Một tiếng sau.
Trong phòng, trên mặt đất quần áo hỗn độn ngổn ngang.
Tiếng thở dốc trong phòng cũng đã ngừng lại, Toàn Hiểu Vũ im lặng nằm ở trong lòng Sở Thiên, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ hữu lực của hắn, giờ khắc này mới tìm được cảm giác chân thực.
Sở Thiên một tay ôm đầu Toàn Hiểu Vũ, một tay kia gắt gao cầm tay Toàn Hiểu Vũ, hai người mười ngón l*иg vào nhau, dây dưa cùng một chỗ không muốn tách rời.
Sở Thiên hơi hơi cúi đầu, lại một lần nữa hôn lêи đỉиɦ đầu Toàn Hiểu Vũ.
“Khó chịu không? ”
Đầu Toàn Hiểu Vũ đặt ở trước ngực Sở Thiên nhẹ nhàng lắc, sau đó thấp giọng nói: “Không khó chịu, nhưng muốn tắm rửa.” Chứng sạch sẽ của người nào đó lại phác tác.
“Được.” Đầu Sở Thiên nhẹ nhàng gối lên đôi má Toàn Hiểu Vũ, khiến hai người mặt dán mặt: “Tắm rửa ở con sông nhỏ trong không gian của em đi.” Hắn cười xấu xa nói.
Từ lúc Toàn Hiểu Vũ ở trước mặt ba người chính thức công khai bí mật không gian, khi đơn độc ở chung đều ngẫu nhiên nhắc tới tình huống trong không gian, cho nên Sở Thiên đối với không gian có chút hiểu biết.
“Thật sự phải thử sao?” Toàn Hiểu Vũ tiếp tục do dự.
“Tin tưởng anh. Không có việc gì.” Sở Thiên hôn hôn cậu: “Hiện tại, chúng ta là một khối chỉnh thể, không gian của em theo lý không thể bài xích anh a.”
Câu nói này khiến thân thể Toàn Hiểu Vũ lại nóng lên, cậu nhanh chóng đem những ý nghĩ đen tối nào đó ném ra khỏi đầu: “Ừm....... Được. Em.....
Em nên làm như thế nào?”
“Anh ôm em. Bình thường em làm sao mang vật khác vào trong không gian, cũng dùng phương pháp đó thử mang anh vào xem sao.” Sở Thiên hướng dẫn nói.
“Được.” Nói xong, Toàn Hiểu Vũ nhắm hai mắt lại.
Sau một lát, trong đầu hai người đồng thời có vài giây trống rỗng, khi mở mắt lại lần nữa, hai người đang nằm trong viện tử của không gian, vẫn duy trì tư thế ở trên giường, chỉ là bãi cỏ dưới thân có chút đâm người.
Trong không gian sáng trưng, hai người không mặc quần áo có điểm xấu hổ.
Không đúng, xấu hổ có thể chỉ có một mình Toàn Hiểu Vũ, Sở Thiên luôn có vẻ da mặt dày không gì sánh nổi vào loại thời điểm này, hắn làm như không có việc gì kéo Toàn Hiểu Vũ đứng dậy, trước tỉ mỉ nhìn người không có mặc quần áo kia một lần, cho đến khi Toàn Hiểu Vũ ngượng ngùng đem hắn đẩy ra.
Sở Thiên lúc này cười ha hả đánh giá xung quanh, ánh mắt sắc bén giúp hắn phát hiện ra sông nhỏ ngoài viện tử.
Hắn còn nhớ rõ khát vọng nho nhỏ của Toàn Hiểu Vũ, cho nên, tức khắc kéo Toàn Hiểu Vũ đi thẳng đến bờ sông.
“Phù phù” Hai tiếng, hai người nhảy xuống nước, dòng nước thanh sảng mát lạnh tức thì thẩm thấu toàn thân, một loại cảm giác khoan khoái nói không nên lời.
Kéo Toàn Hiểu Vũ chơi ở trong nước một hồi, Sở Thiên lúc này mới ý thức được một vấn đề: “Đây là nước uống của chúng ta?”
Toàn Hiểu Vũ cười ha ha, vẻ mặt kia của Sở Thiên như là đột nhiên bị người ta giẫm lên cái đuôi vậy, thành công lấy lòng cậu.
Cậu chỉ cười cũng không đáp, quay người lại chui vào trong nước, nhanh chóng bơi đi, mặc cho Sở Thiên rối rắm.
Bởi vậy, Sở Thiên không thèm rối rắm nữa. Cũng lập tức ẩn vào trong nước đi bắt cậu.
Hai người ở trong nước náo loạn một hồi lâu, cuối cùng lấy việc Toàn Hiểu Vũ bị Sở Thiên giam cầm vào trong ngực làm kết thúc cho trò chơi truy đuổi này.
