Chương 89

“Chúng ta chỉ phụ trách gϊếŧ người.” Tiêu Táp rất rõ ràng, quan hệ giữa bọn họ và Trương Thu Thành chỉ duy trì trên dựa trên lợi ích, sống chết của Nghiêm Cương là thành bại mấu chốt, cũng là nguyên nhân khiến Trương Thu Thành có thể thay đổi chiều hướng.

“Đó là đương nhiên, Tiêu tướng quân xin yên tâm, chỉ cần diệt Nghiêm Cương, phần còn lại ta sẽ lo liệu.”

“Hừ!” Bạch Cảnh khinh thường, hơi nâng cằm lên đối với Trương Thu Thành vạn phần khinh bỉ, , lời nói thật đường hoàng, lo liệu phía sau, trên thực tế còn không phải chờ kiếm chỗ tốt sao.

Tiêu Táp bất đắc dĩ cười cười, đối với việc Bạch Cảnh lòng dạ hẹp hòi không có cách, kỳ thật ngay từ đầu bọn họ tính toán ám sát xong sẽ chạy lấy người, Trương Thu Thành lo đoạn sau tuy nói nhặt tiện nghi nhưng trên thực tế cũng là theo nhu cầu giảm bớt phiền toái cho bọn hắn.

Tươi cời của Trương Thu Thành không hề thay đổi, đối với sắc mặt của Bạch Canhrhoanf toàn không để ý, trong lòng phi thường hiểu được vị thiếu gia này nhìn hắn không vừa mắt.

Mấy người nói chuyện, Trương Thu Thành lại dặn dò lại một lần chi tiết hắn an bài mai phục, cũng không lâu lắm, thời gian đã là buổi chiều không sai biệt, xa xa đột nhiên truyền tới một đợt súng vang, còn có tiếng kêu thảm thiết thê lương, không cam, oán giận, mơ mơ hồ hồ vang vọng trong rừng núi làm đàn chim bay loạn, ngay sau đó là một trận nổ mạnh….

Trong lòng Bạch Cảnh phát lạnh, biết rằng mưu kế của Trương Thu Thành thành công, hơn hai trăm người rời đi kia chỉ sợ căn bản không có đường sống, bọn họ là dân chúng bình thường, trong đó lại có người bị thương, quân nhân không phải thượng vị giả, bọn họ cũng có máu, có thịt có nước mắt, gϊếŧ tang thi có thể giơ tay chém xuống nhưng gϊếŧ người mà nói, ngay cả là tuân theo mệnh lệnh trong lòng cũng lưu lại vết rách, nói không chừng một đường đi tới đã gϊếŧ không ít dân chúng, Trương Thu Thành để cho một đán dân chúng đi dò đường, kỳ thật chính là giọt nước tràn ly, công tâm vi thượng, cho dù là hắn tính sai, hắn cũng không có tổn thương gì.

Bạch Cảnh lưu loát đem đồ đạc của mình thu dọn lại, tí xíu cũng không để lại, không nhìn khóe môi ru rẩy của Trương Thu Thành, trực tiếp nhìn Tiêu Táp giòn giã nói: “Chúng ta đi.”

“Trước cứ từ từ.” Trương Thu Thành tỏ vẻ hắn không thèm để ý, tuy rằng sớm biết Bạch Cảnh vắt chày ra nước, cũng đã đỏ mắt bình rượu kia từ lâu rồi, cho dù chỉ còn lại có một ít.

“Làm gì?” Bạch Cảnh nhướng mày, nhiều lời vô ích, sớm xử lý Nghiêm Cương một chút sớm xong việc, Trương Thu Thành người này rất giảo hoạt, gọi hắn lại chung quy không phải là đột nhiên thiện tâm đại phát.

