Người khác đã sớm mắt choáng váng, lẽ ra, loại chuyện này, những người thân là đồng đội của Gia Luân Hủ hẳn nên tiến lên hỗ trợ. Thế nhưngnhững lời trước đó Gia Luân Hủ cho thấy đây là gút mắt tình cảm của người ta. Bọn họ tựa hồ không tiện ra tay.
Lại nói nếu không ra tay, tiểu tử kia đao đao đoạt mệnh, không chút nương tay, nếu đội trưởng của bọn họ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?
Hai người trong đội ngũ của Gia Luân Hủ, hai mặt nhìn nhau, trong nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Ôn Đồng muốn hỗ trợ, nhưng mà dị năng của hắn không thuộc hệ chiến đấu, chỉ có thể đứng yên một chỗ, trong một lúc không có nghĩ ra biện pháp gì.
Lúc này tốc độ của Toàn Hiểu Vũ lại tăng thêm vài phần, năng lượng này do không gian cung cấp, phương thức thăng cấp không giống với dị năng thông thường. Nhưng mà xem ra trước mắt, cậu đã tương đương với dị năng giả tốc độ cấp 3 thêm một cái dị năng giả hệ lực lượng cấp 2.
Gia Luân Hủ chỉ có thể miễn cưỡng đỡ đòn, không thể đánh trả.
Hai dị năng giả khác đi theo Gia Luân Hủ vừa thấy tình huống không tốt cũng không quản có phải là tình cảm gút mắt hay không, nếu tiếp tục không ra tay, Gia Luân Hủ sẽ đi đời nhà ma.
Vì thế một người mộc hệ dị năng, phóng xuất nhánh cây cuốn lấy hai chân của Toàn Hiểu Vũ. Tên còn lại triệu hoán băng kiếm, thẳng tay nhắm vào chỗ yếu hại của Toàn Hiểu Vũ.
Toàn Hiểu Vũ huy đao chặt đứt nhánh cây, tránh thoát băng nhận, mộc hệ và băng hệ cấp 1, cậu không đặt hai người đó ở trong mắt.
Bất quá, có thêm hai người gia nhập, áp lực của Gia Luân Hủ giảm đi rất nhiều, trong nháy mắt tự mình tranh thủ chút thời gian thở dốc. Ba đối một, cuộc chiến có chút giằng co nho nhỏ.
Lúc này Sở Thiên hai mắt vẫn nhắm nghiền, cau mày, ngồi dưới đất không nhúc nhích. Hiện tại cho dù kẻ mù cũng phát hiện ra Sở Thiên có gì đó không đúng.
Khó trách, khó trách tiểu tử cầm kiếm kia không cho phép người khác tới gần, một lời không hợp thì trực tiếp rút kiếm a!
Đội trưởng lính đánh thuê chú ý tới bên này, ngay từ đầu hắn còn hứng thú xem kịch. Dù sao tất cả đều bị vây ở chỗ này, nếu thật sự không ra được phải chết ở đây, cũng nên tìm chút niềm vui trước khi chết nha.
Rồi sau đó lại bị thân thủ của Toàn Hiểu Vũ làm cho kinh ngạc. Vốn chỉ tưởng một dị năng giả tốc độ có chút bản lĩnh, hơn nữa từ hành động cứu người của cậu, hẳn là một tên trong nóng ngoài lạnh.
Tựa hồ không thích nói chuyện, vẫn luôn đi theo phía sau Sở Thiên, cảm giác tồn tại không có mãnh liệt, cho nên trước đó đối với người này, mọi người hoặc ít hoặc nhiều cũng có chút xem nhẹ.
Kết quả hiện tại vừa nhìn, tốc độ và sức mạnh của người này đã vượt xa dị năng giả tốc độ trong đội hắn, ra tay chốn chốn tàn nhẫn không chừa đường sống, gần như là chiêu chiêu đoạt mệnh. Trong nháy mắt phủ định hết tất cả ấn tượng của hắn đối với người này.
Ôn Đồng đang lo lắng nhìn cục diện. Bỗng nhiên nhìn thấy Sở Thiên đang nhắm nghiền hai mắt ngồi ở biên tường, trong nháy mắt sinh ra một ý niệm ác độc.
Dao găm trong lòng dùng để phòng thân đã ra khỏi võ, Ôn Đồng nắm chặt dao găm liền phóng tới chỗ Sở Thiên.
Toàn Hiểu Vũ cảm thấy không đúng, nhanh chóng xoay người liền nhìn thấy dao găm trên tay Ôn Đồng cách yết hầu của Sở Thiên chỉ còn nửa thước.
