội nói rồi làm việc là thói quen đã hình thành từ trước tận thế.

Định ra kế hoạch mọi người liền bắt đầu hành động, hai người Hạ Tử Trọng không phải người của tiểu đội Bá Chủ, cho dù nói là lâm thời hợp tác cũng chưa chắc sẽ nghe theo kế hoạch của bọn họ, cho nên người Bá Chủ tạm thời không nhìn đến bọn hắn. Còn Hạ Tử Trọng lại ôm suy nghĩ – tuy rằng trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không chủ động ra tay hại chết bọn Ellen, nhưng nếu phát hiện bọn họ muốn đi tìm chết cũng chắc chắn sẽ không ngăn cản, hắn cùng Phương Hách nhàn nhã đứng sau lưng mọi người.

Từ cầu thang đi xuống lầu, trên đường mọi người đánh ngã vài kẻ vì ở lại tăng ca, bảo vệ mà không thể chạy thoát rồi biến thành tang thi, một đường chạy xuống tầng hai dưới lòng đất.

“Quá ít xe!” Xuống tới nơi liền khẩn cấp mở đèn pin, bọn Ellen liền phát hiện vấn đề, trong bãi đậu xe trống rỗng, xa xa chỉ nhìn thấy hai chiếc xe, còn lại đều là mấy chiếc ô tô bình thường!

“Còn một tầng hầm nữa!” Duẫn Đông trong nháy mắt nghĩ đến vấn đề thời gian, lập tức xoay người chạy xuống tầng hầm tầng ba.

Chờ mọi người tới nơi, cuối cùng cũng thấy được một chiếc xe rắn chắc nhưng lại phát hiện – “A? Hai người kia đâu?”

Mấy người Hứa Lỵ Lỵ chạy ở trước quay đầu lại ngạc nhiên – Không thấy bọn Hạ Tử Trọng!

Trong mắt Duẫn Đông nổi lên một tầng bạch quang, quanh người khí áp thấp: “Bọn họ có thể đã nghĩ đến khả năng này. Trở lại! Lên lầu!”

“Làm sao vậy?” Ellen vừa chạy lên cầu thang vừa hỏi.

“Bọn họ có thể lấy chúng ta làm mồi, nhân cơ hội chạy đi lấy xe của bọn họ!” Duẫn Đông trầm mặt nói ra làm tất cả mọi người sững sờ, lập tức chửi ầm lên.

Hứa Lỵ Lỵ cảm thấy đầu óc mơ hồ, tuy rằng tại thời khắc mấu chốt không chừng cô ta cũng sẽ lén lút đẩy người khác đi chết thay, còn Hạ Tử Trọng… từ nhỏ đến lớn hắn đều là một người tương đối chính trực… hoặc nói thẳng là một kẻ cứng ngắc. Chưa từng thấy hắn chủ động ám hại ai. Bây giờ Duẫn Đông nói như vậy làm cô ta ý thức được một chuyện: việc này vô cùng có khả năng phát sinh!

Mọi người hoang mang hoảng loạn một đường chạy về tầng bốn mới thoáng ngừng lại hút khí, mấy người chạy đến bên cửa sổ nhìn xung quanh, hơi nghi hoặc một chút mà kêu Duẫn Đông: “Tụi tôi thấy tang thi dưới lầu… hình như không có gì thay đổi?”

Trên đường phố, tang thi nơi nơi đi loạn, nhưng cũng không tụ tập. Về phía văn phòng này, trái lại có mấy con tang thi đi trên đường, lẽ nào hai người kia không có ý định dùng bọn họ làm mồi nhử? Không đúng, chuyện này không hợp lý, nói không chừng bọn họ còn ở trong này! Đang tìm vật gì để ném qua thu hút tang thi tới đây!

“Tiếp tục lên lầu, đi qua thì chặn cầu thang luôn, nếu như một khi phát hiện bị tang thi ngăn chặn. Hứa Ly Lỵ tiếp tục dùng dị năng bắc cầu qua mái nhà kế tiếp.” Duẫn Đông lạnh giọng hạ lệnh, mang theo mọi người một đường tiếp tục chạy lên trên.

