“Bọn họ sao lại nhiều người như vậy?”
“Có thể là muốn lập nơi này thành căn cứ.” Trên xe kia nhân số già trẻ không ít, đem xưởng mì ăn liền này làm căn cứ tạm thời cũng có thể hiểu nhưng cũng không cân nhắc vấn đề chu đáo.
Phương Hách kinh ngạc quay lại nhìn tường vây của nhà xưởng, nơi này tuy rằng hoang vắng, xưởng mì ăn liền chiếm diện tích cũng không nhỏ, nhưng bên ngoài nhà xưởng cũng chỉ có một vòng tường vây lan can được dựng lên, tính an toàn còn không bằng trường học bệnh viện nữa! Bây giờ tang thi nơi đây số lượng ít còn có thể cầm cự nhưng nếu số lượng nhiều hơn thì tường vây bên ngoài có thể cầm cự được bao lâu?
“Nơi này có thể… nhưng cũng không an toàn.”
“Bọn họ nên phát hiện vấn đề này, nếu như bọn họ có dị năng giả hệ thổ có thể dựng lên tường vây, xem chừng còn có thể chống đỡ được một trận.” Hạ Tử Trọng cùng bọn họ không quen nhau, cho dù mình nói bọn họ cũng chưa chắc đã nghe. Huống hồ, người ta cũng đã nói chỉ ở tạm có mấy ngày chứ không phải đem nơi này biến thành căn cứ, bất quá cũng chỉ là suy đoán của hai người bọn họ mà thôi. Sau đó hai người không gặp ai nữa, đánh cướp cũng tạm thời không thấy. Quẹo vào cửa xưởng thuốc, xác nhận nơi này không có ai khác đến, hai người mới chạy thẳng tới nhà kho.
Muốn có thuốc, dây chuyền sản xuất cũng rất hữu dụng, nhưng bọn họ không biết những loại thuốc này cần nguyên liệu gì thì làm sao tạo ra được. Trong không gian mặc dù có máy phát điện chạy bằng năng lượng mặt trời, có thể cung cấp lượng điện nhưng dù sao cũng có hạn, hai người bọn họ lại không biết tìm mấy cái đó ở đâu cho nên cũng chỉ có thể chạy tới chỗ này lấy thôi. Những người may mắn còn sống sót mặc dù có người cũng ý thức được tầm quan trọng của dược phẩm trong tương lai, nhưng những cửa hàng bán thuốc kia hoàn toàn có thể cung cấp đủ nhu cầu của bọn họ, không ai trong thời điểm này chạy ra ngoài thu thập vật tư lại chạy tới xưởng sản xuất thuốc. So với xưởng mì ăn liền đi qua lúc trước, nơi này càng thanh tịnh yên tĩnh hơn, thật giống như hai thế giới.
Từng hòm từng hòm dược phẩm yên lặng xếp trong xưởng, bọn Hạ Tử Trọng xử lý hết mấy con tang thi phụ trách trông coi nhà xưởng xong mới thu hàng.
Sách hướng dẫn, một cái vỏ thuốc cũng không thể thiếu. Xưởng này chủ yếu sản xuất thuốc giảm nhiệt với đủ loại dạng, từ dạng viên đến dạng lỏng, ngoài ra còn có vài loại thuốc dùng cho cảm mạo.
Những thứ này đều là thứ tốt, nếu nơi này không có ai ghé qua thì hai người cũng không khách khí nữa, bắt đầu càn quét.
Trong xưởng y dược rất yên tĩnh, trên đường cái cho dù có xe chạy ngang qua, phần lớn đều làm như không thấy nơi này. Lúc hai người vào cũng thuận tay đóng cửa lại, nhưng không khóa, xe đi qua chỗ này cũng không có chiếc nào ghé vào xem bên trong.
Mãi đến tận chạng vạng, hai người thu xe vào không gian, ở chỗ văn phòng tìm được một căn phòng nhỏ rồi vào không gian nghỉ ngơi.
Ban đêm trong không gian đương nhiên ấm áp, an bình, hai người ăn cơm tối xong, ở trong phòng tắm hoàn thành bài tập hôm nay, Hạ Tử Trọng cũng giống như hôm qua, ôm người yêu mệt mỏi đi lên lầu hai ngủ.
Đáng thương thay cho bạch cầu, ban ngày ‘cha mẹ’ không ở trong không gian, không có ai chơi cùng nó. Buổi tối bọn họ mới vào, nhưng vừa vào buồng tắm hai người lại ném nó ra ngoài không cho vào chung, chỉ có hai người bọn họ là được ở bên trong chơi vui vẻ, không chịu dẫn nó theo! Chờ đến tối, hai người họ cũng chỉ lo ngủ không thèm để ý đến nó!
Bạch cầu buồn bực nằm trên gối xoay vòng tròn, liền bị một bàn tay lớn đẩy ra. Đứa nhỏ không người thương cô đơn cô quạnh lãnh lẽo, suýt nữa rớt xuống giường, ủy khuất núp ở bên gối, chỉ thiếu việc đi cắn ráp trải giường mà rơi nước mắt thôi. Mấy người không mang tui theo, tui tự mình đi theo mấy người!
