Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 188: Đói! Đói! Đói!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Ken Le

Beta: Rosaline

“Bọn họ đi xuống đánh tang thi?” Thời gian nghỉ ngơi giữa trưa đội viên tiểu đội thứ nhất phụ trách đánh tang thi, những người còn lại chuẩn bị cơm trưa tại chỗ cùng nghỉ ngơi, giải quyết vấn đề cá nhân.

“Ân, vừa mới xuống, ngủ ngon không?” Thấy Hạ Tử Trọng tỉnh, Phương Hách khom lưng hôn lên trán hắn một cái – lúc này trên xe không có ai, đại đa số người đều xuống xe khoan khoái hoạt động gân cốt, hai người tự nhiên thân mật trên xe.

Kéo Phương Hách qua hôn lên môi cậu một cái, Hạ Tử Trọng đứng dậy rửa mặt. Hai ngày nay hắn bận việc nửa đêm, buổi sáng ngủ bù, bất quá từ hôm nay trở đi liền có thể khôi phục đồng hồ sinh học bình thường, hai người nói với bên ngoài – buổi tối hai ngày nay Hạ Tử Trọng bị mất ngủ, cho nên ban ngày thức dậy trễ.

Gấp rút lên đường, ai cũng có khả năng có chút không thoải mái, đồng hồ sinh học hỗn loạn cũng không chỉ có mình hắn, cũng không ai hoài nghi cái gì.

Ăn cơm, nghỉ ngơi, xe lại lần nữa khởi hành gấp rút lên đường. Một đám người ngồi cùng một xe, vài người thân quen thì tụm lại tán gẫu với nhau, có vài người cũng giống Hạ Tử Trọng dứt khoát nằm xuống nghỉ ngơi.

Đợi đến chạng vạng chừng năm sáu giờ, đoàn xe lại lần nữa dừng lại, đám người Hạ Tử Trọng xuống xe thu thập đám tang thi đi theo nửa ngày, đem đám tang thi phụ cận bị hấp dẫn lại đây cùng nhau tiêu diệt, đào tinh hạch.

Chạng vạng hôm nay số lượng tang thi không tính quá nhiều, mọi người thu thập nhanh chóng, không bao lâu sau một nhóm đánh tang thi khác truyền đến tin tức, nói là gặp được người của căn cứ phụ cận ra ngoài thu thập vật tư cùng tinh hạch.

Bọn họ khi xuôi Nam cũng không đi qua con đường này, suy xét đến việc bọn họ khi xuôi Nam, dọc theo đường đi đã thu thập không ít tang thi ven đường, vì thu hoạch quá nhiều, nên khi về Bắc đã cố ý lựa chọn một con đường khác, chỉ cần đừng gặp tang thi triều, chỉ cần là tang thi phổ thông mọi người cũng đối phó được.

Tựa hồ là căn cứ lớn hay nhỏ sau tận thế khoảng nửa năm thì đã tìm ra cách sử dụng tinh hạch, bởi vậy trên đường bọn họ gặp nhiều tiểu đội ra ngoài để hoàn thành hai loại nhiệm vụ là thu thập vật tư cùng đánh tinh hạch. Chỉ là không biết những người này là của căn cứ nào.

Bạch cầu ở giữa không trung giúp hai người quan sát nhóm người của căn cứ kia, khoảng hai mươi ba mươi người, tổng cộng có hai chiếc xe Jeep rách nát đến nỗi nhìn không ra bộ dáng, từ ánh mắt bọn họ nhìn ra được bên trong không có dị năng giả cấp ba.

Tựa hồ phát hiện đội ngũ của nhóm Hạ Tử Trọng thập phần cường đại – có đến vài chiếc xe, nhìn sơ qua không mấy rõ ràng. Lại thêm trong đó còn có xe quân đội, những người của tiểu căn cứ trong mạt thế trải qua không ít mưa gió trở nên cảnh giác.

Đối phương chỉ phái hai người lại đây hỏi thăm tin tức, Diêm Tân cũng để phó quan của mình mang theo Duẫn Đông cùng qua – Duẫn Đông trên đường trở về đã chính thức trèo lên xe chỉ huy, mọi người đều cho rằng hắn lên xe chỉ huy là vì hắn là dị năng giả hệ tinh thần, ngay cả người trên xe chỉ huy cũng hoàn toàn không ai phát hiện quan hệ giữa hắn cùng Diêm Tân.

Cho dù thấy hắn cùng Diêm Tân ghé vào nhau thấp giọng thảo luận cái gì, cũng cho rằng hai người đang thương lượng chuyện quan trọng… Không thể không nói, hai người kia không hổ danh một người là quân nhân nghiêm cẩn, một người là người đại diện trí tuệ hơn người, trình độ giữ bí mật là số một, phỏng chừng đặt ở thời loạn cho dù rơi vào tay quân địch cũng không có ai có thể cạy miệng bọn họ nói ra cơ mật quân sự, bảo mật công tác, thật sự để người bái phục.

