Chương 182: Lão hồ Ly

Editor: Ken Le

Beta: Rosaline

Sau khi nghe vậy người trên tường lại đem đầu rụt trở về, tựa hồ đang thảo luận chuyện gì đó.

Duẫn Đông nâng tay đẩy mắt kính, khóe miệng câu lên nụ cười châm chọc: “Ngu xuẩn.”

Phó quan của Diêm Tân thở dài một tiếng: “Hạ Tử Trọng nói, trong này ít nhất có ba nhóm thế lực.”

“Đều ngu xuẩn.” Duẫn Đông lạnh giọng nói: “Vô luận bọn họ có tin hay không, chỉ cần chúng ta quyết tâm đi vào, thì nhất định có thể đi vào.” Tiểu căn cứ này biết năng lực của Hạ Tử Trọng, nhìn thấy trên xe chúng ta chuyên chở vũ khí cỡ trung thì còn muốn thảo luận xem có nên mở hay không? Bọn họ tưởng rằng mấy cái này có thể ngăn được tang thi thì cũng có thể ngăn cản được hỏa lực của chúng ta sao?

“Ngươi cho rằng đầu óc ai cũng tiến hóa sao? Sau khi tận thế số lượng đầu óc dị năng giả teo lại rồi biến thành dị năng sức mạnh chưa bao giờ là số ít.” Diêm Tân thản nhiên nói xong, hất cằm về một chiến sĩ trong xe.

Tiểu chiến sĩ kia đứng dậy, hành lễ, mở cửa xe đi ra ngoài.

Trog căn cứ ngục giam, đám người Phương lão đại Hạ Tử Trọng từng gặp qua lại lần nữa chụm đầu vào nhau, đỏ mặt tía tai tranh chấp.

“Ta đã nói lúc trước không nên lừa người kia! Bây giờ bọn họ lại đây muốn người, chúng ta làm thế nào!”

“Ai lại nghĩ đến bọn họ thật sự có thể dụ tang thi đi hết còn lại đây nữa? Các ngươi lúc ấy cũng không phải không đồng ý!”

“Nhưng bây giờ phải làm sao? Bọn họ đều đến cổng lớn rồi!”

“Ta ngược lại không sợ bọn họ muốn tìm là người nào, chỉ sợ bọn họ coi trọng căn cứ của chúng ta… Vậy phải làm sao?” Thực ra bọn họ cũng không biết đồ gì… Thì làm sao giao ra?

“Chúng ta không mở cửa, bọn họ vào không được không phải xong rồi sao?”

“Nói bậy! Không thấy bọn họ mang xe tăng ra sao? Một pháo bắn lại đây thì cửa lớn có thể không sao hả?”

“Bọn họ đến cùng là do ZF phái tới… Hay không phải?”

“Là ZF thì sao? Có khi nào nói chúng ta là loạn đảng chiếm đất không?” Tuy nói vốn là…

Một đám người còn chưa thảo luận xong, bỗng nhiên nghe “Coong” một tiếng, bàn tay bọc thép đâm vào bức tường! Mảnh vụn “Vù vù” rớt xống, một bóng người có tay bọc thép đang “Bay” lêи đỉиɦ tường cao!

Cái gì? Lại nữa?

Nhân viên phòng thủ lần trước đã thấy qua Hạ Tử Trọng tới như thế nào liền theo bản năng lui về phía sau vài bước, thì thấy một thân ảnh nhảy lên tường, một tay lóe ánh sáng màu vàng kim một tay cầm súng ống nâng lên chuẩn bị bắn ai dám động tay!

“Mở cửa.” Tiểu chiến sĩ tuổi không lớn, nhưng tốc độ hắn đi lên cực nhanh, làm người căn bản chưa kịp phản ứng, vừa ra một đao là trực tiếp cắt đứt đầu súng, toàn thân tản ra một loại sát khí nhàn nhạt, khiến đội viên phòng thủ không khỏi nhũn chân – người này so với người lần trước còn dữ hơn…

Cửa lớn “Chi chi” mở ra, từng chiếc xe quân dụng chậm rãi chạy vào, trên thân xe còn mang theo dấu vết chiến đấu, vết rạch, máu tươi biến thành màu đen, lỗ đạn bắn thủng… khiến tất cả mọi người trong căn cứ ngục giam không khỏi ngừng thở.

Hạ Tử Trọng cũng đã quay lại trước khi đoàn xe đi vào, nhẹ nhàng nhảy lên nóc xe như một con chim cùng đi vào căn cứ, sau khi vào cửa thì chậm rãi nhảy xuống.

Lần này số lượng xe tới cũng không nhiều, một chiếc xe tải cộng thêm bốn chiếc xe bọc thép, đương nhiên, bọn Phương Hách ở trên chiếc xe tải kia trên cơ bản đều theo lại đây, còn lại thì ở lại bảo vệ hai kiện thiết bị, Diêm Tân đương nhiên lưu lại đầy đủ thuộc hạ trung tâm trông coi hai chiếc xe kia, sẽ không phát sinh chuyện như Ngô Canh lúc trước.

