Chương 143: Nguy cơ

Trần Ninh nghe Hạ Tử Trọng nói thì cười: “Nói là một tên tiểu bạch kiểm họ Đới, nghe nói đêm đó hắn cũng ngủ trong phòng Ellen, sáng hôm sau người đội Bá Chủ phát hiện Ellen chết liền bắt hắn lại, người biết nội tình cũng không ai tin – người kia cả dị năng cũng không có, bình thường chỉ là một tên vô dụng được Ellen nuôi trong nhà, nói hắn có thể gϊếŧ người? Ai tin!”

“Họ Đới?” Hạ Tử Trọng lần này mới chính thức bất ngờ, thì ra thật sự là hắn? “Vậy có kẻ tình nghi khác không?”

Trần Ninh nói: “Việc này không biết ai là thật ai là giả? Bất quá bọn họ nghi tên kia cũng đúng thôi, trước đó bọn tôi có hỏi thăm một chút, lúc đi Tây Bắc tên kia lén lút ra ngoài tìm người chơi, sau lại dính tới thuốc nghiện, không chừng cái tên kia là lấy thứ đó uy hϊếp hắn hạ độc.”

Hạ Tử Trọng lần thứ hai sửng sốt nửa ngày, mới bất đắc dĩ lắc đầu cười nói: “Đã tận thế rồi mà còn có người hút thuốc phiện? Hơn nữa, còn bán luôn cơ à?” Đới Quân chơi ma túy… Là chuyện Hạ Tử Trọng đời trước trước khi chết mới biết, trên tay hắn không có lỗ kim, vì dùng chưa lâu, nên lúc đó chưa biểu hiện rõ ràng tận thế đã ập đến, Hạ Tử Trọng không phát hiện cũng là bình thường.

Thế nhưng trước tận thế mua mấy thứ này rất dễ, mà sau tận thế cũng phục hắn tìm ra người bán.

Trần Ninh lắc đầu: “Chắc chắn là trước tận thế đã mang trên người, bây giờ lương thực còn trồng không nổi nói chi tới mấy thứ này? Cả dược phẩm cũng không có chỗ mua, mấy tên nghiện sớm muộn gì cũng hết hàng. Nhưng cũng chỉ vì điểm này mà người ta nhận định hắn gϊếŧ Ellen, chỉ là còn chưa tra được gì hắn liền biến mất.”

Nói rồi, thuận miệng hỏi đội viên gần đó: “Trong căn cứ có người nào biết tin tức của hắn không?”

“Không có đâu, bây giờ tất cả mọi người nói nếu ai có thể tóm tên đó là có thể phát tài rồi, năm ngàn viên tinh hạch đấy! Người ta sẽ trực tiếp lên thẳng cấp ba đó!!”

Quách Binh trước giờ cơm tối đã về, mọi người đều ngồi trên bàn từ lâu, đang chờ dọn cơm, vừa mới nói ‘ăn trước đừng chừa cho anh ta’, kết quả người ta liền vào cửa.

“Thế nào?”

“Bọn họ đã sản xuất ra, ngày mai có thể đi lấy.” Quách Binh đặt mông ngồi vào chỗ của mình, thở một hơi: “Nhưng mà tất cả phải tự mình qua lấy, để phòng hờ, nếu không phải hôm nay tôi đi hỏi thăm thì bọn họ sẽ không chủ động nói cho chúng ta, họ còn ước gì chúng ta quên đi ấy!”

Trần Ninh gật gật đầu cầm chén cơm của mình: “Còn việc đặt hàng thì sao?”

“Nói là còn phải chờ mấy ngày, trong thời gian ngắn chắc chắn không được, trước tiên phải tăng cường số lượng sản xuất cho quân đội.” Quách Binh cũng nhận một chén cơm, lùa hai miếng lớn nhìn Hạ Tử Trọng nói: “Ngày mai chín giờ chúng ta tập hợp, mỗi người lấy một cái.”

Sáng ngày kế, hai người Hạ Tử Trọng đến cửa lớn tiểu đội Luân Hồi tập hợp. Lần này, những người từng tham gia nhiệm vụ Tây Bắc, đều phải đi để ký tên.

Căn cứ sợ có người giả danh, nếu có người nào đã chết… thì vũ khí cũng sẽ không cần phát cho người khác – đây là vũ khí đặc thù, quân đội cũng sử dụng đấy.

Lúc bọn họ đến nơi thì gặp mấy tiểu đội khác trở về – bọn họ cũng giống như Quách Binh, đi hỏi thăm tin tức cho nên mới không bỏ qua chuyện này. Tính gộp lại ước chừng ba mươi người, số lượng cũng không nhiều.

