Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Chương 146: Viện binh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Quả nhiên, Ti Vân Kì và Lương Khánh Vân mang theo người tới.

Bọn họ vốn đang điên cuồng oanh tạc ở phía sau đàn tang thi cách khá xa cửa Bắc.

Khi quân đội tang thi đến gần, lửa đạn của căn cứ Lê Minh cũng ngừng. Ti Vân Kì và Lương Khánh Vân biết, bọn họ đã dùng hết đạn.

Tốc độ áp sát của tang thi dần nhanh hơn, tốc độ của họ cũng phải biến nhanh theo. Cho dù tình huống căn cứ Lê Minh vô cùng không dễ nhìn, bọn họ cũng không thể buông tha vào lúc này.

Theo nhóm tang thi tới gần thành, phía Tây Bắc có một khoảng trống kỳ lạ xuất hiện.

Dùng kính viễn vọng nhìn thì phát hiện đó là một vòng tròn do đám quái vật trước đây chưa từng gặp tập kết thành!

Trong mạt thế, có rất nhiều động vật biến dị nửa tang thi giống quái vật, nhưng mà mặc kệ nhóm động vật biến dị ra sao, đều còn lưu lại một số đặc thù chủng tộc, nhưng mà đám quái vật là một loại tổ hợp thân thể kỳ lạ, khiến người ta sợ hãi nhất chính là chúng nó bất kể có bao nhiêu kỳ quái đều có điểm chung là đầu người!

Theo lý, vì an toàn, bọn họ hẳn nên tránh xa đám quái vật. Nhưng mà không hiểu vì sao, bọn họ lại cảm thấy mình nên đi vào trong đó!

Sau khi thương lượng xong, Ti Vân Kì và Lương Khánh Vân liền mang theo đội nhắm vào cái phương hướng đó.

Tới gần, mới phát hiện, đàn quái vật này đang công kích cái gì đó, chúng nó đem mục tiêu của chúng bao vây kín mít, thấy không rõ tình hình bên trong.

Vì thế, bọn họ lại bắt đầu công kích ở ngoại vi.

Chỉ có điều những quái vật này không giống tang thi, bọn chúng một khi đã bị công kích sẽ phản kích lại, áp lực của bọn họ thoáng cái liền biến lớn.

Cũng không biết bên trong bị công kích là người hay là quái vật nào khác, bọn họ cái gì cũng không thấy rõ, chỉ có thể cầu nguyện quyết định của chính mình không có sai.

Toàn Hiểu Vũ và Bạch Minh Hi bên trong tuy rằng áp lực giảm đi, nhưng mà mất đi sức chiến đấu là Sở Thiên, nên vẫn khá khó nhọc.

Bất đắc dĩ, Toàn Hiểu Vũ đành phải có một cuộc trò chuyện ngắn ngủi với Lí Nam, sau đó thả Tiểu Ngữ và Tiểu Ngưng ra.

Hai con mèo từ sớm đã nóng lòng muốn thử, hăm he chuẩn bị báo lại mối thù buổi tối ngày đó. Một chút cũng không sợ đám quái vật, đại triển thần uy.

Áp lực lần thứ hai giảm bớt, Toàn Hiểu Vũ lại liếc nhìn Sở Thiên đang ngồi dưới đất, thoáng thở phào. Chỉ là trong lòng vẫn nghĩ, lúc này nếu có Tạ Minh Hiên thì tốt rồi, có lẽ có thể triệu tập tang thi về đối phó đám quái vật.

Lúc đó khi cho Tạ Minh Hiên ăn tinh hạch, thật không ngờ sẽ có loại biến cố này, nếu không bọn họ sẽ lùi lại thời gian cho Tạ Minh Hiên tinh hạch.

Lúc này mới nhớ tới, trong không gian còn có dị năng.

Một cỗ năng lượng không thuộc về không gian và sau khi có chút va chạm với không gian, Tạ Minh Hiên trong phòng nhỏ mở mắt.

Toàn Hiểu Vũ thân là chủ nhân của không gian, hiển nhiên là người đầu tiên cảm nhận được.

