Bên trong trụ sở A thị lâm thời, ở sâu trong khu việt thự hai người Hạ Tử Trọng đang ở, cho dù là trước tận thế hay sau tận thế, đám người này đều có tầm ảnh hưởng lớn trong nước, lúc này đang ngồi cùng nhau thảo luận.
“Tình huống không hề lạc quan, chỉ thanh trừ một cái bệnh viện đã tổn thất hơn một trăm binh lực, cái này còn chưa tính tới đạn dược.”
“Trước còn dự định chỉnh lý xong xuôi sẽ tập trung binh lực thu phục A thị. Bây giờ nhìn lại có vẻ sẽ khó khăn đây.”
“Bất quá chỉ là động tác nhanh hơn chút mà thôi, binh lính của chúng ta chỉ nhất thời không kịp thích ứng…”
“Nếu như loại… tang thi này? Bọn họ gọi thứ này là tang thi đúng không? Nếu như loại tang thi này không phải giống như lúc đầu thì sao? Việc thâm nhập vào nội thành sẽ phải đối mặt với trở ngại rất lớn!”
“Không sai, hay là trước tiên giữ vững trận địa, sau đó mới tính đến vấn đề lấy lại đất bị mất…”
Bây giờ tình hình không rõ, mấy ông lớn cũng không nguyện ý biến binh lực trong tay mình hành cục đá dò đường, một cái bệnh viện đã tổn thất nhiều người như vậy, về sau sẽ ra sao đây?
………
Trải qua thảo luận, cấp trên quyết định đưa ra phương án:
Một, triệt để thanh trừ toàn bộ tang thi trong trụ sở tạm thời, tranh thủ trong vòng ba ngày phải làm cho khu an toàn này đạt mức an toàn theo tiêu chuẩn cơ bản.
Hai, mau chóng xây tường vây bên ngoài khu an toàn, đào chiến hào, sữa chửa hàng rào phòng hộ và khu cảnh giới.
Ba, thuyết phục cư dân hợp tác đoàn kết, tham dự vào việc xây dựng và kiến thiết căn cứ, dùng lương thực làm thù lao, chuẩn bị tốt trường kỳ kháng chiến.
Bốn, cho phép đoàn thể hoặc cá nhân ra ngoài tự do tìm kiếm vật tư, đồng thời điều động bộ phận binh lực tra rõ tình huống trong nội thành, tìm hiểu về đàn tang thi, tranh thủ sớm ngày thu phục nội thành.
Lãnh đạo cũng biết, khi cơn sốt cao qua đi, có không ít người không biến thành tang thi mà còn có được dị năng. Tình huống này lãnh đạo cấp cao rất coi trọng, bởi vì không muốn có việc gì phát sinh ngoài tầm kiểm soát.
Nhưng bởi vì bạo phát tang thi trên quy mô lớn, việc này tạm thời gác lại. Mà bây giờ, tình huống tang thi bên ngoài lại càng không rõ, làm cho những người có được dị năng đang rục rịch muốn đi ra ngoài xem xét, ngược lại là nhất cử lưỡng tiện.
Hội nghị kết thúc, còn lại chính là thương thảo một vài chi tiết nhỏ. Ngoại trừ như trước phái binh lực thanh trừ tang thi ở ngoài hoặc trong phạm vi khu an toàn, binh lực còn dư lại và các công binh, cơ hồ tất cả đều phái ra khu bên ngoài – xây tường thành, đào chiến hào, tu sửa lưới điện, những chuyện này cũng không phải việc nhỏ, cần một nhân số rất lớn và tăng thời gian làm việc.
Ngoài ra, bên trong căn cứ cũng không ít công tác cũng cần nhân thủ hỗ trợ đồng thời xử lý.
…………
Trong không gian một đêm, ngày kế tiếp Phuơng Hách dậy sớm cũng không tiếp tục làm điểm tâm, mà trước tiên lấy mấy cái bánh bao lớn với cháo đậu xanh, phu phu hai người cùng rời không gian, ngồi trong phòng khách dùng bữa sáng.
