Hai người tựa hồ rất may mắn, cũng có lẽ bởi vì khi bệnh độc tang thi bạo phát cũng vừa lúc vào hừng đông, không ít xe vận chuyển hàng hóa đều trong đoạn thời gian đó mới đi vào thành. Bởi vậy nửa đường nhặt được không ít thứ tốt, ví như lúc cách trạm xăng dầu hai trăm mét, hai người gặp may ‘kiếm’ được một chiếc xe dầu đầy ắp.
Có chiếc xe dầu này, Hạ Tử Trọng thở ra một hơi, bởi vì xăng dầu là vật phẩm hao phí, dẫn đến có không ít thế lực về sau độc chiếm trạm xăng.
Lúc chạy đến trạm xăng dầu, nếu phát hiện không có người, vận khí bọn họ coi như không tệ. Nếu gặp phải loại người cháy nhà mà còn đi hôi của thì đúng là vô cùng xui xẻo rồi.
Sơ sót một cái, xăng tìm không được, ngược lại còn mất một mạng.
Thời điểm Hạ Tử Trọng và Phương Hách chạy tới trạm xăng dầu, nơi này vậy mà đã có hai chiếc xe đang đổ xăng. Nhìn thấy xe Hạ Tử Trọng, hai nhóm người kia vẫn duy trì cảnh giác, cũng không tiến đến gần.
Cây xăng bên cạnh ngược lại có hai con tang thi, không biết là bọn họ gϊếŧ hay là người trước tới chỗ này gϊếŧ chết.
Căn phòng nhỏ trong trạm xăng có vài nhân viên đã biến thành tang thi, lúc này đang dùng thân thể đánh vào cái cửa nhỏ.
Cách đó không xa có cửa hàng tiện lợi 24h, kính trên cửa sổ, cửa ra vào đã vỡ vụn toàn bộ, bên trong thấp thoáng có thân ảnh đang lay động, không biết là người hay là tang thi.
Một chiếc xe phía trước đổ xăng xong, vội vã lái xe rời đi, một khác chiếc thì tiến vào cửa hàng tiện lợi.
Hạ Tử Trọng xuống xe đổ xăng, Phương Hách cầm vũ khí trông coi một bên. Xe SUV vốn đã đầy xăng nên chỉ đổ một chút liền đầy.
Mục đích hôm nay của Hạ Tử Trọng đến trạm xăng này cũng không đơn giản là đổ xăng. Chờ đổ xăng xong, lái xe đến một căn phòng nhỏ bên cạnh, cửa bên trong mở hé, người hoặc tang thi trong đó cũng không biết đã đi nơi nào.
Hạ Tử Trọng xông lên trước, cẩn thận đi đầu. Quả nhiên, trong phòng có mấy thùng xăng xếp thành một đống nhỏ.
Thu phần lớn xăng Hạ Tử Trọng có chút tiếc nuối nhìn trạm xăng dầu, nếu không phải là bởi vì thùng đựng xăng đều chôn dưới đất, hắn thật muốn đào lên ném vào không gian… Xăng là vật phẩm tiêu hao, càng dùng càng ít, hắn không chê nhiều, bao nhiêu không gian cũng chứa hết.
Hai người trở lại xe, lúc lái xe qua cửa hàng tiện lợi, nhìn thấy có hai người từ bên trong đi ra, ai oán nói với người lái xe: “… Bị lấy hết rồi, chỉ còn lại vài thứ bị giẫm nát…”
Không làm lỡ thời gian, hai người nhấn ga tiếp tục đi về phía trước. Trên đường đi tới xưởng than, xe cộ bắt đầu tăng lên, con đường này dẫn ra đường cao tốc, những người phản ứng tương đối nhanh khoảng thời gian này đều muốn rời đi, nhưng bởi vì âm thanh xe chạy, đã dẫn nhóm tang thi ẩn trong bóng tối ra.
Phần lớn xe đều chạy về phía đường cao tốc, Hạ Tử Trọng nửa đường chuyển bánh lái, quẹo vào xưởng than. Nơi này không thể so với những nơi khác, không có đồ ăn, than đá cũng không thể thay thế xăng, cho nên hai người vô cùng thoải mái càn quét một vòng. Đống than đá này có thể dùng để sưởi ấm cộng thêm Phương Hách mỗi ngày hầm canh cho Hạ Tử Trọng, đống than đá đó cũng đủ cho hai người dùng cả đời.
Hơn nữa bọn họ còn có thể dùng năng lượng mặt trời.