Bị Bạch Cảnh làm nghẹn một chút, Trương Thu Thành thở sâu tự nói với mình đừng để ý, kỳ thật hắn cảm giác rất vô tội, hắn tự hỏi mình đầu óc thông minh diện mạo cũng không kém, thật không hiểu đắc tội vị thiếu gia này lúc nào, hồi tưởng lại mọi chuyện một lần, rất đau xót phát hiện, Bạch Cảnh đơn thuần chính là nhìn hắn không vừa mắt. Không có nguyên nhân, không có lý do gì, Trương Thu Thành bất đắc dĩ cũng chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo, lại không biết tất cả đều là do thông minh của hắn gây họa, tâm lại lạnh như sắt thép, trời biết lần này mình thật sự là có lòng tốt gọi bọn họ lại.

“Ta cho người đi nhìn địa hình và tình huống quân đội, cùng với phân bố hỏa lực, chờ người trở lại nói rõ ràng các ngươi hãy đi, mà nếu ám sát, tốt nhất nên tiến hành vào buổi tối.”

Bạch Cảnh kinh ngạc có chút ngoài ý muốn liếc hắn một cái, Trương Thu Thành khó có được nói một câu tiếng người.

Tiêu Táp vuốt cằm, xem như nhận nhân tình này của hắn.

Trương Thu Thành câm nín, thần sắc có chút ngượng ngùng, lười tiếp tục giao tình, mặc hắn trí kế bách xuất như thế nào, đối với hai người này không có chút tác dụng, hắn thừa nhận chính mình không phải người tốt gì nhưng thấy thần thái hai người này vẫn cảm thấy một trận đè nén, chỉ trách hình tượng lãnh khốc vô tình của hắn đã nhập nhân tâm.

Đợi cũng không lâu lắm, người lẫn vào trong quân đội đã trở về hai người, Bạch Cảnh nhớ rõ bọn họ là tinh thần dị năng giả. Thấy Trương Thu Thành đứng ở nơi không có ai chú ý, giống như lúc bọn họ rời đi, nhỏ giọng vo tức đi tới.

Trương Thu Thành mỉm cười, trừ bỏ đối mặt với Tiêu Táp và Bạch Cảnh, bình thường hắn thực bình tĩnh thong dong: “Trở lại là tốt rồi, tình huống thế nào?”

Hai người nhìn thoáng qua nhau, một người trong đó nói: “Quân đội cách chúng ta không xa, tình huống không kịp nhìn kỹ, tinh thần dị năng giả của bọn họ rất mạnh, mới vừa gia nhậ phạm vi quan sát đã cảm nhận được tinh thần dao động, có những đồ ngu xuẩn đó che dấu cũng chỉ tới kịp hai nơi bố trí mai phục, hiện nay tạm thời bám trụ hành trình của bọn họ, chính là nơi đây không nên ở lâu, chúng ta tốt nhất nên đổi địa phương khác, nếu ta đoán không sai, đêm nay bọn họ sẽ hạ trại Lạc Đầu Phong.”

Một người khác khẩn trương nói: ” Không phải chỉ Lạc Đầu Phong, còn có sườn núi Tiên Vũ, hai nơi này ta đều xem qua đã bảo người bắt đầu bố trí, đường bộ ban đêm cũng đã tìm được, tuyệt đối vạn vô nhất thất.”

Bạch Cảnh bĩu môi, chỉ sợ là bọn họ đoạn hậu vạn vô nhất thất, bất quá đã biết tình hình và lộ tuyến đối với hai người họ cũng như giúp một đại ân, khó được lúc hắn không tranh luận phản bác.

Tiếp, hai người diễn tả đại khái, Bạch Cảnh nghe như lọt vào sương mù, trong lòng không kiên nhẫn trực tiếp lấy giấy bút ra, Trương Thu Thành táp lưỡi, đã sớm kiến thức qua độ xa xỉ của vị thiếu gia này, lúc này mặt cũng không đôi sắc.

Bàn bạc xong xuôi, cất kỹ bản đồ địa hình, Bạch Cảnh và Tiêu Táp cũng không ở lâu, trực tiếp nói tạm biệt Trương Thu Thành, sau khi chuyện thành lại hội hợp.