Một phen tìm hiểu, liên lạc, bù trừ lẫn nhau, hai bên tiếp tục bận rộn chuyện của mình.

Đoàn xe được biết, căn cứ này ở ven biển, trước tận thế thập phần phát đạt, nhân khẩu hơn một ngàn vạn cơ bản tất cả đều triệt để bị chiếm.

Ngược lại là một ít thị trấn chung quanh, còn có căn cứ nhỏ. Người trong tiểu căn cứ có khoảng mấy trăm, có thể trên vạn người thì là đại căn cứ. Mấy tiểu căn cứ này đa phần đều giống như người của SH thị, tự họ làm ra căn cứ thứ hai sau khi căn thứ nhất đã bị chiếm.

Về phần tình huống hướng Tây, hướng Bắc còn chưa rõ ràng, nhưng có một điểm đáng sợ giữa Nam và Bắc đều giống nhau – nội thành đều đã hoàn toàn bị đám tang thi khống chế, nhân loại bị chuyển đổi, chỉ có thể hành động xung quanh.

Nghe nói có một ít căn cứ được thành lập sớm nhất là ở trong nội thành. Bọn họ ỷ vào tòa nhà cao tầng, tường cách mặt đất rất cao. Nhưng đám tang thi thăng cấp, vài tường cao kia, không còn là nơi có thể che chở bọn họ, ngược lại thành nhà giam vây khốn mọi người đến chết. Chỉ có rất ít người có thể miễn cưỡng chạy thoát.

Hơn nữa ngay từ đầu những người cố thủ trong thành thị, cho dù bản thân bản lĩnh cao cường, trong nhà phòng hộ đúng cách, thời gian qua lâu cũng vô pháp kiên trì, không phải bởi vì nguyên nhân khác, mà là – đồ không đủ ăn.

Đất trong thành thị có bao nhiêu? Nhiều nhất cũng chỉ có một ít khu trồng cây xanh có thể dùng để trồng vài thứ. Hơn nữa trong nội thành có thể có bao nhiêu hạt giống? Đi chỗ nào mới có thể thu thập mấy thứ này? Vạn nhất mọc ra biến dị thực vật thì xử lý như thế nào? Ngược lại ra chỗ có nhiều đất trống phòng thủ cũng dễ hơn, muốn loại nào liền có loại đó rất thuận tiện.

Đoàn xe một đường đi về phía Bắc, duy trì mỗi ngày dừng xe hai lần đánh tang thi, nếu gặp được người của tiểu căn cứ, tiểu đội ra ngoài hành động liền hỏi thăm tình huống. Ỷ vào đoàn xe của bọn họ khổng lồ, mỗi người sau khi xuống xe không quản có cần dùng tới hay không, đều sẽ tùy thân trang bị vũ khí lạnh, vũ khí nóng, cho dù gặp đội ngũ nào ven đường có ý định đánh cướp cũng không dám đánh chủ ý lên bọn họ, càng thuận lợi dọc theo một đường quốc lộ chạy về phía bắc.

Theo lộ trình, đoàn xe còn khoảng hai ba ngày nữa là có thể về tới căn cứ A thị, trong lòng mọi người không khỏi ẩn ẩn chờ mong – cho dù trước khi rời đi căn cứ A thị bọn họ còn chưa xem căn cứ như nhà mình, nhưng đi một vòng trở về, qua vài tháng sinh hoạt khó khăn, mỗi người đều hi vọng nhanh chóng trở lại nơi có thể cho bọn họ dừng chân cùng nghỉ ngơi.

Lúc này – tất cả mọi người trên xe đang ôm tâm tình nhanh chóng trở về, hảo hảo ngủ một giấc, tâm tình của bọn họ… Bị phá nát.

Đoàn xe cách ước chừng năm sáu trăm mét, một cây biến dị thực vật đang dữ tợn lay động cành khô của nó. Dây leo thật dài từ trên người nó vươn ra, hướng về bốn phương tám hướng giương nanh múa vuốt, kiêu ngạo vô cùng.

Nó chiếm diện tích rất lớn, thật sự rất dài, dây leo ở giữa thân rậm rạp dày đặc hướng về bốn phương tám hướng khuếch tán ra ngoài, căn bản nhìn không tới dài bao nhiêu!

“… Làm sao đi qua được đây?” Phó quan một đầu hắc tuyến, hắn hiện tại căn bản không cần lấy kính viễn vọng vẫn có thể tinh tường nhìn rõ “Dáng người” vặn vẹo của thực vật biến dị trong màn mưa nhỏ.