Chạy tới, đã không kịp nữa rồi! Hỏa hệ dị năng, cậu không dám dùng, cậu sợ ngộ thương Sở Thiên! Nhất thời khóe mắt Toàn Hiểu Vũ như muốn nứt ra: “Ôn Đồng! Mày dám.”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, không đợi Ôn Đồng gần người, một đạo lôi quang hạ xuống, trực tiếp đánh thẳng vào tay phải nắm chặt dao găm của Ôn Đồng, dao găm ‘leng keng’ rơi xuống, một trận khói đen bốc lên, Ôn Đồng ngã nhào trên mặt đất, ôm lấy tay phải gào thét thảm thiết.
Toàn Hiểu Vũ bỏ lại ba người kia, một mình chạy tới bên cạnh Sở Thiên, mũi kiếm nhắm ngay đầu Ôn Đồng.
“Đừng —–” Ba người Gia Luân Hủ cả kinh kêu to, trong không gian của Ôn Đồng toàn bộ đều là vật tư a, nếu hắn chết, mọi người cái gì cũng không còn!
Toàn Hiểu Vũ không chút bị ảnh hưởng, tốc độ của lưỡi kiếm không chút do dự.
Ngay lúc ba người kia tuyệt vọng nhắm mắt lại, cứu viện đã không kịp, thảm kịch đã không thể nào tránh khỏi. Vì cái gì, vì cái gì Ôn Đồng lại muốn động người kia, nếu như hắn không làm cái chuyện ngu xuẩn đó, sẽ không chọc giận tiểu tử kia, hắn chết thì nhẹ nhàng, vậy đóng vật tư làm sao bây giờ? Toàn bộ đội ngũ làm sao bây giờ?
Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, vẫn là lôi quang kia, đánh lên lưỡi kiếm của Toàn Hiểu Vũ, lưỡi kiếm tức thì bị lệch đi.
Toàn Hiểu Vũ lại không chút lui bước, huy kiếm thêm lần nữa bị lôi quang đánh vào tay phải có chút tê dại, huy kiếm, hạ xuống.
Lại một đạo lôi quang, lưỡi kiếm lại bị đánh lệch.
Hai lần công kích thất bại, rốt cục để ba người Gia Luân Hủ tranh thủ được chút thời gian quý giá, bọn họ nhanh chóng chạy tới, đem Ôn Đồng bị dọa sợ kéo về bên phe mình.
Lúc này bọn họ làm sao có tâm tư tiếp tục tái chiến, chỉ là đoạt người về, sau đó cách Toàn Hiểu Vũ thật xa, toàn thân đề phòng.
Bọn họ cuối cùng cũng hiểu cái thiếu niên mặt lạnh không có cảm giác tồn tại kia, kỳ thật là một kẻ điên.
Toàn Hiểu Vũ còn muốn tiếp tục truy kích, đã có một người lắc mình chắn ngay trước mặt cậu, là tiểu đội trưởng của lính đánh thuê. Mắt thấy bên này thật sự quá náo nhiệt, hắn mới quyết định ra tay.
Hành vi của Ôn Đồng kia quả thật khiến cho người ta khinh thường, cho nên hắn cố tình làm bị thương bàn tay của Ôn Đồng để trừng phạt. Chỉ là hiện tại mọi người bị vây ở chỗ này, là lúc đòi hỏi sự đoàn kết, nhất trí, nội đấu tuyệt đối không nên xảy ra. Cho nên, hắn mới ra mặt ngăn cản truy kích của Toàn Hiểu Vũ.
Bởi vì hắn ngăn cản, ánh mắt của Toàn Hiểu Vũ trở nên rất không thiện ý, Toàn Hiểu Vũ trừng mắt hắn, có ý muốn buộc hắn thối lui.
“Anh bạn nhỏ, cậu bình tĩnh một chút. Tuy rằng tôi không biết đồng đội của cậu đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà thoạt nhìn hiện tại hắn không được tốt lắm, cậu tốt nhất trở về bên cạnh hắn đi.” Hắn nhìn Toàn Hiểu Vũ chân thành nói.
Toàn Hiểu Vũ nghe vậy do dự một chút, quay đầu lại nhìn thoáng qua Sở Thiên, Sở Thiên vẫn nhắm nghiền hai mắt, nhưng lại không có bộ dạng đau đớn. Cậu nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt nhìn tiểu đội trưởng lính đánh thuê cũng dịu đi rất nhiều.
Trong lòng của tiểu đội trưởng kia cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng rất sợ kẻ điên này sẽ không nghe lời khuyên bảo của hắn, hiện tại xem ra, cũng không đến nỗi như vậy.
Giảng đạo lý, loại chuyện này thật dễ làm.
“Anh bạn nhỏ cậu xem, hiện tại mọi người đều bị vây ở chỗ này, có thể sống đến ngày mai không còn chưa biết. Không bằng tạm thời buông xuống, chờ sau này thoát khỏi đây, nên truy cứu thì truy cứu, nên tính sổ thì tính sổ. Vạn nhất tất cả mọi người đều không sống được, hiện tại cậu gϊếŧ hắn cũng không có ý nghĩa gì đúng không?” Tiểu đội trưởng hiếm có dịp tận tình khuyên bảo.