“Hai vị bảo trọng, chúng ta cũng đi trước, có yêu cầu trực tiếp đánh ám hiệu, có thể giúp đỡ tiểu đệ nghĩa bất dung từ.” Trương Thu Thành nói lời hay ho, nề hà Bạch Cảnh không thích nghe, hung hăng trừng mắt một cái, lôi kéo Tiêu Táp quay đầu bước đi, ghét nhất là loại người dối trá, hắn nếu thật muốn hỗ trợ còn gì phải ám hiệu, phảo hoa một tá, ai cũng biết còn ám hiệu cái rắm nha, thiết!”

Tiêu Táp sủng ái cười cười, thực thích bộ dáng bốc đồng của tiểu Cảnh, Trương Thu Thành tỏ vẻ đã quen, nguyên bản cũng không trông cậy vào bọn họ hiểu ý mà cảm kích, sở dĩ hỗ trợ cũng là vì lợi ích của mình, xử lý Nghiêm Cương thu hoạch mới càng lớn.

Thời gian qua rất nhanh, hai người trực tiếp đi Lạc Đầu Phong, nơi này địa thế thấp, bên trái là Cao Sơn, bên phải là ruộng dốc, phái dưới có một dòng suối nhỏ, phía trước cách đó không xa là một khe sâu, nơi mục đích đi lần này của hai người là khe sâu này, núi đá lởm chởm, cây cối xum xuê, lá chắn thiên nhiên che dấu, trốn ở chỗ này, ngay cả có tinh thần dị năng giả cũng không thể dễ dàng phát hiện.

Lúc bọn họ tới, Trương Thu Thành và vài thuộc hạ đã thu dọn xong, nếu không biết trước tin tức, nói không chừng còn thật lũ lụt hướng long vương miếu, chức nghiệp tội phạm quả nhiên tài cao gan lớn, biết rõ rơi vào ở nơi nào thật sự không nhìn ra dấu vết, có lẽ Vương Học Binh và Tào Lỗi có thể, hai người bọn họ là người ngoài nghề không hiểu, thuộc hạ của Trương Thu Thành có thể nói là nhân tài đông đúc, bất quá lại nói lại, có thể đi vào ngục giam tội phạm trọng hình, không có vài phần bản lĩnh là không được.

Bạch Cảnh khẩu vị không tốt, bồi Tiêu Táp ăn vài thứ qua loa, hai người nói đùa trong chốc lát, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, sắc trời dần tối, xa xa bọn họ nghe thấy quân đội đi tới gần, tinh quang trong mắt Tiêu Táp chợt hiện, nhanh chóng thu liễm khí tức toàn thân, bóng đêm, dần dần tiến đến….

Từng giây từng giây trôi qua, ban đêm yên tĩnh đem tiếng huyến náo trở nên rõ ràng, Bạch Cảnh vểnh tai lắng nghe, lại âm thầm che miệng cười trộm, thực khó có được mà khen ngợi Trương Thu Thành, người này thực sự biết phá hư, bất quá hắn thực cao hứng, Nghiêm Cương hôm nay chính là ăn mấy lần thiệt.

Trời càng ngày càng đen, không có sao sáng, đưa tay không thấy năm ngón, nhìn ánh lửa trại xa xa, khóe môi Bạch Cảnh cong lên, chậm rãi nhắm lại hai mắt, lẳng lặng cảm ứng hết thảy chung quanh mình, tuy rằng so ra hắn kém hơn tinh thần dị năng giả nhưng căn cứ đối với nguyên lý chưởng khống không gian cũng có thể biết được đại khái tình trạng phạm vi nhỏ xung quanh.

Đầu tiên, hắn muốn biết đó là, xe chở vật tư ở nơi nào, hắn không tin đội quân lớn như vậy, lòng nghi ngờ của Nghiêm Cương nặng như vậy, làm người lại cẩn thận như vậy, sẽ đem tất cả vật tư toàn bộ đặt trong không gian của dị năng giả.