Vì vậy sáng sớm ngày thứ hai, Hạ Tử Trọng cùng Phương Hách hai người trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía bạch cầu còn đang nũng nịu nằm trong lòng Phương Hách. Bạch cầu tìm Phương Hách làm nũng rất bình thường, nhưng chuyện không bình thường là – nơi này chính là bên ngoài không gian đó! Nó làm sao ra đây được? Hai người khi đi ra ngoài cũng không ai ôm nó, vậy mà khi mới ra ngoài nó liền xuất hiện ngay bên cạnh!
“Mày làm cách nào đi ra đây?”
Uốn uốn, éo éo, vặn vẹo. Rốt cục cũng có thể ở trong ngực ‘mẹ’ vui chơi, bạch cầu liên tục lắc lắc cái thân của nó, không nhìn thấy ‘cha’ không có nửa điểm thương hương tiếc ngọc với nó.
“Nó… Lẽ nào có thể tự đi ra ngoài không gian?” Phương Hách nhìn bạch cầu rồi nhìn Hạ Tử Trọng, vẻ mặt khϊếp sợ: “Cái này… Làm sao bây giờ?”
Bạch cầu sống chết không chịu về không gian, cho dù Hạ Tử Trọng cưỡng ép mang theo nó về không gian, người vừa lướt ra, liền thấy tên kia cũng ra theo, sau đó như cá chết dựa sát vào trong ngực Phương Hách không chịu nhúc nhích! Mới nói nó vài câu nó liền mở to đôi mắt đen thui tròn trịa của mình nhìn hai người chớp chớp, chớp đến nỗi khiến hai người cũng phải mủi lòng. “Tử Trọng… Nó không muốn vào…”
Hạ Tử Trọng nhấc bạch cầu lên, cùng nó mắt to trừng mắt nhỏ – không cần hoài nghi, con mắt to kia nhất định là bạch cầu chỉ có mỗi đôi mắt, cũng không phải người bình thường Hạ Tử Trọng. Một nhà ba người, người có đôi mắt to nhất vốn dĩ là Phương Hách, bây giờ bạch cầu xuất hiện, ai còn so được với nó đây?
“Mày ở bên ngoài cũng được, nhưng khi có người khác thì không được phép lộn xộn, nếu để cho bọn họ nhìn thấy được cái gì đến lúc đó biết tay tao!” Nếu không đuổi nó trở về được thì cũng chỉ có thể để nó đi cùng, chỉ sợ tên này không chịu an phận… Việc này so với không gian bị phát hiện còn kỳ bí hơn nữa!
Phương Hách sờ sờ đầu bạch cầu: “Phải ngoan ngoãn nha, ở trong lòng tao không được nhúc nhích, nếu bị người khác nhìn thấy sau này không ôm mày nữa.”
Hạ Tử Trọng nói thì bạch cầu run rẩy, gương mặt oan ức không phục, vậy mà sau khi Phương Hách dứt tiếng, bạch cầu liền nhào tới trong ngực của cậu cọ tới cọ lui… Cái tên này phạm sai lầm mà còn biết tìm người làm nũng, quả không uổng phí viên tinh hạch kia cho nó ăn. Bạch cầu trong ngực Phương Hách ngụy trang thành một cái gối ôm, chỉ cần nó nhắm mắt lại, không nhúc nhích, dáng dấp kia thật khiến người ta phân không rõ. Cùng lắm cũng chỉ khiến người ta thấy vật này trắng một cách thái quá mà thôi. Bề mặt mềm nhuyễn không thể giả làm con rối, nhưng nếu ôm nó bất động thì người ta cũng chỉ nghĩ nó là một cái gối sưởi mà thôi. Hai người cẩn thận xuống lầu, xác nhận quanh đây không có ai mới lấy xe ra, lái một vòng quanh mấy cái kho, lấy đi hết thảy dược phẩm có thể mang đi, lấy hết xăng trong xưởng đổ vào xe, xong rồi mới chạy về phía A thị.
Lúc đi ngang qua xưởng mì ăn liền ngày hôm qua đã ghé, nơi đó cửa chính đã đóng, thân ảnh của hai con tang thi trong phòng an ninh cũng biến mất, mấy cái cây lớn đan xen nhau khóa chặt cửa chính từ bên trong. Xem ra, cho dù ngày hôm qua hai nhóm người kia có phát sinh xung đột hay không thì nơi đây cũng đã bị người ta chiếm đóng.
Bây giờ cách thời điểm tận thế bắt đầu đã hai mươi ngày, không ít người bởi vì vật tư trong nhà thiếu thốn mà không thể không ra ngoài.
Căn cứ A thị mặc dù đã thành lập, nhưng có không ít người cũng không rõ ràng căn cứ đến cùng là xây ở vị trí nào – không có GPS hướng dẫn, rất nhiều người đều bị lạc đường.