Chiếc xe dừng lại trước cửa, đoàn người xuống xe, đánh giá bốn phía.

Căn cứ này quả nhiên rất nhỏ, mấy người trên bãi đất trống đều đang xem náo nhiệt, một vài người tại thấp giọng thảo luận – không lẽ đây là người từ căn cứ A thị tới cứu bọn họ?

Nếu như bọn họ mạnh mẽ yêu cầu tất cả mọi người cùng đi tới căn cứ A thị thì sao? Nơi này tuy rằng lương thực không đủ ăn, nhưng… Lại là nơi rất an toàn a.

Sau khi dừng xe việc đầu tiên Hạ Tử Trọng làm là kiếm vợ nhà mình, chờ khi hắn xuống xe, cùng đánh giá tình huống căn cứ này. Mà xe đi đầu, sau khi Diêm Tân xuống xe tiếp sau đó là Trịnh thiếu úy, bỗng nhiên nghe thấy xa xa trong đám người có người gọi “Thiếu úy!”.

Đột nhiên quay đầu lại, khi hắn thấy rõ người nọ đầu tiên là cả kinh, sau đó là mừng như điên: “Tiểu La? Bác ta đâu?”

Lúc này đám người đổ tại ven đường mới tách ra để nhường đường đi, người gọi Tiểu La kia chen vào, hai hàng nước mắt rơi lã chã ôm chặt cánh tay Trịnh thiếu úy: “Thiếu úy, chân của ngài…?”

“Không sao, tốt rồi, biểu đệ cùng chú ta đâu? Các ngươi…” Tiểu La là cảnh vụ viên của chú Trịnh thiếu úy, nhưng hiện tại hắn ăn mặc rách rưới, cùng nhóm nạn dân bên cạnh như nhau, làm sao còn nhìn ra bộ dáng tiểu tử soái khí đầy tinh thần kia?

“Thủ, thủ trưởng hắn… Đến bây giờ còn đang hôn mê, Trịnh, Trịnh đại ca không còn…”

Trịnh thiếu úy dừng cước bộ một chút, mím môi quay đầu nhìn về phía Diêm Tân bên cạnh: “Diêm…”

“Để Uông tẩu cùng ngươi đi một chuyến.” Diêm Tân nhìn hắn gật đầu, lại nhìn lướt qua đám người, thấy Hạ Tử Trọng kéo Phương Hách tới bên cạnh Trịnh thiếu úy liền nhìn hai người bọn họ gật đầu, ý là để bọn họ cùng nhau đi nhìn tình huống.

Còn lại mọi người, một bộ phận lưu lại trông xe cộng thêm một lát nhân cơ hội cùng người trong căn cứ hỏi thăm tin tức, một bộ phận khác thì cùng Diêm Tân đi gặp đám lão đại ở văn phòng.

Hạ Tử Trọng cùng Phương Hách đối với chuyện Diêm Tân nói gì với đám người kia không hứng thú, thấy vợ chồng Uông Đồng đều lại đây, liền cùng bọn họ đi theo Trịnh thiếu úy.

Cảnh vụ viên Tiểu La ở phía trước dẫn đường, vài thế lực của căn cứ hiển nhiên cũng phái người vụиɠ ŧяộʍ theo dõi cách đó không xa, lại càng không cần nói đến vài người đang xem náo nhiệt.

Mục đích của chuyến đi này là đến được một túp lều, rất nhỏ, còn có hai người, nhìn thấy Trịnh thiếu úy cũng kích động không kém, một lão nhân năm sáu mươi tuổi nằm trên một miếng nhìn như là ván cửa trong lều, hiển nhiên thần chí đã không rõ.

“Thủ trưởng đã sốt mấy ngày… Vừa tới căn cứ đã tốt hơn, nhưng mấy ngày trước sau trận mưa thì…” Nói xong nâng tay lên lau khuôn mặt đầy nước mắt.

Lều này làm sao có thể chứa nhiều người như vậy? Trịnh thiếu úy sau khi xác nhận tình huống chú mình xong liền vội vàng lui ra, để vợ Uông Đồng đi vào chữa trị, người khác đều ở bên ngoài.

“Sau khi ta đi căn cứ bị hủy như thế nào? Các ngươi đến nơi này từ lúc nào? Như thế nào lại… Lại ở đây?” Vấn đề muốn hỏi quá nhiều, Trịnh thiếu úy bình ổn một chút mới tỉnh táo lại, hắn vốn cho rằng mình lần này chỉ sợ tìm không được người thân, tuy rằng biểu đệ không còn… Nhưng, cuối cùng vẫn còn một người sống.