Loại chuyện này lúc trước đều do lão đại của bọn họ làm. Hiện tại hắn phải làm mới phát hiện khuyên bảo người ta hoàn toàn không thống khoái bằng đánh nhau!
Tuy rằng trong lòng hắn rất thưởng thức khí phách đánh nhau của Toàn Hiểu Vũ, nhưng mà hiện tại thời cơ không đúng, người thông minh đều biết loại chuyện này chỉ có thể làm sau khi thoát khỏi nơi nguy hiểm này.
Toàn Hiểu Vũ nhìn hắn lại nhìn Sở Thiên, rốt cục cũng buông xuống thanh kiếm trong tay.
Cậu nhìn Ôn Đồng cách cậu không xa, trong mắt đều là sát ý. Rồi sau đó, cậu trở lại bên người Sở Thiên ngồi xuống, vẫn không nói lời nào, chỉ là một lần nữa gắt gao nắm chặt bàn tay của Sở Thiên.
Đội trưởng lính đánh thuê thả lòng xoay người trở về bên cạnh đồng đội.
Ôn Đồng vẫn ôm lấy tay phải kêu rên, Gia Luân Hủ gọi Lục Trung Hạ tới hỗ trợ.
Lục Trung Hạ xem như không nghe thấy, ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, khóe miệng cười lạnh.
Bên kia loạn thành một đoàn, Toàn Hiểu Vũ bên này lại rất yên tĩnh. Sau khi nhìn thấy sức chiến đấu của cậu, những người đó đều tự giác cách cậu thật xa.
Tang thi bên ngoài không có động tĩnh gì quá lớn, vẫn đang vây quanh bọn họ, không kêu gào, cũng không rời khỏi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đại khái qua mười lăm phút, tay của Sở Thiên giật giật, Toàn Hiểu Vũ nhanh chóng nhìn hắn.
Khi nhìn hắn, chỉ thấy Sở Thiên mở mắt ra, đôi con ngươi sáng lạn như ngôi sao, lại mang theo ý tứ sâu không thấy đáy, chặt chẽ tập trung trên mặt của Toàn Hiểu Vũ.
Ánh mắt đó khiến Toàn Hiểu Vũ dại ra hồi lâu, mãi đến khi Sở Thiên nhìn cậu, để lộ hàm răng trắng bóng, cười ra tiếng hỏi cậu: “Đẹp trai lắm sao?”
Bị hắn cười, Toàn Hiểu Vũ lập tức xấu hổ cúi đầu, trên mặt nóng cháy. Một bên thầm mắng mình không chịu thua kém, nhìn thì nhìn, xấu hổ cái gì? Một bên lại nhịn không được phun tào Sở Thiên đỏm dáng, đẹp cái gì mà đẹp? Một người đàn ông muốn đẹp như vậy để làm gì!
Sở Thiên lại đưa tay nâng đầu cậu lên, sau đó tựa đầu, trán kề trán, nhẹ nhàng huých một cái, nói: “Nếu thật sự đẹp về sau chỉ để một mình em nhìn.”
Toàn Hiểu Vũ chỉ cảm thấy không chỉ mặt mà ngay cả lỗ tai cũng nóng cháy.
Mấy người xa xa đều chặt chẽ chú ý động tĩnh bên này. Sở Thiên vừa tỉnh thì có người lập tức nhìn qua. Dù sao, Sở Thiên đột nhiên hôn mê cũng có gì đó rất không bình thường, bọn họ cũng lo lắng, lỡ đâu là biến dị thì sao?
Cũng may, Sở Thiên đã tỉnh, nhìn sơ qua giống như không có việc gì, còn thuận tiện trêu chọc mĩ thiếu niên hung tàn kia. Tiểu tử kia đối với người khác thì hung tàn như vậy, không nghĩ tới, ở trong tay Sở Thiên lại lập tức biến thành một đứa nhỏ ngoan ngoãn nhu thuận. Tấm tắc! Mấy người bên lính đánh thuê, không khỏi đồng thời phát ra cùng loại cảm thán.
Hơn nữa, mọi người đại khái cũng hiểu được quan hệ của hai người này.
Cũng không có gì quá ngạc nhiên, mạt thế cũng đã tới, loại chuyện không tưởng gì mà chưa từng phát sinh? Trong mạt thế, phụ nữ càng thêm nhỏ yếu, mà cơ hội các nam nhân cùng nhau kề vai chiến đấu và thời gian càng ngày càng nhiều, tình cảm vượt qua tình hữu nghị, cũng không có gì quá ngạc nhiên hay hiếm lạ.