Lấy đồ, làm thủ tục, hỏi thăm việc đặt vũ khí riêng, mọi người lúc này mới xong việc rời đi. Lúc đi ra, có người gọi Quách Binh lại thấp giọng nói với hắn mấy câu, sau khi nói xong người Luân Hồi mới đi.

“Người kia là lão Lý, chiến hữu cũ của Quách Binh.” Trần Ninh nhỏ giọng giải thích cho hai người Hạ Tử Trọng, thấy Quách Binh trở về thì muốn mở miệng hỏi gì đó, lại thấy Quách Binh vung vung tay: “Về biệt thự.”

Lĩnh xong đồ vốn sẽ về biệt thự, mọi người thấy Quách Binh có vẻ không muốn nói ở đây nên rất sáng suốt không hỏi gì cả.

Vừa mới đi ra không bao lâu đã trở về. Lần này chừng mười người cùng đi bàn về mấy vũ khí mới lĩnh, chủy thủ quân dụng dài một thước, so với dao găm phổ thông hơi dày và nặng, về màu sắc cũng có chút khác nhau.

Vũ khí rất nặng. Không biết tỉ lệ vàng bạc trong đây là bao nhiêu nên màu sắc của nó khá kỳ lạ. Không khác mấy cái bọn họ từng thấy trước đó.

“Cái này nghe nói độ cứng không tốt như vũ khí bình thường, cho nên lúc dùng mọi người cẩn thận một chút.” Quách Binh dặn dò vài câu, nhìn Hạ Tử Trọng liếc mắt ra hiệu, trở tay lôi Trần Ninh đi lên lầu.

Hạ Tử Trọng đứng dậy, gật đầu một cái với Phương Hách đang nhìn mình để cậu an tâm chờ ở dưới, mình thì đi theo.

“Sao thế? Có tình huống gì sao?”

Trần Ninh vào phòng liền hỏi.

“Hôm nay lão Lý nói chuyện này, tôi cảm thấy có gì đó không đúng.” Quách Binh trầm tư trở tay khóa kỹ cửa phòng: “Hắn nói, mấy ngày nay hình như có người hỏi thăm chuyện của chúng ta.”

“Hỏi thăm chúng ta?” Trần Ninh cũng nhíu mày, trong lòng cảm thấy lo âu: “Hỏi thăm tin tức chúng ta làm gì?”

Quách Binh lắc đầu một cái: “Hắn cũng không rõ, chỉ biết là ngày hôm nay cấp trên đặc biệt dặn dò, kêu người chú ý đến chúng ta mang bao nhiêu người đi lĩnh vũ khí, nói là vì có việc quan trọng cần đối chiếu rõ ràng.”

Bọn họ mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau. Để làm gì? Cũng không phải là lo người Luân Hồi không tới lĩnh vũ khí đi?

“Hắn nói gần đây vậy ngoại trừ hôm nay thì mấy hôm trước đã điều tra rồi. Nhưng mà, bọn họ điều tra chủ yếu là đội Luân Hồi hay là bao gồm hai bọn tôi cũng điều tra?” Hạ Tử Trọng đột nhiên hỏi.

Quách Binh sửng sốt một chút: “Lão Lý chỉ nói cấp trên hỏi chuyện của đội Luân Hồi, không thấy nhắc gì tới hai cậu… Hắn nghe đồn… hình như có người âm thầm điều tra nhân số chúng ta ra vào thành.”

“Nói như vậy là tiểu đội chúng ta chọc phải phiền toái rồi sao?” Trần Ninh nhíu chặt lông mày.

“Nhưng chúng ta gần đây đâu có gây xung đột với ai?”

“Có khi mào là các đội viên khác không?”

Người đội Luân Hồi cũng không bừa bãi, liên quan đến việc lúc đầu đội ngũ bọn họ chỉ có người bình thường rất lớn. Hơn nữa trong đội bọn họ thân thủ mọi người đều khác nhau, cho nên sẽ không xuất hiện tâm lý như mấy tiểu đội khác phát hiện mình đột nhiên có dị năng như nhà giàu mới nổi, cho dù có dị năng rồi cũng chỉ là tâm lý vui vẻ mà thôi, mà đã rèn luyện trong mạt thế lâu như vậy không ai sẽ xốc nổi đi gây chuyện cả…

“Có lẽ không phải vấn đề ở đội viên.” Hạ Tử Trọng chợt nghĩ đến một khả năng, hai mắt sáng quắc nhìn về phía hai người.

“Cái gì?”

“Vấn đề gì?”

“… Từ khi gầy dựng tiểu đội các anh có người nào chết không?”

“A?” Quách Binh sửng sốt một chút, nhìn về phía Trần Ninh.

Trần Ninh gật đầu một cái: “Hồi sơ kỳ chết hai người, người đến sau thì… Ý cậu là?”