“Bây giờ chúng ta đi chỗ nào?” Hành trình một vòng mua sắm điên cuồng, làm Phương Hách cũng cảm thấy rất hưng phấn, trở lại trên xe, liền không kịp chờ đợi hỏi.
“Trước đi đến siêu thị này, sau đó ở trong khu cư dân bên cạnh tìm nơi nghỉ ngơi qua đêm, ngày mai lại đi công ty gas, sau đó vào siêu thị lớn vùng phụ cận xem xét tình hình, cuối cùng đến nơi bán quần áo.” Có đồ miễn phí, không lấy thì uổng.
“Được!”
Xe lần thứ hai khởi hành, đi tới siêu thị gần nhất. Nơi này ở ngoại ô F thị, siêu thị chủ yếu nằm ở quanh khu dân cư, nhưng muốn tới nông thôn thì còn xa.
Bởi vậy, hai người sau khi đến nơi này, phát hiện đồ bên trong cũng không ít hơn bao nhiêu, hiển nhiên, trước bọn hắn cũng chẳng có bao nhiêu người ghé qua.
“Đi phòng quản lý trước.” Hạ Tử Trọng khóa kỹ cửa xe, nói khẽ với Phương Hách.
Phương Hách gật gật đầu, vung ống tuýp lên đập một cái về phía con tang thi ngửi thấy mùi hương mà tới. Trước cửa siêu thị có mấy chiếc xe, nhưng không biết còn chủ hay không.
Siêu thị tổng cộng có hai tầng, vừa vào tầng một đã thấy một cửa hàng bán trang sức, miểng thủy tinh văng khắp nơi, đồ trang sức bên trong đều không cánh mà bay.
Lúc hai người đi ngang qua quầy hàng, bước chân Phương Hách đột nhiên dừng lại. Hạ Tử Trọng thuận theo mắt cậu nhìn sang, trong góc quầy hàng, có một thi thể đang nằm. Là thi thể của con người, không phải tang thi.
“Đi thôi.” Có lẽ là chết vì tiền tài hoặc mượn cơ hội báo thù, chuyện như vậy trong tương lai so với tang thi ăn thịt người còn thấy nhiều hơn.
Phương Hách gật gật đầu, yên lặng mà đi theo phía sau hắn.
Hai người một đường đi đến phòng quản lí, ở bên ngoài có vài con tang thi lảo đảo, hai người vung gậy thanh trừ sạch sẽ.
Bên trong phòng quản lí cũng không có người ở, có thể đã chạy trốn hoặc đã biến thành tang thi rồi.
Phương Hách ở bên ngoài kiểm tra trong đầu tang thi có tinh hạch hay không, Hạ Tử Trọng thì đi vào, đóng tất cả các thiết bị giám sát, thuận tiện đập bể luôn ổ cứng.
Sau khi ra cửa, phát hiện Phương hách đã xử lý xong đầu tang thi, đang ngồi xổm bên cạnh một con tang thi cố gắng lật nó lại.
“Làm sao vậy?”
“Học trưởng, em chỉ là thấy kỳ quái, cái túi con tang thi này đeo trên lưng hình như rất nặng.” Phương Hách một mặt nói, một mặt mở ba lô ra, ánh vàng rực rỡ, sáng choang một mảnh.
Lần này hai người biết được tung tích của đám trang sức rồi.
“Mình lấy đi, nhiều khi về sau có chỗ xài được?” Phương Hách vô cùng phấn chấn kéo ba lô trên lưng tên cướp xấu số xuống, cảm giác hưng phấn khi đánh quái lụm vật khiến người ta không cách nào ngừng vui vẻ!
Hạ Tử Trọng bất đắc dĩ cười, tiện tay thu luôn, hắn biết tương lai vàng bạc cũng sẽ không rớt giá nhiều, vừa bắt đầu đương nhiên sẽ rớt một ít, nhưng sau đó tựa hồ viện khoa học nghiêm cứu ra một số vũ khí sử dụng vàng làm nguyên liệu, đối với tang thi có tác dụng, cho nên vàng lần thứ hai có giá trị.
Chỉ là vũ khí lúc đó hắn không được nhìn thấy tận mắt, đống vũ khí đó là cho binh lính, lính giải ngũ, cao thủ dùng. Người bình thường như hắn không có tư cách sử dụng.
Có lẽ về sau sẽ từ từ phổ biến nhưng không phải lúc trước khi hắn chết.
Sau khi thu hồi bao vàng, hai người quay lại tập trung đi vào siêu thị, quả nhiên trong đó có người nhưng cũng không nhiều, ngoại trừ hai người Hạ Tử Trọng bọn họ ở bên ngoài, chỉ có hai nhóm người.
Khu mì ăn liền bị ngườt ta lấy sạch, gạo và các loại bột cũng không còn lại bao nhiêu, bởi vì tận thế đến vào lúc rạng sáng cho nên khu chế biến thịt cũng không có nhiều đồ mới.
Hai người đi qua từng khu ở lầu một, thức ăn đóng gói, vật phẩm hằng ngày, kho đông lạnh không ai thèm ngó ngàng, cơ bản đều bị hai người lặng lẽ lấy đi hơn phân nửa.
Bò lên lầu hai, thiết bị điện, quần áo, chăn mền không chạy thoát được thứ gì.
Bởi vì đại bộ phận người khác đều tập trung vào khu thực phẩm ở lầu một, cho nên…
“A? Hình như chúng ta thiếu mất vài kệ rồi?”
“Mấy cái đó chứa gì?”
“Hình như là… kệ chứa màng bọc thực phẩm, nồi, đĩa, muỗng?”
Cho dù về sau có người đi lấy mấy thứ đó mà phát hiện ra có không gian dị năng giả, nhưng có ai sẽ tin tưởng không gian dị năng giả rảnh rỗi tới nỗi mà đi lấy những thứ đó.
Lầu một có đồ ăn không lấy, đi lấy mấy thứ này có ích lợi gì? Hai người thoải mái lấy đồ miễn phí, tại hành lang trước cửa ra vào cửa siêu thị phát hiện mấy túi thịt bò khô, mì ăn liền, sô cô la, lúc đang muốn thu vào không gian thì lại gặp nhóm người đã lấy xong đồ ăn đang tụ tập chuẩn bị rút lui…
Hạ Tử Trọng liền đem mấy túi đồ kia cầm trên tay, giả bộ đó là chiến lợi phẩm – không nhìn thấy bất luận người nào là nam hay nữ, đều bao lớn bao nhỏ mà cầm một đống đồ sao? Bọn họ chỉ đeo cái túi trên lưng sẽ rất dễ làm người ta hoài nghi.
Lẫn trong đám người, vội vã rời khỏi siêu thị, bò lên trên xe. Hai người thảo luận một chốc quyết định tạm thời đi nhà nghỉ ở phụ cận xem xét tình hình.
Sắc trời bên ngòai đã tối, trong không khí phảng phất có cả sương mù.
Tình huống trong nhà nghỉ không mấy khả quan, bởi vì nhà nghĩ này thu phí thấp hơn chỗ khác cho nên người ở trong đó rất nhiều, hai người còn chưa lái xe đến gần thì đã nghe tiếng tang thi gào thét bên trong.
“Đi cửa hàng bên kia thử đi.” Phương Hách cầm ống nhòm chỉ về một cái nhà sách cách đó không xa.
Cũng chỉ có thể như vậy, Hạ Tủ Trọng lái xe về phía trước, dọc theo đường đi cán dẹp mấy con tang thi chặn đường.
Hai người lái xe đi nhà sách, dừng xe trong một cái hẻm nhỏ bên cạnh, sau khi gõ bể đầu ba con tang thi, hai người mới tiến vào trong – may là bên trong không có tang thi. Qủa nhiên như hai người dự đoán, lúc tận thế đến, ngoại trừ một người bảo vệ ở lại thì trong nhà sách không có bất kì ai.
Bảo vệ sáng sớm ra ngoài mở cửa hồn nhiên không phát hiện dị biến, bị tang thi du đãng ở cửa tập kích, lúc này không biết ở nơi nào.
Hai người lấy đồ chặn cửa ra vào, đi lên lầu, đập bể ổ cứng thu hình trong phòng quản lý, mới một đường leo lên tầng ba, tìm một nhà kho chứa sách, khóa kỹ cửa từ bên trong, Hạ Tử Trọng liền mang Phương Hách trở lại không gian.
Thời gian chỉ có nửa ngày nhưng hai người lại cảm thấy như đã trải qua chừng mấy ngày. Khi trở lại không gian ấm áp, đặt biệt khiến lòng người an tâm.
Trong nháy mắt tiến vào không gian, hai viên tinh thạch hóa thành một luồng ánh sáng, một phần khuếch tán trong không khí, một phần
bay ra giếng nước phía sau.
Chớp chớp mắt, hai người từ trong kinh diễm phục hồi tinh thần lại, thay quần áo, rửa tay rửa mặt, tiêu độc.