Viên cầu trắng rất thích nằm trong ngực Phương Hách không động đậy, lúc Hạ Tử Trọng thả nó xuống đất, nó liền nhảy một cái lao thẳng vào ôm ấp của Phương Hách vui chơi cọ loạn, làm cho hai người dở khóc dở cười. Cũng may, vật này không có ác ý, chỉ đơn thuần yêu thích dựa vào lòng người ta, hai người cũng không thể làm gì khác tùy theo ý nó.
Trên tầng ba ngoại trừ gian phòng có bàn thờ và sân thượng trống rỗng thì không còn cái gì nữa. Hai người tìm kiếm khắp nơi, lật hai tấm niệm lên luôn cũng không thấy món đồ nào khác ngoài viên cầu.
Đi xuống tầng hai tiến vào căn phòng chứa đầy sách. Hai người tìm kiếm một phen, đang tìm thì thấy ở trên bàn sách đặt một quyển sách cổ.
Vẫn là thể chữ tiểu triện, Hạ Tử Trọng có thể xem hiểu một chút, sau khi xem đi xem lại ba bốn lần mới xác định mình không hiểu sai, biểu tình vặn vẹo mà nhìn về phía Phương Hách: “Sách này…”
Phương Hách chớp mắt mấy cái, trong ngực ôm viên cầu bởi vì cậu xoa nắn mà thoải mái nheo mắt.
“Nếu như anh không hiểu sai, quyển sách này có tên là…” Hạ Tử Trọng ho khan một tiếng, hắng giọng: “Bí tịch song tu.”
“Bộp” một tiếng, bạch cầu rơi xuống đất, khó chịu híp mắt nằm bên chân Phương Hách lắc lư. Phương Hách không chú ý tới bạch cầu, mặt đỏ lên, có chút lúng túng nhìn Hạ Tử Trọng, há miệng mà không biết nói gì liền khép lại.
Hạ Tử Trọng cúi đầu nhìn trang chữ, vẫn là chữ tiểu triện, hắn nhìn mãi cũng không biết bên trong viết cái gì, mãi đến tận khi lật tới một trang hình minh họa, nhìn hai người bên trong sách tư thế lớn mật mới chắc chắn mình không nghĩ sai.
Phương Hách đang đứng ở bên cạnh hắn, đương nhiên cũng nhìn thấy được trang này, sau đó, cúi đầu, tiếp tục đỏ mặt. Tuy nói hai người đã ở cùng một chỗ, thì việc cùng nhau lén lút làm việc tư mật so với chụm lại xem đông cung đồ là hai cái hoàn toàn khác nhau!
Thứ này khi coi một mình cho dù coi bao nhiêu cũng không thấy xấu hổ, nhưng khi coi cùng người khác, đặc biệt người đó lúc trước là người mình thầm mến, còn bây giờ là người yêu thì hoàn toàn khác hẳn!
Một tờ lại một tờ, từ trang này về sau tất cả đều là tranh vẽ. Các loại tư thế cơ thể, cho dù hai người lớn gan xem phim 18+ cũng chưa chắc từng nhìn thấy…
Mãi đến tận khi quyển sách này bị lật hơn một nửa, trang tiếp theo lại là chương mới, các hình vẽ trong sách từ nam nữ biến thành nam nam…
“Song tu còn có thể loại này nữa sao?” Phương Hách không biết quyển sách này là từ thời đại nào lưu truyền, nghĩ đi nghĩ lại, chắc là đến từ niên đại dùng thể triện đi? Cổ nhân hồi đó cứ như vậy mà lưu truyền sao? Nam nữ chưa tính, cư nhiên còn có nam nam?
Hạ Tử Trọng cũng đang giữ thể diện, liếc nhìn mấy bức vẽ đó, xác nhận mấy tư thế đều giống như đúc nam nữ, thuyết minh cũng tương tự nhau. Mãi đến gần cuối quyển sách lại chuyển sang thể loại nữ nữ…
Hai người lần thứ hai không biết nói gì, cũng không biết dùng tâm tình gì để hình dung – hai người bọn họ bị bức họa này làm cho huyên náo, tâm tư lúng túng lúc nãy cũng bị ném lên chín tầng mây, bọn họ dễ dàng lắm sao?
Viên cầu trắng lại nhào vào lòng Phương Hách cầu an ủi, cầu ôm một cái, Hạ Tử Trọng nhìn sắc trời ngoài cửa sổ đã bắt đầu sáng lên, tâm trạng buồn ngủ cũng vì việc không gian thăng cấp mà bay mất tiêu, hai người quyết định không ngủ nữa, coi như dậy sớm.