Biết được vị trí đại khái của A thị, nhưng có khối người không tìm được vị trí của căn cứ trên đài phát thanh. Hạ Tử Trọng và Phương Hách lần thứ hai lái xe chạy lên phía Bắc, khi bọn họ quẹo vào đường cao tốc vậy mà lại bị kẹt xe.
Trong mạt thế mấy chuyện kẹt xe thật sự rất đòi mạng, khi phát hiện phía trước có khả năng bị kẹt xe, Hạ Tử Trọng liền quyết đoán chạy qua con đường phụ. Một ít tang thi xung quanh nghe tiếng liền lục tục tụ lại, một bầy bóng người lắc lư qua lại, phối hợp với dáng dấp lo lắng của mọi người trên đường cái, khiến lòng người sinh ra từng trận thấp thỏm.
“Khoảng cách nơi đến có còn xa lắm không?” Hạ Tử Trọng vừa lái vừa hỏi, tình hình giao thông trên đường phụ rất phiền toái, đâu đâu cũng có chướng ngại vật. Hắn cần phải tìm con đường nhỏ để đi ra, từ con đường này vòng qua đoạn phía trên.
“Còn khoảng ba km, phía trước có một con đường nhỏ, nhưng mà con đường đó phải đi ngang qua một khu trong nội thành.” Phương Hách xem bản đồ trong tay dẫn đường cho Hạ Tử Trọng, còn phải sờ sờ bạch cầu liên tục nũng nịu trong ngực.
Nói là khu sinh hoạt, kỳ thực chính là vòng ngoài của ngoại ô A thị, huyện này nhân khẩu cũng không nhỏ, không biết nơi đó sẽ có bao nhiêu tang thi đây.
Hạ Tử Trọng cau mày, nhìn thấy đoạn đường phía trước xe chạy về thủ đô tốc độ càng ngày càng chậm cùng mặt sau dần dần biến thành đoàn xe: “Đi đường kia.” Tang thi nhiều, trên đường sẽ phải tông trúng, nhưng còn đỡ hơn bây giờ người đồng hành nhiều lên, thì phiền toái cũng ập tới không ít.
Thấy xe của bọn Hạ Tử Trọng một đầu vọt vào đường nhỏ có tang thi du đãng, xe phía sau không ai có gan chạy theo bọn họ. Một đường càn quét tang thi, ngoài cửa kính xe đều là những khuôn mặt dữ tợn của bọn chúng, chúng nó không ngừng mà giơ móng vuốt cào cửa.
May là mã lực xe đủ mạnh, tính năng cũng dũng mãnh, dầu xăng đầy đủ, lúc này mới một đường hữu kinh vô hiểm vọt ra.
Lòng Phương Hách vẫn còn sợ hãi nhìn gương chiếu hậu, gắt gao ôm bạch cầu trong ngực: “Tốc độ của bọn nó đều nhanh hơn trước đây, có mấy con khí lực thật lớn! Cửa xe đều bị tụi nó đập nứt cả rồi!”
Hạ Tử Trọng gật gật đầu, không hé răng. Đời trước hắn hối hận nhất chính là không ra khỏi nhà ngay khi tận thế chỉ vừa mới bắt đầu, tìm kiếm chỗ an toàn. Chờ đến khi hắn rốt cục quyết định ra ngoài tìm kiếm, thì tang thi bên ngoài cũng đã tiến hóa xong xuôi, tất cả đều biến thành tang thi cấp 1. Trong đầu đều có loại tinh hạch kia, kết quả là động tác bọn nó ngày càng nhạy bén hơn, chỉ số sống sót của nhân loại cũng chênh lệch càng ngày càng cao. Ước lượng thời gian bây giờ cũng đã sau tận thế hơn hai mươi ngày, nhóm tang thi bên ngoài hẳn là đã tiến hóa xong hết rồi.
Xe luồn lách trong những đợt công kích của tang thi mà chạy về phía trước, lớp ngoài cửa sổ xe, cửa xe đều bị tang thi mỗi con đập một cái, làm chỗ này lồi chỗ kia lõm, còn dính đầy thứ chất lỏng buồn nôn không biết là cái gì. Bất quá những thứ này ngược lại là tầng phòng hộ rất tốt, ngoài xe dính đầy mùi vị tang thi che kín khí tức của hai người ngồi trong đó, lúc sau, tuy rằng cũng có tang thi đến, nhưng đều là vì nghe thấy tiếng động, chứ không phải vì ngửi thấy ‘mùi’ mà tới. Hai người một đường đua xe, mãi đến tận chừng ba giờ chiều mới chạy tới xưởng giấy vệ sinh mà Hạ Tử Trọng tâm tâm niệm niệm, quả nhiên, giống như xưởng y dược, bên ngoài xưởng giấy sạch sẽ đến mức khiến người ta tinh thần thoải mái –– nếu như đầu óc xoay chuyển nhớ ra được công dụng của xưởng giấy cùng xưởng thuốc… Cho dù cấp trên đưa ra lệnh đến nơi này thì cũng không ai thèm chạy tới chỗ này lấy đồ.