Tức khắc, Toàn Hiểu Vũ có chút khẩn trương!

Cậu cũng không biết, Tạ Minh Hiên sau khi tỉnh lại sẽ là bộ dạng gì nữa. Lí Nam vẫn còn trong không gian, cậu có vài phần không yên tâm.

Nhưng mà, rất nhanh, cậu đã tiếp nhận được lời của Tạ Minh Hiên, hắn yêu cầu ra khỏi không gian.

Suy nghĩ một chút, tình trạng trước mắt đã không thể kém hơn nữa rồi, liền cắn răng một cái, đem Tạ Minh Hiên vừa tỉnh lại thả ra.

Tạ Minh Hiên vừa ra, liền yên lặng đứng ở đó, nhìn Toàn Hiểu Vũ một hồi lâu, sau đó nhìn nhìn Sở Thiên.

Vốn đôi mắt chỉ có một điểm đen nhỏ này đã khuếch tán ra toàn bộ, khiến cho ánh mắt hắn trở nên thâm thúy cực kỳ.

Lông tơ trên lưng Toàn Hiểu Vũ đều dựng đứng lên, cậu phát hiện, ý thức vốn liên kết giữa cậu và Tạ Minh Hiên đột nhiên bị chặt đứt, biến thành Tạ Minh Hiên đơn phương nói chuyện với cậu.

Cho nên, lúc này, cậu hoàn toàn nhìn không thấu suy nghĩ của Tạ Minh Hiên.

Đối với Tạ Minh Hiên lúc này, Bạch Minh Hi cũng có vài phần cảnh giác. Nhưng mà, rất nhanh Tạ Minh Hiên liền quay đầu, đem móng vuốt bắt lấy tang thi phía sau hắn.

Toàn Hiểu Vũ và Bạch Minh Hi đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ có hai con mèo vô tâm vô phế, nhìn thấy đồng bọn ngủ say bao lâu nay, liền chạy qua chào hỏi, và ba con phối hợp đánh nhau.

Đồng thời, cha xứ mang theo quái vật còn dư và thuộc hạ đã rời xa chiến trường bên này, bỗng nhiên cảm nhận được dao động bất thường, liền quay đầu nhìn qua.

Kỳ thực, khỏang cách của hắn, đã không còn có thể nhìn thấy rõ bằn mắt thường rồi.

Luồng dao động quen thuộc kia, giống y như khi ở J thị! Thì ra, hắn cũng đã trở nên mạnh hơn rồi! Cha xứ cảm khái, quả nhiên, một mực biến mạnh không phải chỉ có một mình mình, kẻ địch của hắn cũng đang không ngừng trưởng thành!

Đối mặt với kẻ định như vậy, trên mặt cha xứ lại tràn đầy vui mừng. Như thế mới tốt, như thế, thế giới mới không quá buồn chán!

Các con của ta, chúc các con may mắn! Hy vọng, tương lại còn có thể nhìn thấy các con, nếu như, các con có thể chống đỡ được! Nhất định phải lớn mạnh nha!

Hắn cười cười, cưỡi trên người một con quái vật to lớn, mang theo số còn lại của quân đoàn quái vật, thần tốc rời đi!

Căn cứ Lê Minh, cửa thành đã bị phá, nhóm tang thi bắt đầu đơn phương tàn sát.

Nhưng mà, vẫn có người đang chống cự, một mảnh tuyệt vọng kêu rên, nhưng vẫn có người không buông tha hy vọng.

Những người gọi là cao tầng, vẫn như cũ bị vây trong thành, mang theo người nhà chạy trốn đến vùng gần cửa thành, là người đầu tiên gặp nạn, người mà bọn họ mang theo, toàn bộ đều bị tang thi ăn.

Mà đối với nhóm tang thi mà nói, đây là bữa ăn ngon nhất sau một giấc ngủ đông dài, con nào cũng mồm to cắn lớn, vẻ mặt hưởng thụ cực kỳ.

Cố bộ trưởng mang theo những cao tầng chưa rời đi, lại một lần nữa xông vào nhà của Tướng quân, nhưng phát hiện, nơi này đã biến thành vườn không nhà trống.