“Người lại đông thêm một chút, hẳn là mới tới đây phải không?” Hai người ăn xong, liền ngồi trong phòng nghỉ ngơi trên lầu hai nhìn xe cộ bên ngoài rõ ràng mới vừa lái vào khu nhà.
Hạ Tử Trọng gật gật đầu, những người này hẳn là ngày hôm qua đã đến bên ngoài trụ sở, trải qua một đêm cách ly mới được phép tiến vào. Đương nhiên, cũng không hẳn vậy, người nào có quan hệ liền có thể đi vào.
Đặc biệt là đám người mới tới lúc nãy, thậm chí có một nhóm người còn trực tiếp tiến vào khu biệt thự, điều này nói rõ những người này trước tận thế có nhà ở đây, hoặc là vì thân phận đặc thù mới có thể trực tiếp vào ở nơi này.
Bất kể là loại nào, bọn họ khẳng định đều có địa vị khá cao, điểm này tuyệt đối không sai.
Một ít binh lính tay cầm vũ khí và không ít giấy truyền đơn, từ phía trong khu biệt thự đi ra ngoài. Chẳng được bao lâu, liền nghe thấy có người nhấn chuông cửa.
Hạ Tử Trọng đứng dậy đi xuống lầu, Phương Hách tự nhiên theo cùng, hai người nhìn quy định mới đặt ra của khu an toàn, không khỏi liếc mắt nhìn nhau một cái, không nghĩ tới, thời cơ bọn họ muốn tìm đã đến nhanh như vậy!
Truyền đơn mỗi hộ một phần, hai bên mặt giấy A4 đều ghi đầy chữ.
Căn cứ đưa ra quy tắc cưỡng chế lao động, tất cả mọi người đều bị cưỡng chế tham dự xây dựng căn cứ. Thù lao mỗi một công việc, hoặc gọi là ‘lương’, đều được ghi rõ ràng.
Cái gọi là lương, chính là một ngày ba bữa cộng thêm nước và lương thực, cùng với điểm tích phân, còn có tiền trước tận thế, bây giờ tạm thời không ai đề xuất. Căn cứ dùng cái gọi là điểm tích phân làm thù lao căn bản, giống như một loại tiền tệ tạm thời, hoặc giống mấy chục năm trước đây áp dụng phương pháp vật đổi vật.
Lật qua nhìn một lần, hai người tìm được một phần công tác đối với tình huống bọn họ bây giờ là thích hợp nhất – vận chuyển tro tàn.
Trong tình huống bây giờ, cùng với thi thể tang thi tiếp xúc sau đó xảy ra tình huống gì? Không ai nói được. Có thể bởi vậy mà lây bệnh độc hay không, có bị biến thành tăng thi hay không? Không người nào biết được.
Trước mắt những người may mắn còn sống sót trong căn cứ, đại thể đều sẽ tránh xa nhiệm vụ công tác này. Đương nhiên, tuyệt đại đa số người khi mới cầm tờ đơn này trong tay, cũng không muốn tham gia. Phần lớn người cho dù là những người mới tới đây trong hai ngày nay, trên người hoặc ít hoặc nhiều cũng đều mang theo một ít thức ăn nước uống.
Mọi người tuy rằng lo lắng lương thực về sau sẽ thiếu hụt, nhưng trong tình huống không rõ như bây giờ cũng không dễ dàng làm chuyện gì.
Tuy rằng trên truyền đơn có đánh dấu rõ ràng, yêu cầu mỗi người đều phải tham dự công việc xây dựng, có thể mọi người đều tham gia xây tường thành, hoặc đối với những người trong nhà vẫn còn lương thực lại không muốn nhúc nhích.
Cho dù có những người sẽ vì kế sinh nhai mà không thể không tham gia, nhưng phần lớn sẽ không xin công việc xử lý thi thể – cho dù là trước hay sau tận thế, phần công tác này ít nhiều đều bị người ta kiêng kỵ – ai biết được đυ.ng vào thi thể tang thi có bị lây nhiễm hay không? Bây giờ đã có vô số người nhìn thấy người khác bị tang thi cào một phát, quay đầu lại liền biến thành tang thi rồi!
