- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Mạt Thế
- Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia
- Chương 80
Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia
Chương 80
“Đừng…” Phía sau Bạch Cảnh căng thẳng, bất an vặn vẹo vòng eo, hai mắt sương mù phiếm hơi nước, miệng còn phát ra âm thanh thoải mái lẩm bẩm, tư thái phủ mị, ở trong mắt Tiêu Táp chính là dục cự còn nghênh.
Lập tức động tác của Tiêu Táp nhanh hơn, một bàn tay nắm lấy đỉnh của bộ vị, đầu lưỡi khẽ liếʍ chỗ huyệt khẩu, cảm giác không sai biệt lắm, duỗi một ngón tay đi vào, ở vách tường chỗ sâu bên trong nhẹ nhàng gãi, không ngừng tiến tiến xuất xuất, sau đó ngón tay thứ hai….
“A…” Hảo trướng, Bạch Cảnh sắc mặt xấu hổ đỏ bừng đã lâu không bị dị vật xâm nhập khiến hắn hơi có chút khó chịu, nhưng rất nhanh, do Tiêu Táp dốc sức thăm dò, ngón tay thứ ba tiến vào, nhiều lần tìm kiếm điểm mẫn cảm của hắn, phàm là nơi không chịu nổi liền nhẹ nhàng ấn hai cái, nhiều lần không ngừng đùa bỡn.
“Không cần…” Bạch Cảnh không tự giác muốn đứng dậy, mặt sau no đủ khiến hắn kẹp càng chặt hơn, trướng trướng, tư vị ngứa ngứa từ bên trong lan tràn ra, nói không nên lời là thoải mái hay là khó chịu, thân thể không ngừng run rẩy.
“Thật sự không cần?” Tiêu Táp thấp thấp mỉm cười, ngón tay thứ tư đi vào, ngăn chặn dục hỏa trong lòng, đôi mắt trở nên u ám, vì tính phúc sau này mà suy nghĩ, hắn quyết định cấp cho tiểu Cảnh một ký ức khó quên.
“Ngươi…” Bạch Cảnh thân mình vô lực xụi lơ, kɧoáı ©ảʍ tê dại truyền khắp toàn thân, sau huyệt không tự chủ được mà co rút, hô hấp biến thành dồn dập thở dốc, phân thân dưới sự an ủi của Tiêu Táp mà bùng nổ, chất lỏng nóng rực phun ra, kɧoáı ©ảʍ khiến hắn vô pháp là chính mình, cơ hồ muốn mở miệng cầu xin tha thứ.
“Đến phiên ta.” Tiêu Táp ngừng lại, chậm rãi rút ngón tay ra, bá đạo lại không cho phép cự tuyệt, đỡ lấy phân thân đứng vững trước huyệt khẩu của hắn.
“Đừng…” Lý trí nói cho Bạch Cảnh hắn hiện tại hẳn là nên bật người chạy thoát, hư không trong thân thể lại cho hắn muốn càng nhiều thứ tốt hơn, trong lòng nhịn không được muốn vứt bỏ mọi thứ thