Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 155: Hiệp thươngEditor: Ken Le

« Chương TrướcChương Tiếp »
Beta: Rosaline

Tựa đầu vào phía sau kẻ hở của miếng vải bố, Hạ Tử Trọng từ từ uống nước trong không gian. Một bàn tay dần dần sờ lên eo hắn, bàn tay này so với hắn nhỏ nhắn hơn nhiều, một chút thô ráp hay chai xướt cũng không có, mang theo nhiệt độ quen thuộc cùng ôn nhu mà nhẹ nhàng vuốt ve eo hắn. Rõ ràng mỗi ngày đều dùng vũ khí để rèn luyện thân thủ nhưng trên cơ thể của cả hai người gần như không có một vết sẹo nào, nốt phồng chai một cái cũng không hề xuất hiện trên tay. Chuyện này không phải nhờ vào uy lực của dị năng hệ trị liệu của Phương Hách mà chính là phúc lợi nhận được khi cả hai ngâm mình trong suối nước nóng trong không gian. Bàn tay của Phương Hách trên eo Hạ Tử Trọng dần dần mò vào trong da thịt hắn. Y không phải lợi dụng chiếm tiện nghi của người nào đó hay là trêu ghẹo trước mặt mọi người, mà đơn giản chỉ là kiểm tra xem trên người hắn có bị nhiễm bệnh độc tang thi hay không.

Trước đây trong lúc hành động cả hai người cũng rất cẩn thận, mỗi ngày đều sẽ kiểm tra xem cơ thể của cả hai có bị nhiễm bệnh độc hay không, ngày hôm nay đã có người trước mặt mọi người không hề hay biết mà biến thành tang thi khiến cả hai càng nâng cao cảnh giác hơn.

Cảm giác được bàn tay trên eo mình đã rút về, Hạ Tử Trọng đưa bình giữ nhiệt trong tay cho Phương Hách: “Uống một chút đi.” Bên trong bình giữ nhiệt là nước lấy trong không gian, sức chiến đấu vừa nãy nói mạnh cũng không mạnh mà nói yếu cũng không yếu. Dưới tình huống bị vây quanh bởi tang thi nhiều như thế cả hai người bọn họ cũng không tài nào có thể phát huy hết uy lực đem kẻ địch diệt sạch. Bọn họ có thể đối phó được với tang thi cấp ba, uy lực của việc phối hợp khi chiến đấu chắc chắn cũng lớn hơn rất nhiều so với một đối một, nhưng không thể không nói, cách chiến đấu vây đánh thế này cho dù có là chiến thần tái thế cũng sẽ bị dây dưa cho đến chết.

Đã kiểm tra trên người mình, xác nhận hai người đều không có bị nhiễm bệnh độc Phương Hách mới có thể thở phào nhẹ nhõm tiếp nhận lấy nước uống từng ngụm lớn.

Mọi người trong xe lúc này trông có vẻ khá mệt mỏi, người duy nhất tinh thần còn tương đối chính là —— “Vậy mà một viên tinh hạch cũng không lấy được!” Yên Nhạc tức giận đâm đâm thứ gì đó trên xe.

Trương Tiểu Minh vỗ vỗ vai hắn an ủi: “Nhưng cũng đâu phải chỉ riêng chúng ta không thu hoạch được đâu?”

“Nhưng này cũng quá…… Vừa nãy rõ ràng tang thi chết rất nhiều mà!”

Tiểu đội Luân Hồi bình thường lúc ra ngoài hành động coi như có bị vài ba tang thi vây công thì những nhân viên hậu cần bọn họ cũng có thể đào được tinh hạch, nhưng bây giờ……

“Hết cách rồi, đây là quy định của hành động lần này.” Trương Tiểu Minh cũng cảm thấy đáng tiếc, nhưng quy định của nhiệm vụ lần này yêu cầu mọi người không được tự tiện đào tinh hạch, nhất định phải chờ sau khi chiến đấu, nhân viên từ quân đội thống nhất thu thập tinh hạch rồi mới bắt đầu phân phát cho bọn họ.

Lúc mới nãy tuy rằng nhân viên hậu cần có cơ hội nhưng không ai dám manh động. Kết quả toàn bộ đội viên bọn họ đều rút đi trong khi tinh hạch thì vẫn còn nằm trong đầu đám tang thi.