Hai người cũng không phải muốn chọn công tác này, nhưng vẫn cắn răng mà chọn. Dù sao, bỗng dưng thiếu một bộ thi thể, so với thiếu một nắm tro tàn dễ thấy hơn nhiều, thời điểm hai người cầm bảng đi đăng ký, vẫn khiến nhân viên công tác không khỏi liếc mắt.
Hạ Tử Trọng bình tĩnh mà mỉm cười nhún vai: “Hết cách rồi, lúc đó trốn về tới nơi này chưa kịp mang cái gì để ăn, dù sao cũng không thường xuyên ở trong biệt thự.”
Nhân viên công tác hiểu rõ, người ở trong biệt thự không thiếu tiền, có không ít người chỉ ở vào cuối tuần hoặc ngày nghỉ phép, nghỉ lễ mới về đây ở một, hai ngày, đương nhiên sẽ không chuẩn bị nhiều đồ ăn.
Vận chuyển tro là một công tác tuy rằng tương đối bị người kiêng kỵ, nhưng thù lao cũng cao hơn so với các việc khác – lương cao nhất là công tác vận chuyển thi thể, thấp nhất chính là việc ra ngoài tìm kiếm vật liệu, nhưng muốn ra ngoài làm nhiệm vụ thì còn phải dựa vào bản lãnh của mình, không ai dám cam đoan bản thân sau khi ra ngoài nhất định có thể sống sót trở về.
Hai người đăng ký xong xuôi liền đi về khu nhà, người ở phụ cận cũng có không ít người tới đăng ký, đa số là những người trong nhà không còn đồ ăn. Những người còn lại, bởi vì mới chạy tới chỗ an toàn, nên quyết định nghỉ ngơi trước mấy ngày rồi lại nói tiếp.
Hai người tiến vào khu biệt thự, vào lúc này người bên trong nhà dĩ nhiên không ít, lúc hai người đi qua một căn biệt thự, còn thấy mấy người đang dỡ đồ từ trên xe xuống, đem vào biệt thự. Hạ Tử Trọng tùy ý nhìn những người kia, bỗng nhiên cau mày, trái tim lạnh xuống.
Phương Hách thấy hắn đứng im, mới nhìn theo ánh mắt hắn – “Ellen? Người kia hình như là một minh tinh hạng ba?”
Hạ Tử Trọng cưỡng chế sát ý trong lòng, chép miệng một tiếng, cuống họng lăn hai lần mới kiềm được sát ý mà quay đầu đi, không nhìn lại, nói: “Trở về đi.”
Có lẽ cuộc sống sau khi đến căn cứ quá mức an nhàn, an tĩnh đến cơ hồ làm cho hắn quên đi sự việc ở kiếp trước. Cho tới hôm nay, lần thứ hai nhìn thấy chủ mưu kiếp trước hại chết mình và Phương Hách mới bị gợi lên.
Kỳ thực cho dù là đời trước, Hạ Tử Trọng lăn lộn trong mạt thế cho tới khi đến được A thị, cũng chưa từng nhìn thấy mặt Ellen bao giờ.
Ngoại trừ lúc mới tới căn cứ, từ tiếng kêu thất thanh của Đới Quân cùng Hứa Lỵ Ly hắn mới chú ý tới chiếc xe mới vừa lái vào căn cứ, ngồi ở phía trước là bạch mã hoàng tử trong lòng hết thảy lũ con gái, và là kẻ địch của hết thảy đàn ông (ngoại trừ gay). Lúc này, hắn mới ý thức được, bởi vì dị năng, tiếng tăm trước tận thế của gã ngày xưa không hề bị hoãn lại, vẫn tỏa sáng như trước.