“Hắn chạy thoát! Hắn chạy thoát!” Có người hét rầm lên, trong thanh âm tràn ngập tuyệt vọng, lúc này những cao tầng thường ngày ra vẻ cao sang quyền quý chẳng khác gì với đám người sống sót ở tầng dưới chót.

“Làm sao có thể! Làm sao có thể! Toàn thành đều bị vây quanh, cửa thành phá, hắn có thể chạy đến nơi nào đây!” Lại có người kêu to, trong nháy mắt, nhà của Tướng quân loạn rầm rầm.

Chuyện tới nước này, Cố bộ trưởng trái lại là người tỉnh táo nhất, hắn trấn an mọi người, mới nói: “Hắn sẽ không thể rời khỏi khu Tướng quân! Không ai trông thấy bọn họ rời đi, nhất định là phải có căn phòng bí mật hoặc là con đường bí mật linh tinh gì đó, chúng ta phải đi tìm!”

Tuy rằng này chỉ là một cái suy đoán, nhưng mà Cố bộ trưởng vẫn thuyết phục mình phải tin, dù sao, nếu thật sự có, thì hắn sẽ có một con đường sống.

Quả nhiên, lúc này không ai đi nghi ngờ suy đoán này, mọi người ai cũng giống như kẻ bị đuối nước quơ được một khúc gỗ vậy, đều điên cuồng tìm kiếm trong nhà.

Gia Luân Hủ mang theo ả thiên kim như cao dán chó ở ngã tư đường chen chúc cùng đám người. Lúc này, cho dù là kẻ ngu đần cũng biết, cửa thành bị phá!

Ở thời điểm trước khi tang thi gϊếŧ vào nơi này, mau tìm chỗ trốn! Nhất định phải tìm nơi trốn đi!

Gia Luân Hủ vô cùng ảo não, lúc trước mình vì sao phải ôm cái loại chuyện tồi tệ này vào người? Vì sao cố tình không sớm không muộn, tang thi lại chọn vào lúc này thì kéo đến?

Mạng của hắn thật sự đã tận rồi sao? Không! Hắn không tin!

Từ trước mạt thế hai bàn tay trắng, đạt được tài phú mà hắn muốn, sau mạt thế một đường đi tới gặp phải bao nguy hiểm nhưng hắn vẫn có thể gặp dữ hóa lành!

Liền ngay cả J thị bị diệt hắn vẫn còn sống! Lúc này đây, hắn sao có thể lại chết ở nơi này!

Lòng hắn tràn đầy niềm tin, quả nhiên, hắn rất nhanh tìm thấy một nơi ẩn thân, nhưng mà người nhiều lắm, không có cách nào lập tức chen vào.

Hắn không ngừng xô đẩy người chặn đường, không ngừng chen về phía trước, thậm chí không tiếc phóng dị năng, dùng để thanh lý người cản đường hắn.

Bên cạnh có không ít tiếng kêu sợ hãi, hắn không còn để tâm nữa, đơn giản đó đều là người bị hắn dùng dị năng đánh mà thôi, hắn lúc này, trong mắt chỉ trông thấy cái chỗ ẩn thân kia! Nhanh lên, phải nhanh hơn nữa!

Khi hắn thấy mình cách nơi đó càng ngày càng gần, lúc này, một đôi tay hung hăng đẩy hắn một phen, sau đó là cách tay thứ hai, cánh tay thức ba.....

Thân thể hắn không chịu khống chế ngã nhào về một nơi nào đó, sau đó, một cái đầu tang thi xuất hiện ở chỗ cổ hắn....

Vì sao? Hắn nhìn về phía chủ nhân của cánh tay, thứ nhận được, chỉ có ánh mắt châm chọc và căm tức.

Mà thiên kim tướng quân vẫn luôn trốn ở phía sau hắn, tìm đúng cơ hội chuồn mất vào chỗ ẩn thân mà Gia Luân Hủ xem trọng. Không lâu sau, bên ngoài lại một mảnh kêu rên.