“Anh đi lấy mấy quyển từ điển, tra coi trên sách này viết cái gì.” Hạ Tử Trọng chuẩn bị tìm mấy cuốn sách lúc trước vì mình muốn học mà sưu tầm, đối chiếu với nhau.
Hắn trước kia mặc dù có nghiên cứu qua, nhưng chỉ có thể biết một số chữ thông dụng, còn khi gặp các văn tự phức tạp hơn thì hoàn toàn mù tịch.
Phương Hách gật đầu, ôm viên cầu bị cậu vò nắn đến không phân biệt được lưng hay mặt nói: “Ừm, em đi chuẩn bị bữa sáng.”
Hạ Tử Trọng tìm trong đống sách lúc trước hắn thu thập trong nhà sách, quả nhiên cũng tìm được mấy quyển có liên quan, trở lại thư phòng lầu hai phiên dịch bí tịch.
Phương Hách thong thả đi tới nhà bếp, suy nghĩ xem tí nữa ăn gì.
“Có mì vằn thắn, bánh bao cũng còn một ít…” Trong nhà có một cái không gian giữ cho đồ ăn không bị biến chất thật là tốt, làm cơm xong bỏ vào, lấy ra vẫn y chang như cũ!
Suy nghĩ một hồi, Phương Hách quay người lấy rổ mua hàng trong siêu thị đi nhặt trứng gà. Trứng gà được sinh ra trong không gian, cộng thêm rau thơm hành lá trồng trong không gian, Phương Hách làm một nồi mì vằn thắn thật lớn xong mới ý thức được – hình như mình cũng có thể điều khiển không gian, trực tiếp lấy được đồ?
Nghĩ nghĩ, cậu liền lần lượt triệu hoán bát đũa, ra bày lên bàn, Phương Hách hí ha hí hửng chạy đến thư phòng gọi Hạ Tử Trọng đi ăn cơm.
Hạ Tử Trọng mở mấy quyển sách ra trước mặt, vừa viết vừa so sánh, thấy cậu đến gọi mới đứng dậy đi xuống lầu.
“Nghiên cứu thế nào rồi?”
“Anh dịch ra viết vào vở, dịch xong rồi chúng ta mới cùng nhau nghiên cứu.” Hạ Tử Trọng suy nghĩ một chút, giải thích: “Vật kia hình như là một loại… nội công.”
“Nội công? Sách trong gian phòng kia toàn bộ đều là bí kíp võ công sao?” Phương Hách hơi kinh ngạc.
Hạ Tử Trọng nhớ lại một chút: “Có thể, nhưng cũng không phải tất cả, anh thấy có nhiều cuốn là sách thuốc.”
Hai người vội vã ăn sáng xong liền trở lại thư phòng, đáng nhắc tới chính là, cái viên cầu kia trong lúc hai người ăn cơm lại nhảy lên bàn, đôi mắt long lanh nhìn vào chén cơm của Phương Hách chớp chớp, xong rồi quay qua nhìn thức ăn bày trên bàn. Nhìn đến mức khiến hai người đổ mồ hôi, Phương Hách rút cuộc chịu không nổi, múc một cái vằn thắn lên muỗng cho nó.
Sau đó, liền thấy cái viên kia nhảy lên một cái, ‘Xì xì’ một tiếng… Đem cái muỗng có vằn thắn đặt dưới thân nó… Chờ sau khi nó rời đi, liền thấy – muỗng vẫn còn, vằn thắn thì không còn.
Viên cầu ‘ăn’ xong vằn thắn, thân thể lộn một vòng, ‘bộp’ một tiếng ngã trên bàn. Làm Phương Hách tưởng nó bị ngộ độc thức ăn, đang định tiến hành cấp cứu – bỗng nhiên nghe tiếng ngáy o o.
“Phỏng chừng… nó đang ngủ, để nó ngủ đi, chúng ta bận rộn việc của chúng ta.”
Xám mặt ôm cái bánh bao trắng để lên giường, đắp kín chăn cho nó xong, hai người mới quay lại thư phòng. Hạ Tử Trọng tiếp tục nghiên cứu quyển “Song tu bí tịch” kia, Phương Hách thì tìm những quyển mà cậu có thể đọc hiểu. Cậu tuy rằng không biết rõ chữ tiểu triện, nhưng chữ phồn thể giống nhau có thể nhận ra.
Hai người một người phiên dịch, một người đọc sách, khi nào đói bụng thì trực tiếp lấy đồ ăn vặt ra ăn, mãi đến khi trời sáng hẳn mới dịch ra được một ít.