Chính hắn sau khi đến A thị, vừa bắt đầu cũng không gia nhập vào tiểu đội Bá Chủ, mà là cùng mấy người đồng hương trốn ra từ F thị thành lập đội ngũ, mỗi ngày ra ngoài kiếm sống. Đương nhiên, khi đó Phương Hách cũng ở cùng với hắn. Chỉ có Đới Quân, đến căn cứ A thị, sau khi có nơi ở, ngược lại không hề náo loạn đòi ở bên trong không gian nữa, mà là sáng sớm mỗi ngày bảo Hạ Tử Trong để lại cho mình hoa quả và nước uống đủ để sinh hoạt một hai ngày, còn mình thì đòi ở nhà giữ nhà, chờ Hạ Tử Trọng ra ngoài tìm vật tư kiếm sống.
Lúc đó Hạ Tử Trọng còn tưởng rằng Đới Quân rốt cục cũng chịu ra khỏi không gian, thích ứng sinh sống ở bên ngoài. Nhưng ai biết được, bất quá chỉ mới nửa tháng hắn đã móc nối được với tiểu đội Bá Chủ.
Hắn giới thiệu cho Hạ Tử Trọng gia nhập tiểu đội mạnh hơn, bắt Hạ Tử Trọng phải rời khỏi tiểu đội cũ.
Thành thật mà nói, vì không gian của hắn và những người khác bất đồng, cho nên Hạ Tử Trọng vừa mới bắt đầu cũng không nói đến việc mình có không gian cho người khác biết. Nếu không phải nửa đường Hứa Lỵ Lỵ khuyến khích đám người có năng lực khá mạnh trong đội ngũ gạt hắn, ý đồ chiếm lấy xe hắn mà nói, hắn sẽ không để lộ dị năng không gian của mình, mà sẽ tiếp tục che giấu.
Có thể hắn vì phát sốt mà nửa ngày trời cũng không làm được gì, hơn nữa còn bị Hứa Lỵ Lỵ quấy rối, Đới Quân thỉnh thoảng giúp hắn kéo cừu hận, nếu như hắn không biểu hiện bản thân cũng có chút thực lực, có tác dụng với đội ngũ mà nói, hắn đã sớm bị đội ngũ vứt bỏ rồi.
Thời điểm gia nhập Bá Chủ, Phương Hách vẫn như trước đi theo bên cạnh hắn, bởi vì cậu có hệ trị liệu, gia nhập đội ngũ hoàn toàn không có bất kỳ áp lực nào. Hai người đều bị phân vào bộ hậu cần cùng nhau hoạt động. Mãi đến tận khi bị Đới Quân trộm mất vòng tay, mãi đến tận khi bị Bá Chủ truy sát…
Trong mắt loé ra một tia hàn quang, Hạ Tử Trọng lạnh lùng quét mắt nhìn biệt thự Ellen đang ở, mang theo Phương Hách đi về biệt thự của mình.
Hắn biết bản thân Ellen đang ở trong khu biệt thự, chỉ là lúc trước hắn và gã rất ít khi gặp mặt, hơn nữa Bá Chủ ở bên ngoài thuê được một chỗ tương đối lớn, bình thường nhân viên đều ở bên kia làm việc, huấn luyện. Thời gian hắn gia nhập Bá Chủ quá ngắn, không tới hai tháng cho nên không có cơ hội được đi tới biệt thự của Ellen.
So sánh với nhau, lúc đó chính hắn còn nghe nói Đới Quân thường xuyên ra ra vào vào biệt thự của Ellen, bây giờ nhớ lại – hai người đã sớm thông đồng cùng một chỗ rồi, Đới Quân đương nhiên có thể tự do ra vào.
Còn nhớ, bản thân Hạ Tử Trọng sau khi vào Bá Chủ mới biết, con em họ Hứa Lỵ Lỵ cũng đã sớm gia nhập, dị năng hệ thực vật đặc thù cũng thuộc dạng vô cùng quý hiếm. Đặc biệt là sau tận thế, đa số thực vật đều không thể tiếp tục sinh trưởng bình thường, cần có dị năng giả hệ thực vật đốc thúc, giúp đỡ trồng trọt, cũng là dị năng giả duy nhất có thể lợi dụng thực vật mà công kích người khác. Nhưng hắn không biết, đời này và tình huống đời trước có giống nhau hay không…