Thiên kim Tướng quân gắt gao che miệng mình, không cho bản thân phát ra nửa điểm tiếng kêu.

Gia Luân Hủ đã chết, bị tang thi gặm sạch đầu. Hắn đến khi chết trong mắt vẫn còn mang theo nghi hoặc, hắn không rõ, những người không quen không biết này, sao lại đẩy hắn vào miệng tang thi!

Nhưng mà, thiên kim tướng quân biết, ở thời điểm tang thi lẻ tẻ tới gần đoàn người, Gia Luân Hủ thân là dị năng giả, dị năng của hắn lại dùng để gϊếŧ hại nhân loại....

Bên ngoài cửa thành.

Công kích của nhóm tang thi thay đổi, chúng nó không giống như lúc đầu kết thành đoàn, giống như trong nháy mắt mất đi chỉ huy vậy, chúng nó bắt đầu đơn đả độc đấu, thần phục với du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất của cơ thể, ăn thịt, gϊếŧ chóc!

Tạ Minh Hiên xuất hiện, áp lực của mọi người được giảm đi, Toàn Hiểu Vũ cùng Bạch Minh Hi có thể cảm nhận được rõ ràng, hắn lại trở nên càng mạnh thêm!

Tốc độ thanh lý quái vật nhanh hơn.

Mà đoàn người Ti Vân Kì một mực triền đấu với bọn quái vật bên ngoài, lại phát hiện một hiện tượng kỳ quái.

Nhóm tang thi đang tấn công cửa Bắc của căn cứ Lê Minh, bắt đầu quay về. Chúng đang đi về phía của bọn họ!

“Rút lui hay không rút lui?” Lương Khánh Vân lau mồ hôi trên trán nói với Ti Vân Kì. Số lượng tang thi khổng lồ khiến người ta kinh hãi.

“Kiên trì thêm một hồi!” Ti Vân Kì cắn răng nói: “Còn có một chút nữa thôi, chúng ta có thể ứng phó được.” Hắn không cam lòng cứ như vậy mà trở về, nhưng mà hắn biết, tang thi nhiều như thế, không phải thứ mà bọn họ có thể chống lại, huống hồ, trong thời gian dài như vậy, thể lực dị năng và đạn dược của bọn họ đều bị tiêu hao nghiêm trọng.

Nhưng mà, hắn vẫn muốn cố gắng thêm lần nữa xem sao, chí ít, thấy rõ được thứ bị bọn quái vật công kích là gì.

Vừa nghĩ, bọn họ lại phát hiện, tang thi vốn xem quái vật như không khí nay lại bắt đầu công kích quái vật, bọn quái vật bị công kích cũng bắt đầu đánh trả lại!

Một màn này, là điều mà Ti Vân Kì và Lương Khánh Vân đều không hề ngờ tới.

Có tang thi gia nhập, làm tăng tốc độ thanh lý, cuộc chiến trở nên nhẹ nhàng hơn.

Ước chừng qua nửa giờ, quái vật toàn bộ bị thanh lý xong.

Toàn Hiểu Vũ và Bạch Minh Hi thở dài nhẹ nhõm một hơi, Sở Thiên vẫn chưa tỉnh lại, vì thế hai người cũng không dám rời khỏi, gắt gao bảo vệ hắn.

Ti Vân Kì và Lương Khánh Vân nhưng một chút cảm giác thoải mái cũng không có, bọn họ chỉ cảm thấy, áp lực càng lúc càng lớn.

Bởi vì, quái vật bị thanh lý, thứ bọn họ phải đối mặt là một đàn tang thi, đợi khi bọn họ muốn rời khỏi, thì phát hiện họ cách đàn tang thi quá gần, chỉ cần vừa xoay người một cái, chúng nó tùy thời cũng sẽ đuổi theo bọn họ.

Trốn, còn không bằng chiến!

Nhưng mà, quỷ dị chính là, quái vật bị tiêu diệt rồi, nhóm tang thi vẫn chưa tấn công bọn họ, mà toàn bộ đình chỉ động tác, đứng yên một chỗ không nhúc nhích.