Mãi đến khi mười hai giờ đêm cùng ngày, tang thi phân bố dưới lầu vẫn y như cũ. Tang thi chặn ở cửa hàng bên kia ngày càng ít đi, nhưng vẫn lắc lư ở xung quanh, giống như… không có chuyện gì xảy ra.

Duẫn Đông cau mày đứng bên cửa sổ, không hiểu nhìn xuống dưới, hai người kia không động thủ? Hay là chết rồi? Thật không có khoa học.

………

“Rất nhanh liền có thể về tới.” Hạ Tử Trọng lái xe chạy về căn cứ, nặng nề, căng thẳng nhiều ngày rốt cuộc cũng hết, hai người lộ ra nụ cười an tâm.

Khi người Bá Chủ chạy xuống tầng hầm, bọn họ liền từ cửa sau văn phòng đi ra, từ không gian lấy chiếc mã lực mười lăm, chạy khỏi con đường này.

Bởi vì xe này mã lực tốt, tốc độ xe rất nhanh, cho nên chỉ dẫn tới một ít tang thi phụ cận lắc lư loạng choạng đuổi tới đây, cũng không khiến tang thi tụ tập lại quy mô lớn, chờ khi bọn người Bá Chủ leo trở lên nhìn bốn hướng đương nhiên cũng không nhận ra cái gì, ngay cả tang thi cũng chỉ ít đi một phần nhỏ.

“Để bọn họ chậm rãi tìm xe đi, nếu không gặp bọn họ chúng ta đã về sớm rồi.” Bị chặn ở nơi đó cũng là bởi vì gặp đám người Bá Chủ, bây giờ thật vất vả bỏ được bọn đó, Phương Hách nhất thời cảm thấy vô cùng thoải mái.

Người đưa tới tang thi là bọn họ! Lần gặp mặt trước chặn đường không để cho xe mình qua cũng là bọn họ! Hiện tại cậu và Hạ Tử Trọng chỉ bỏ rơi mấy cái phiền phức này, chứ không thèm dẫn tang thi qua hại bọn họ là quá khách khí rồi.

“Nếu như về quá muộn thì chúng ta về biệt thự trước rồi hôm sau tới tìm mấy người Luân Hồi.” Hạ Tử Trọng vừa lái xe vừa nói: “Xe dưới bãi đậu xe không chừng bọn họ cũng không thể lái được.” Bây giờ xe không phải loại trước đây chỉ cần hai cọng dây điện là có thể nổ máy, không có chìa khóa rất khó trộm đi. Nhiều khi bọn hắn dằn vặt mấy lần cũng phải chạy về chỗ cũ, tiếc là chỗ đó không chỉ có nhiều tang thi mà còn có hai cái bánh nổ lốp đang chờ bọn họ.

Nếu như bọn họ chết hết ở chỗ kia thì đỡ cho hắn sau này phải tìm bọn họ gây chuyện. Nếu như bọn họ không có chuyện – tiểu đội Luân Hồi vẫn còn chờ gây sự với bọn họ đó, không phải muốn dẫn họa cho ai thì cũng dẫn được đâu!

Xe ở trên đường thỉnh thoảng bởi vì bị chặn không thể đi qua, mấy con tang thi cấp hai đa phần tiến hóa thành hệ lực lượng, sức lực chúng nó cực kỳ lớn, lực phá hoại đối với các tòa nhà, xe cộ vượt xa tang thi thông thường. Bởi vậy người ra ngoài làm nhiệm vụ, từ trong thành trốn đi một khi gặp phải chúng nó, rất khó thuận lợi chạy thoát. Có không ít xe bị chúng nó lật tung, xé rách thân xe lôi người ở trong ra lấp đầy bụng.

Hai người dọc đường đi chỉ có thể vòng qua những con đường đầy tạp vật – xe của bọn hắn tuy rằng rắn chắc, nhưng cũng không phải xe ủi đất, phía trước có nhiều rác thải như vậy làm sao mà chạy?

Xe ở trên đường vòng tới vòng lui. Bỗng nhiên ‘phốc’ một tiếng, bạch cầu trước giờ luôn ở trong không gian lắc lư lại chui ra, rơi trên đùi Phương Hách.