Sở Thiên bắt được người rất là khó chịu ở trên cổ Toàn Hiểu Vũ hung hăng cắn một ngụm: “Em học xấu.”
Toàn Hiểu Vũ cười ha hả tránh né, dù sao cậu cũng không có giống như Sở Thiên và tên bác sĩ có hứng thú ác ý, cuối cùng vẫn nói: “Nước uống của chúng ta không phải ở nơi này cuối cánh rừng có một con suối. Một hồi em dẫn anh đi xem.”
“Được.” Toàn Hiểu Vũ nói, Sở Thiên lúc này mới chú ý tới cánh rừng kia, tức khắc bị những điểm sáng lấp lánh trên ngọn cây hấp dẫn.
Hắn ngạc nhiên nhìn ngọn cây: Đó là cái gì?”
Toàn Hiểu Vũ theo tầm mắt hắn nhìn qua, lúc này mới phát hiện những điểm sáng lấp lánh biến mất lần trước hiện tại lại xuất hiện.
“Không biết là cái gì, nhưng mà chúng nó hình như đã cứu em. Lần đó ở biệt thự, em thiếu chút nữa biến dị.” Toàn Hiểu Vũ nói.
“Ừm.” Sở Thiên gật đầu, nhớ rõ có một lần như vậy, Toàn Hiểu Vũ đột nhiên nóng nảy tàn bạo, nhân loại đầu tiên hắn sử dụng tinh thần lực để đối phó chính là Toàn Hiểu Vũ.
“Thoạt nhìn rất thần kỳ, một chút trở về anh tìm cơ hội xem thử, còn có công hiệu khác hay không. Trong rừng là cái gì? Trái cây? Có thể ăn sao?” Sở Thiên lại phát hiện thứ mới lạ khác.
Toàn Hiểu Vũ ngượng ngùng, tuy rằng cậu thoạt nhìn như là chủ nhân của không gian này, nhưng mà cậu lại không thể hiểu hết nơi này. Hơn nữa gần nhất trên đường vẫn không có cơ hội một mình đi vào không gian rất nhiều thay đổi ngay cả cậu cũng không biết.
Ví dụ như, những quả trái cây còn xanh trong rừng lúc trước, hiện tại đã đỏ rực một mảnh trên cành cây, tình hình sinh trưởng tương đối khả quan, hơn nữa thoạt nhìn vô cùng ngon miệng.
“Không biết, đã lâu không có vào.” Toàn Hiểu Vũ thấp giọng đáp.
Sở Thiên nhất thời hết chỗ nói rồi, có chút hiểu được cái gì gọi là “Tọa ủng bảo sơn nhi bất tự tri”*. (Ngồi trên núi vàng lại không biết dưới mông có vàng.)
Hắn thở dài một hơi, kéo Toàn Hiểu Vũ lên bờ, đi thẳng đến những cây ăn quả kia. Sau khi nghiên cứu hình dạng của cây một hồi, Sở Thiên cẩn thận hái hai quả, nhét vào trong tay của Toàn Hiểu Vũ: “Một hồi chúng ta mang ra ngoài nghiên cứu.”
“Ừm.” Toàn Hiểu Vũ gật gật đầu.
Vì thế hai người lại đi vào chỗ sâu nhất trong cánh rừng, đi tìm con suối mà Toàn Hiểu Vũ nói.
Hai người tới chỗ con suối, Sở Thiên liếc mắt một cái liền bị thất thải quả kia hấp dẫn, bỏ qua con suối đi tới bên cạnh cái cây cẩn thận quan sát, tấm tắc lấy làm kỳ.
Cái cây bên cạnh con suối kết ra thất thải quả thật hoàn toàn khác biệt với mảnh rừng cây ăn quả bên ngoài, vừa nhìn liền biết không phải vật tầm thường.
Cho nên Sở Thiên chỉ nhìn xem không hề động thủ. Nhưng mà hiện tại hắn vô cùng phấn khởi hoàn toàn khác với biểu hiện không hề hứng thú với nơi này của
Toàn Hiểu Vũ, Sở Thiên đối với hết thảy của nơi này đều tràn ngập tò mò.
Sở Thiên hít sâu một hơi, đi qua lại một lần nữa đem Toàn Hiểu Vũ kéo vào trong lòng: “Em phải đáp ứng anh, chuyện không gian, tuyệt đối không thể để người thứ năm biết.”
Toàn Hiểu Vũ nghi hoặc mà nhìn Sở Thiên, không rõ hắn vì cái gì lại nhắc lại chuyện cũ.