Thấy Trần Ninh cũng hiểu ra, Hạ Tử Trọng gật đầu nói: “Lần trước đi Tây Bắc, tiểu đội nào cũng tổn thất nhân lực, chỉ có…”

Chỉ có Luân Hồi, một người cũng không chết.

Không, còn phải tính cả phu phu hai người Hạ Tử Trọng nữa, nhưng bọn họ nếu gọi là ‘đội ngũ’ thì cũng không quá ít rồi. Ngoại trừ người Luân Hồi và hai người Hạ Tử Trọng biết rõ trong lòng, thì mấy tiểu đội khác đều xem bọn họ là người thuộc tiểu đội Luân Hồi rồi.

Quách Binh cũng hiểu ý hai người, hít sâu một hơi, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Dị năng giả hệ chữa lành.”

Đừng nói bọn họ sẽ không bán ra hai người Hạ Tử Trọng – hợp tác cùng hai người bọn họ đối với Luân Hồi chỉ có lợi không có hại, nếu như căn cứ thực sự biết Phương Hách là dị năng giả hệ chữa lành, vậy sau đó bọn họ ra ngoài ai chữa cho bọn họ?

Huống chi, bây giờ trong đội bọn họ thực sự có một dị năng giả hệ chữa lành đó!

Bên ngoài căn cứ vô cùng nguy hiểm, điều này sẽ làm chu kỳ mỗi tiểu đội ra ngoài rất lâu. Hiệu suất làm nhiệm vụ đương nhiên không cao. Nhưng bọn họ từ khi thành lập đội xong đi ra ngoài đã bao nhiêu lần? Ngoại trừ lúc đầu chết hai người, thì mấy người còn lại đều không có lấy một vết thương?

Đặc biệt là lần trước, gặp phải tình huống nguy hiểm như thế, người cả đội đều bị thương, nhưng kết quả thì sao? Tất cả đều được Phương Hách cứu một mạng! Thậm chí không có người chết mà tất cả đều có dị năng!

Căn cứ không ai chú ý thì không nói nhưng chỉ cần có một người có tâm, giỏi quan sát, sẽ phát hiện ra chỗ khác thường ngay!

Nếu như trong căn cứ xưa nay chưa từng xuất hiện dị năng giả hệ trị liệu thì còn nói được, không chừng có thể che giấu. Nhưng bây giờ, cái vị kia an an ổn ổn trong tầng lớp bảo vệ, chuyên xem bệnh cho mấy vị lão đại đấy!

Sắc mặt ba người đều không tự chủ được mà trầm xuống, tuy rằng người tiểu đội Luân Hồi rất đoàn kết, nhưng chỉ cần có người muốn tra thì sẽ tách bọn họ ra thẩm vấn từng người… không có cách nào bảo đảm cả bọn đều miệng kín như bưng, thà chết chứ không chịu khuất phục.

Nếu như thế lại khiến người khác phát hiện ra bí mật của cả bọn… Đừng nói hai người Hạ Tử Trọng, bọn Quách Binh càng không cho phép xảy ra.

“Vợ Uông Đồng mấy ngày trước vừa lên tới cấp hai, khả năng trị liệu cũng khá nhanh.” Trần Ninh cụp mắt trầm tư nói: “Nhưng bây giờ không có biện pháp trốn ra khỏi căn cứ.”

“Cũng không phải không thể.” Quách Binh đi quanh phòng hai vòng: “Không phải chúng ta muốn vào nội thành tìm vàng bạc sao?”

“Chẳng lẽ muốn mang tất cả mọi người đi cùng?” Trần Ninh nhướng mày.

“Mang thì có thể mang ra ngoài, chúng ta sớm muộn còn có thể về được.” Quách Binh hít sâu một hơi, giơ tay ấn ấn cái trán. Tình huống bên ngoài bây giờ thật không ổn, tang thi cao cấp vùng phụ cận ngày càng nhiều, bọn họ bình thường cứ đánh mười con tang thi lại có một con cấp hai, tỉ lệ so với lúc trước cao hơn nhiều.

Hơn nữa cho dù tất cả bọn họ đều có dị năng cũng không thể bỏ căn cứ ra ngoài sống được.

Hạ Tử Trọng than nhẹ trong lòng một tiếng – lẽ nào trọng sinh một lần, cuối cùng vẫn phải đi vào con đường lúc trước? Bị căn cứ truy nã không thể không rời đi?

Ba tên thợ giày cũng không bằng Gia Cát Lượng, bởi vì chuyện này chỉ là mọi người suy đoán, không ai dám vỗ ngực bảo đảm căn cứ nhất định đã phát hiện tình huống khác thường của cả đội … Chỉ là khả năng này rất lớn, thật sự rất lớn.