Cho nên, đánh hay không đánh đây? Ti Vân Kì và Lương Khánh Vân hai mặt nhìn nhau, mãi đến khi, bọn họ trông thấy hai khuôn mặt quen thuộc.

“Thiếu gia!”

“Tam thiếu!”

Hai người trăm miệng một lời sợ hãi kêu lên.

Bọn họ biết, mình đã thành công.

Nhóm tang thi sắp thành hàng ở phía sau bọn họ, vô cùng bình tĩnh đứng. Giống như cái cảnh ở căn cứ J thị.

Tạ Minh Hiên đã trở về, một đôi mắt không có tròng trắng, giống như ban nãy, nhìn chằm chằm Toàn Hiểu Vũ.

Toàn Hiểu Vũ giật giật môi, đối mặt với Tạ Minh Hiên như vậy, cậu dĩ nhiên hoàn toàn không biết nói cái gì cho phải!

Nhưng mà, cũng chỉ là một hồi, Tạ Minh Hiên liền vuốt đầu hai con mèo, ngồi xổm xuống, cùng chơi với chúng.

Toàn Hiểu Vũ không nói gì, cậu thậm chí không thể phán định, hiện tại Tạ Minh Hiên đến tột cùng là có trí khôn hay không. Chỉ có thể, chờ Sở Thiên tỉnh lại.....

Sở Thiên...... Toàn Hiểu Vũ nhìn Sở Thiên, lẳng lặng chờ đợi.

Cho tới khi đám người giúp bọn họ gϊếŧ quái vật vọt lại đây.

“Thiếu gia, thật là cậu rồi! Thật tốt quá!” Lương Khánh Vân không quan tâm, ôm cổ Bạch Minh Hi.

Ti Vân Kì cũng đi tới chỗ Sở Thiên, nhưng bị Toàn Hiểu Vũ mang theo kiếm võ sĩ ngăn cản. Toàn Hiểu Vũ không nói gì, nhưng mà trong ánh mắt nhìn Ti Vân Kì tồn tại cảnh giác.

Trên thanh kiếm còn dính chất lỏng của bọn quái vật để lại, Ti Vân Kì thức thời không tới gần, trái lại miệng hỏi: “Tam thiếu bị làm sao vậy?”

Toàn Hiểu Vũ đoán tam thiếu trong miệng hắn đại khái là Sở Thiên, vì thế lạnh tanh trả lời: “Thăng cấp.”

Ti Vân Kì “A” Một tiếng, liền tìm không ra chủ đề gì để nói tiếp, xem ra, tam thiếu quả thật không còn gặp nguy hiểm, người này còn khẩn trương lo lắng cho tam thiếu hơn cả hắn, hẳn là sẽ không gặp chuyện không may.

Chỉ là thiếu niên này, thoạt nhìn không dễ nói chuyện, cho nên, Ti Vân Kì cũng chạy tới bên cạnh Bạch Minh Hi.

“Quả nhiên các người đã tới, Sở Thiên đoán một chút cũng không sai.” Bạch Minh Hi vất vả phủi Lương Khánh Vân quá mức nhiệt tình xuống.

Mặc kệ là Lương Khánh Vân hay Ti Vân Kì, đều là người quen cũ cả, được đi ra ngoài tìm bọn họ, đương nhiên đều là tâm phúc của hai nhà, ngày thường đều có nói chuyện thân thiết như anh em.

Nguy hiểm trước mắt được giải trừ, song phương cuối cùng cũng có tâm tình để tán gẫu. Bạch Minh Hi quan tâm nhất chính là an nguy của cha mẹ.

Sau khi biết được cha mẹ bình yên vô sự, tảng đá lớn đè ép trong lòng bao lâu đã được kéo xuống, cả người cũng nhẹ nhõm không ít. Rồi sau đó biết được mẹ vì lo lắng cho hắn mà bệnh nặng, lại đầy bụng áy náy.

Đầu này nói chuyện Kinh Đô. Đầu kia, Sở Thiên được Toàn Hiểu Vũ cẩn thận canh giữ đã có dị động.
« Chương TrướcChương Tiếp »