Sở Thiên cười khổ giải thích “Nơi này giống như là một cái bảo tàng to lớn, tồn tại năng lực mê hoặc lòng người. Sau khi phát hiện mị lực của nó, anh tin sẽ có rất nhiều người sẽ không tự chủ được sinh ra du͙© vọиɠ muốn có được nó.”
Hắn đem mặt vùi thật sâu vào cổ Toàn Hiểu Vũ, buồn bực nói: “Nếu nơi này không phải là của em, có lẽ anh cũng kháng cự không được. Cho nên, có thể không cần mang những người khác vào đây thì tận lực đừng mang vào. Đối mặt với sức hấp dẫn to lớn, không phải ai cũng chịu nổi thử thách.”
“Cho nên, anh chịu đựng được thử thách sao?” Vẻ mặt Toàn Hiểu Vũ nghiêm túc hỏi hắn.
Sở Thiên ngẩn ra, hắn mất hồi lâu mạnh mẽ nhắc nhở Toàn Hiểu Vũ bảo vệ bản thân, nhưng mà cái Toàn Hiểu Vũ để tâm tới lại là suy nghĩ của hắn sao?
Nhìn ánh mắt cố chấp nghiêm túc của Toàn Hiểu Vũ, trái tim Sở Thiên vừa rồi bởi vì bị mê hoặc mà có vẻ có chút táo bạo, lúc này chậm rãi bình tĩnh lại.
“Đúng vậy. Anh chịu đựng được thử thách!” Như đang nói lời thề hẹn vậy, Sở Thiên nghiêm túc đáp lại, cũng ở bên khóe mắt Toàn Hiểu Vũ hạ xuống một nụ hôn, như đang khắc sâu dấu ấn của lời thề hẹn vậy.
“Thật tốt.” Toàn Hiểu Vũ nở nụ cười, nụ cười sáng lạn rực rỡ, cậu rất ít khi cười như vậy, giờ phút này lại cười đến mức vô cùng lóa mắt.
Không biết vì cái gì, tim Sở Thiên lại bị dáng tươi cười này khuấy động mạnh mẽ, hốc mắt quả thực có hơi lên men.
Tên ngốc này!
Sở Thiên lúc này mới càng thêm sâu sắc hiểu được, so với những vật ngoài thân này, Toàn Hiểu Vũ càng để ý trái tim của hắn.
Kỳ thực tình yêu của Toàn Hiểu Vũ hoàn toàn không giống với vẻ bề ngoài lạnh nhạt chất phác của cậu, tình yêu của cậu rất nóng bỏng rất điên cuồng.
Có thể trả giá hết thảy vì yêu, còn không phải là điên cuồng hay sao?
“Ai!” Sở Thiên thở dài, gắt gao đem Toàn Hiểu Vũ ôm vào trong lòng: “Em ngốc như vậy, anh nên làm sao để bảo vệ em cho tốt đây!”
Đây không phải là lần đầu tiên Sở Thiên mắng cậu ngốc, nhưng Toàn Hiểu Vũ không hề để tâm, tựa hồ vẫn đang đắm chìm trong vui sướиɠ vì Sở Thiên “Chịu đựng được thử thách”.
“Em mang anh đi xem vật tư. Lúc trước em có trộm tồn trữ, đủ cho chúng ta dùng thật lâu.” Toàn Hiểu Vũ vui rạo rực nắm tay Sở Thiên đi về chỗ viện tử.
Thời điểm lần thứ hai xuống nước lội qua con sông, Sở Thiên nhìn thấy một đám cá không lớn không nhỏ trong nước, thuận miệng hỏi Toàn Hiểu Vũ: “Những con cá này có thể ăn không?”
“Trong nước không có cá a......” Toàn Hiểu Vũ quay đầu nhìn, lời còn chưa nói hết bị nghẹn lại ở cổ, “Cá...... Sao lại có cá?” Cậu kinh ngạc trừng mắt nhìn một đám cá bơi qua bơi lại trong nước, nghẹn nửa ngày mới nhả ra được một câu như vậy.
Sở Thiên rất nhanh bắt được trọng điểm trong lời nói của cậu: “Nơi này không có cá?”
Toàn Hiểu Vũ mở to mắt gật đầu cậu vô cùng chắc chắn, trong con sông này cậu đã nhìn qua rất nhiều lần, nước sông vô cùng trong suốt, nếu thật sự có cá thì cậu đã phát hiện ra từ lâu rồi.
Nhưng mà hiện tại, quả thật có, cũng không biết từ đâu mà có.
“Có thể là ban đầu có trứng cá, gần đây trứng mới nở đi.” Sở Thiên đoán mò nói, bây giờ không phải là lúc thích hợp để phân tích cặn kẽ, không gian này quá thần bí, có rất nhiều thứ không biết, không phải trong một thoáng là có thể biết hết toàn bộ.