Hạ Tử Trọng cũng nhớ đến chuyện này, vội vã nhắm mắt lại liên kết với bạch cầu kia… Đúng, chính là cái cục tròn vo kia.

Trước lúc mọi người chạy vào trong kho, ngay lúc chém đứt cây thực vật biến dị kia thì cục tròn kia liền trong không gian nhảy ra. Mà cũng may nó còn biết chừng mực, bây giờ lúc đi ra đều dùng thuật ẩn thân cũng không khiến người khác phải chú ý, ngay cả hai người Hạ Tử Trọng lúc đó cũng không phát hiện. Nhưng bây giờ… Nhớ tới cái tính cách quái đản của bạch cầu, nhìn thấy tinh hạch thực vật kia nó có thể nhịn được mới lạ!

Quả nhiên, Hạ Tử Trọng vừa kết nối với cục tròn kia, liền phát hiện gia hỏa kia đang vô cùng vui vẻ mỹ mãn búng lên búng xuống. Nhảy cà tưng cà tưng trên rễ của cây leo đồng thời ‘giẫm’ lên tinh hạch thực vật, từ phần bị chặt đứt của dây leo ‘hút’ ra ngoài!

Đúng vậy, chính là ‘hút’ ra ngoài!

Thật không biết làm sao mà nó có thể nghĩa ra được cách này, nó tựa hồ biết được rằng hai người Hạ Tử Trọng không thể quản được mình, mà cũng có thể nó thực sự bởi vì muốn ăn tinh hạch thực vật mới nghĩ ra một phương thức quỷ dị như vậy. Nhưng cũng phải nói biện pháp này cũng rất hữu hiệu, tuy rằng hiệu suất có chút sai sót nhưng không sánh bằng việc tích tiểu thành đại, nếu không với cái biện pháp khá là khó khăn này, tinh hạch trên cây dây leo sớm đã bị nó “hút” sạch sành sanh. Ở trong đầu hạ lệnh cho bạch cầu đi lấy đống tinh hạch trong đầu đám tang thi cấp ba kia ra xong, Hạ Tử Trọng không thèm quản nó nữa.

Phương Hách lục lục trong bao lô, từ trong không gian lấy ra hai khối bánh bột ngô, đưa cho Hạ Tử Trọng một khối, hai người bận rộn như thế nửa ngày đều có chút đói bụng. Mà không chỉ có hai người Hạ Tử Trọng đói bụng, gần như những người khác trong đội xe cũng đều như vậy, tất cả mọi người đều không dám ăn nhiều nhưng cũng ăn chút chút để cầm bụng.

Đồ ăn lĩnh được ngoại trừ mấy miếng bánh khô cũng không ít đồ ăn được đóng gói hút chân không, nhưng so với mấy thứ lương khô này thì những thứ đó vẫn còn ít, hơn nữa đồ ăn trước tận thế cũng chỉ còn chút ít nên tất cả mọi người cũng không nỡ ăn liền, thà rằng cứ ăn đỡ mấy thứ không đóng gói này trước.

Cắn một cái, phát hiện bánh bột ngô có vị mặn, nhân bánh làm từ thịt bò cùng hành tây. Tuy rằng nhân bánh không nhiều, nhưng mùi vị rất ngon, mặc dù hình dạng bên ngoài có chút thô ráp nhưng khi ăn vẫn rất ngon. Hạ Tử Trọng thầm vui mừng, tuy rằng trong không gian nước không nhiều nhưng từ khi phát hiện căn cứ xuất hiện bánh bột ngô, Phương Hách chỉ cần dùng chút công phu làm giả bắt chước vật phẩm, nhân bánh ở bên trong ngọt, mặn, mềm, cứng hay không nhân đều có tất, các loại khẩu vị đều có đủ, khiến lương khô được trang bị của bọn họ mùi vị vô cùng phong phú.