Hạ Tử Trọng hiện tại đang trong đội ngũ sẵn sàng, hắn cũng là người phát hiện thực vật biến dị sớm nhất… Không, phải nói bạch cầu phát hiện sớm nhất. Bạch cầu đại nhân sau khi thăng lên cấp bốn, trạng thái đồ ăn vẫn bị để trống, một khi ven đường phát hiện biến dị thực vật thì rất hăng máu kêu Hạ Tử Trọng cùng Phương Hách giúp nó “Khai một đao”, để nó tìm cơ hội ăn tinh hạch.

Bạch cầu kiên nhẫn hút tinh hạch từ vết thương của thực vật biến dị ra, hành vi này quá tàn nhẫn sao? Còn không bằng nổ chết rồi nhặt tinh hạch ăn mới là nhân đạo!

Nhưng hai người không có thời gian a! Rời đi một lát thì không sao, nhưng rời đi lâu quá đoàn xe khẳng định sẽ có người phát hiện.

Vì phát hiện ra cây biến dị này có chút muộn, nó chiếm diện tích thật sự quá lớn, lão nhân gia nó vừa ngốc lại thập phần thiếu đạo đức – vừa lúc ngăn chặn đoạn đường mọi người muốn qua. Hạ Tử Trọng không có biện pháp đi ra ngoài thu thập nó, chỉ có thể nghĩ biện pháp cùng cả đoàn xe – bằng không chỉ dựa vào bạch cầu hút tinh hạch, thì thời gian dài đăng đẳng a!

Ánh mắt Diêm Tân cũng ngưng trọng giơ kính viễn vọng lên nhìn về phía thực vật kia, mấy cái cành dữ tợn kia cứ như vươn ra từ dưới địa ngục, một cây biến dị thực vật khổng lồ… So với biến dị thực vật bọn hắn đã gặp trước đây đều to hơn nhiều, thật sự có thể đánh lại sao?

“Chiếm diện tích quá lớn, không thể một kích lấy mạng được, không chừng đoàn xe sẽ gặp nguy hiểm.” Duẫn Đông nâng tay đẩy mắt kính, quét về phía Diêm Tân bên cạnh: “Nếu muốn đánh, thì phải đánh cùng một lúc, tấn công từ mọi phía, không thể để nó có cơ hội phản công.”

“Hỏa lực đoàn xe không đủ.” Diêm Tân khẽ lắc đầu, cho dù đem hết vũ khí hạng nặng trên xe, cộng thêm dị năng giả đồng thời công kích chỉ sợ cũng không thể chế trụ được. “Đi đường vòng thì cần bao lâu?”

Hạ Tử Trọng khẽ nhíu mày, lại lần nữa dùng bạch cầu “Nhìn” tình hình: “Đường kính của nó ít nhất cũng ba bốn trăm mét, còn chưa tính có khả năng nó còn giấu rễ ở dưới mặt đất.” Vị trí hiện tại của bọn họ thực ra rất nguy hiểm, cự ly rất gần, có thể nhìn thấy rễ của biến dị thực vật bất quá cũng bốn năm mươi mét, lại gần nữa thì có khả năng rơi vào rễ của nó.

“… Rất phiền toái.” Biến dị thực vật này cách A thị rất gần, gần đến mức nếu cứ để nó ở đây, sớm muộn gì cũng có một ngày nó có thể kéo dài đến căn cứ A thị! Đến lúc đó chỉ sợ toàn bộ người trong căn cứ đều không thoát được.

“Vẫn là đi đường vòng trước sau khi trở về lại nghĩ biện pháp.” Duẫn Đông biểu tình không đổi, khóe miệng lại cong lên có chút ác ý: “Nó muốn ở đây, khẳng định đã ảnh hưởng đến căn cứ bên kia, nơi này là con đường muốn đến thị trấn thì bắt buộc phải đi qua.”

Căn cứ A thị nhất định đã sớm phát hiện ra vấn đề này, nhưng không tổ chức người đến xử lý… Không, có lẽ đã xử lý qua, hoặc là đang nghĩ biện pháp, chỉ là trước mắt còn chưa thể giải quyết nó mà thôi.

Diêm Tân gọi người lấy ra bản đồ, vài người vây quanh bắt đầu tham khảo có đường vòng nào tương đối gần có thể đi qua hay không. Mà Hạ Tử Trọng cùng Phương Hách đang chịu đựng đau đầu chờ một bên, đúng vậy, đau đầu, đầu hai người bọn họ hiện tại, thực, đau!

Bạch cầu sau khi phát hiện có đồ ăn, rất dứt khoát rất hăng máu, hưng phấn nhảy tới nhảy lui còn kém phá tan vũ trụ, độn thổ dưới đất.

Nhưng khiến nó bi phẫn là – ba mẹ không giống bình thường giúp mình “Chém” một nhát để lấy đồ ăn!

Vì thế lão nhân gia nó liền dùng thứ duy nhất có thể cùng hai người câu thông chính là tinh thần, công kích hai người không ngừng liên tục phát ra – đói! Đói! Đói! Đói! Đói! Đói! Đói!…
« Chương TrướcChương Tiếp »