Tiểu La không biết vợ Uông Đồng là dị năng giả hệ trị liệu, cho rằng cô là bác sĩ, cũng biết cho dù mình có vào cũng không giúp được gì liền nói: “Sau khi mọi người đi chưa đến nửa tháng thì căn cứ bị hủy…” Nói xong, trong mắt mang theo oán hận: “Đều là bọn họ gây ra! Tô gia cùng Vương gia vẫn luôn tìm phiền toái, nhà hắn không xuất lực không nói còn thừa dịp tang thi bao vây đem kho lúa trong căn cứ mở ra! Đợi khi bọn ta biết tin thì mấy thứ trong đó đều bị bọn họ chuyển đi hơn phân nửa! Sau đó lại tới thật nhiều tang thi động vật, căn cứ bị phá từ cửa Nam, tất cả mọi người đều chạy đi… Thủ trưởng cùng lính phía dưới cũng mất liên hệ, chỉ có thể lui lại trước, bên cạnh bọn ta mang theo chừng hai mươi người, Trịnh đại ca chính là ở trên đường bị… Sau này bọn ta cùng một ít người sống sót đến nơi này…”

Đang nói, hắn cảnh giác nhìn xung quanh, thấy cách đó không xa quả nhiên đứng vài người của căn cứ đại lão, thấp giọng nói: “Lúc bọn ta đến nơi này trong ngục giam đã có một nhóm người, bọn họ thật ra là phạm nhân cùng cảnh sát, còn có một ít thế lực nhỏ chạy ra từ căn cứ SH thị, bọn họ thừa dịp loạn liền dùng thế lực chia sẻ căn cứ.

“Lúc ấy thủ trưởng không cho bọn ta hành động thiếu suy nghĩ, một là lúc ấy bọn ta chỉ còn bốn người, thân phận thủ trưởng lại mẫn cảm, nếu để cho bọn họ biết khẳng định rất phiền toái, nói không chừng đã… Kết quả thủ trưởng lại sinh bệnh…”

Không chết lúc căn cứ bị hủy, lại bị sốt ngã mệnh. Nếu như trước tận thế, thì truyền nước biển, truyền dịch, có rất nhiều cách để hạ nhiệt độ, nhưng hiện tại, bọn họ cho dù là thuốc hạ sốt cũng không có mà dùng!

Tiểu La nói xong, vợ Uông Đồng bỗng nhiên kéo vải lên nói với bên ngoài: “Tốt rồi, thiếu úy, ngài vào đi.” Nói xong nàng liền lui ra.

Tiểu La cùng hai binh lính khó hiểu, còn tưởng rằng nàng sau khi kiểm tra xong liền cho Trịnh tư lệnh uống thuốc hạ sốt, nhưng khi thấy người bên trong có thể ngồi dậy, sợ tới mức hét to một tiếng “Thủ trưởng!”.

Mấy người xa xa không biết còn tưởng người trong lều đã chết rồi.

Phương Hách ở một bên kéo kéo Hạ Tử Trọng, thấp giọng cười nói: “Những người đó nói dối, cũng không nghĩ đến thật sự có một “Lãnh đạo căn cứ cũ đang hôn mê bất tỉnh” ở đây.”

Hạ Tử Trọng cũng cười lên.

Hai người không cùng đi vào góp vui – trong lều nhỏ như vậy, sau khi cháu vào rồi bọn Tiểu La cũng chỉ có thể đưa đầu vào, còn chỗ nào cho hai người bọn họ?

Uông Đồng kéo vợ mình qua một bên, trước hỏi tình huống, mới cùng đến bên cạnh hai người Hạ Tử Trọng: “Xem ra chỉ cần chờ thiếu úy biết rõ căn cứ này thế nào chúng ta liền có thể về nhà.”

“Đúng vậy, lần này đi ra, khi trở về còn không biết tình huống bên kia như thế nào.” Hạ Tử Trọng cũng cảm khái gật đầu.

Vợ Uông Đồng cười nói: “Chỉ cần phòng ở của chúng ta đừng bị người khác chiếm là được.

“Hi vọng là vậy.”

Mấy người vừa thấp giọng nói đùa vài câu, bên kia liền có động tĩnh, Trịnh thiếu úy đỏ vành mắt đi ra trước tiên, sau đó Trịnh tư lệnh được Tiểu La cùng hai quân nhân khác đỡ ra. Trịnh thiếu úy tới bên cạnh bốn người thấp giọng nói: “Trong căn cứ này không nghe nói có dị năng giả hệ trị liệu, chú nói không nên để ai biết, trước hết đem bọn họ mang về xe lại nói tiếp.”

Bốn người giật mình, nhìn thấy Trịnh tư lệnh giả bộ nhắm mắt nằm trên lưng một binh lính khác, trong lòng không khỏi khâm phục phản ứng nhanh chóng của lão hồ ly này.