Lại như ngày hôm nay, sáng sớm hai người đã ăn một vài miếng bánh bột ngô có nhân thịt bằm cùng với dưa muối, buổi trưa chính là nhân thịt bò này, còn nếu như muốn ăn nhân ngọt thì có thể đổi bánh nhân đậu, vừng đen nhồi hay là bánh nhân bơ… So với mấy món bánh tráng miệng đủ mùi vị có thể mua trước tận thế không khác nhau là mấy.

Mặc dù ấm nhưng cũng không có bị cứng, cũng không tỏa mùi thơm lôi kéo người khác chú ý. Ăn xong cũng không biết là bữa trưa hay bữa chiều, sau khi uống nước xong, không chờ cho mọi người ở trên xe chuẩn bị đi nghỉ ngơi một chút, Duẫn Đông liền đứng dậy đi tới ngồi xuống trước mặt hai người Hạ Tử Trọng. Giơ tay đẩy đẩy kính mắt, Duẫn Đông nhìn hai người một chút: “Dị năng của hai người đã đạt đến cấp ba.”

Là câu trần thuật, không phải câu nghi vấn.

Hạ Tử Trọng hơi nhướng mày, không nghĩ tới hắn ta lại mở miệng trước đã vậy còn rất… trắng trợn nói ra?

Thấy hai người không hề trả lời, chỉ có vẻ mặt thoáng kinh ngạc của Hạ Tử Trọng, Duẫn Đông nhếch miệng: “Dị năng của tôi thuộc hệ tinh thần, phương hướng hẳn là – trí lực.” Tựa hồ không để ý hiện tại ngay cả người của Luân Hồi cũng đã để ý đến bên này, Duẫn Đông tiếp tục nói: “Vốn dĩ cả tôi lẫn các thành viên trong đội đều cho rằng tôi là người bình thường, tư duy của tôi cũng chỉ là sau khi tận thế xảy ra mới càng ngày càng rõ ràng. Thẳng cho đến sau khi ở trong căn cứ phát hiện có thể sử dụng tinh hạch để tăng cao dị năng, tôi mới phát hiện bản thân cũng có thể hấp thụ được năng lượng bên trong tinh hạch, lúc này mới thật sự xác nhận bản thân quả thật đã kích phát được dị nănng, chỉ có điều cũng không phải bình thường cũng có thể thể hiện dị năng ra bên ngoài.”

Nói xong, hắn mới lần thứ hai nhìn một vòng ở trên người bọn Hạ Tử Trọng: “Dị năng của hai người đã đạt tới cấp ba, tôi đến xác nhận với hai người cũng không có ý gì, chỉ là nếu trong đội có dị năng giả cấp ba thì sau khi lên đường gặp phải tình huống chiến đấu còn có nhiều chỗ muốn tiến hành điều chỉnh một chút.”

Điều hắn nói là hợp lý, Hạ Tử Trọng cũng không cần thiết bám lấy chuyện lúc trước không buông, huống chi kẻ thù từ đầu đến cuối của Hạ Tử Trọng là Ellen, Đới Quân, cộng thêm Hứa Lỵ Lỵ. Bây giờ còn đang nhảy nhót khắp nơi ngoại trừ Hứa Lỵ Lỵ còn lại là một kẻ chết, một kẻ mất tích, hắn cũng không tiện giận chó đánh mèo trên người Duẫn Đông, chỉ cần hắn không đến trêu chọc mình là được.

Hạ Tử Trọng gật đầu chấp nhận, dị năng giả cấp ba, bây giờ dị năng giả muốn thăng cấp mặc dù sẽ phí chút công sức nhưng sớm muộn gì cũng có thể đạt được cấp ba, mình và Phương Hách mặc dù nhanh một bước nhưng cũng sẽ không làm gì. Huống chi đẳng cấp dị năng của hai người cả tiểu đội Luân Hồi đều biết, bọn Duẫn Đông cũng không phải người mù, lực sát thương rõ ràng không phải cùng một đẳng cấp, đừng nói bọn họ, người quân đội chỉ cần suy nghĩ nhiều một chút cũng có thể nhìn ra.