“Cái này đúng là một loại công pháp, khi luyện sẽ có được một loại ‘Khí’, khá giống nội công, có thể sử dụng chung với các loại bí tịch khác.” Hạ Tử Trọng ưu tiên dịch trang đầu cùng mấy trang nam nam trước… Khụ khụ, học cái này vừa có thể thoải mái lại tăng cường thực lực, đúng là một mũi tên trúng hai con chim.
Phương Hách hai mắt chớp chớp ôm sách đến trước mặt Hạ Tử Trọng: “Cái này là dược thảo đại cương, còn có một số công thức phối thảo dược cho các bệnh thường gặp, mấy quyển khác chắc chắn là bí tịch võ công rồi!”
Cậu không nghĩ tới, những quyển sách này thật sự là bí tịch võ công! Cậu chỉ là một dị năng giả hệ chữa tị, khả năng công kích rất yếu, chỉ có thể thay phiên dùng ống tuýp, côn sắt đánh tang thi, nếu có thể có chút công phu trong người thì không cần phải bận tâm điều gì nữa!
Hai người bởi vì hưng phấn quá độ, đốt đèn đánh đêm tìm hiểu đống sách Phương Hách mang ra, một đống chữ với chữ, chữ phồn thể làm người xem váng đầu hoa mắt.
Ngày hôm trước nửa đêm bị sự việc không gian thăng cấp đánh thức, ban ngày vẫn luôn bận rộn phiên dịch sách vở, hai người hưng phấn quá độ mà quên mất thời gian dựa vào nhau ngủ luôn ở ghế sô pha trong thư phòng.
Thắt lưng đau, cổ đau, cánh tay cũng đau.
Người còn chưa có mở mắt thì đã bị cảm giác đau nhức trên người đánh thức.
Hạ Tử Trọng khó khăn mở mắt ra, đập vào mắt là mái tóc bóng mượt, mềm mại, cọ vào má. Trên người là nhiệt độ ấm áp bao quanh, trong l*иg ngực chính là Phương Hách xem ngực hắn như một chiếc giường lớn, dựa lên ngủ mơ mơ màng màng.
Hắn mê man nhìn trái phải một chút, còn không đợi biết rõ mình bây giờ đang ở nơi nào, liền bị một đôi mắt to, ngập nước làm cho giật mình.
Trên bàn là một thứ trắng xoá, chớp chớp đôi mắt to: ‘pun, pun’ liên tục hai, ba lần cố nhảy vào trong lòng Phương Hách, mặt đối mặt với Hạ Tử Trọng.
Vật này hình như là… viên cầu trắng mới phát hiện ngày hôm qua đi?
“Xuống, xuống.” Nhẹ nhàng dùng ngón tay tê dại mà chọt chọt viên cầu, đáng tiếc sức lực quá yếu, khiến bạch cầu hưởng thụ ma sát trên đầu ngón tay Hạ Tử Trọng xong liền búng một cái nhảy thẳng vào lòng Phương Hách…
Sao cảm giác giống như đang nuôi chó nuôi mèo trong nhà vậy!! Ngoại trừ xúc cảm khác nhau, ngoại hình không giống, tư thế nũng nịu của sủng vật lại không khác bao nhiêu.
Nghĩ đến lời Phương Hách nói ngày hôm qua, vật này tựa hồ đã xem cậu ấy là mẹ, lúc này, Hạ Tử Trọng có một loại cảm giác quái dị — Thứ này hình như cũng xem hắn là ba thật rồi…
Cho nên, quả banh này tự nhận là đời sau của mình và Phương Hách sao? Hay thật sự là do Phương Hách sinh ra nó?
Khóe miệng co giật hết lần này tới lần khác, muốn ném bạch cầu xuống cũng không được, Hạ Tử Trọng chỉ có thể tạm thời ngầm thừa nhận hành vi vật này na ná như đang dựa vào ngực mình.
Lúc này, Phương Hách vẫn đang ngủ bị hỗ động của một người một cầu đánh thức, dụi mắt nhìn hai bên một chút, ngẩng đầu lên: “Học trưởng… Mấy giờ rồi?”
Cúi đầu hôn người còn đang mơ hồ trước mặt một cái: “Buổi sáng, anh cũng chưa xem đồng hồ.”
“Em đi làm điểm tâm…”
Hai người duỗi thân thể cứng ngắc do nằm trên ghế một cái, mới miễn cưỡng đứng lên rửa mặt. Chú ý đến nước trong buồng tắm có thể đánh tan mệt mỏi của hai người, Hạ Tử Trọng lập tức lôi kéo Phương Hách tiến vào suối nước nóng tắm uyên ương.