Hạ Tử Trọng đồng ý với Duẫn Đông, Duẫn Đông liền tìm đến Quách Binh thương lượng, vậy là mọi tình huống xảy ra sau này trong chiến đấu cũng sẽ trở nên hợp logic hơn, người trong tiểu đội Luân Hồi bởi vì phối hợp với nhau hết sức ăn ý nên hiệu suất chiến đấu vì thế cũng rất tốt, bây giờ nếu trên chiếc xe này mọi người đã bị ràng buộc với nhau thì việc phối hợp với nhau, lấy kinh nghiệm từ nhau, gắn kết hợp tác với nhau cũng là chuyện bình thường. Loại chiến pháp thương thảo này, về chuyện điều hành phối hợp hai người Hạ Tử Trọng đương nhiên sẽ không để ý tới, vẫn dựa vào nhau tu dưỡng tinh thần, để ba người kia tự mở hội nghị với nhau đi.

Phương Hách ghé bên tai Hạ Tử Trọng thấp giọng nói: “Anh ta đúng là có đủ bản lĩnh.” Tuy rằng Duẫn Đông vừa rồi tựa như đã tự đánh bom tự sát khai ra bí mật vũ khí của mình dùng để hòa hoãn với Quách Binh, lấy tín nhiệm của Hạ Tử Trọng, nhưng không thể không nói hắn đã dùng chiêu này rất tốt, mới thời gian ngắn như vậy đã lấy được tư cách cùng bọn Quách Binh thâm nhập thảo luận, cũng coi như là bản lĩnh không nhỏ.

Hạ Tử Trọng cười cười: “Tính đến lúc này thời gian phối hợp với nhau cũng đã lâu như vậy, sớm nói ra còn hơn là để lâu mới nói.” Đúng, bây giờ mặc kệ mọi người có nguyện ý hay không, có cừu oán hay không thì tất cả mọi người cũng nhất định phải quấn lấy nhau, nếu như dọc đường cứ ngươi kiêng kỵ ta ta kiêng kỵ ngươi, vậy thì cũng đừng mong ai sống. Chung quy phải nghĩ biện pháp phá vỡ cục diện bế tắc, chí ít không thể để người của mình trên chiếc xe này cấu xé lẫn nhau.

Lúc này sĩ quan ở trong buồng xe cùng bọn họ ngày đầu tự nhiên lại chen lên buồng lái phía trước, cũng không biết ba người bọn họ làm sao có thể ngồi ở chỗ đó. Đã không có người trong quân đội, việc thương thảo của Duẫn Đông với bọn Quách Binh càng thêm thuận tiện, không lâu sau đó liền thấy Duẫn Đông từ trong túi của mình lấy ra một cái điện thoại vô tuyến… Không phải ở trên xe, mà là của riêng hắn.

Hạ Tử Trọng nhíu nhíu mày, nhìn về phía Quách Binh. Quách binh nhún nhún vai, xòe tay ra, biểu thị hắn nhất thời cũng không thể nói rõ ràng.

Rất nhanh sau đó Duẫn Đông liền cất điện thoại đi, sau khi Trần Ninh đi tới giải thích cho hai người Hạ Tử Trọng, bọn họ mới biết Duẫn Đông vừa nãy đang trò chuyện cùng ai – chính là Diêm Tân trên xe chỉ huy. Nội dung trò chuyện thì chính là việc Yên Nhạc oán giận việc lãng phí tinh hạch khi nãy.

Vấn đề này nhất định là Quách Binh mượn cơ hội đưa lên, hết cách rồi, nỗi đau của vợ là nỗi đau của mình, biết hành động lần này của Duẫn Đông cũng có liên quan đến tổng chỉ huy, Quách Binh thuận thế liền đưa ra vấn đề này. Bất luận đội ngũ nào cũng sẽ có người chuyên môn phụ trách hậu cần, hơn nữa một bên đánh một bên đào tinh hạch tang thi, công việc này cơ hội mỗi tiểu đội từng ra căn cứ đều trải qua, mọi người đương nhiên sẽ không chỉ lo đào tinh hạch mà lơ là an toàn của bản thân cùng đồng đội, chỉ cần thống nhất điều hành thật tốt thì sẽ không có vấn đề. Bên này nghe Trần Ninh thuật lại chuyện mới vừa rồi, trong đầu Hạ Tử Trọng cùng Phương Hách truyền đến một âm thanh oán giận – “Không có không có không có!”

Cái gì không có?
« Chương TrướcChương Tiếp »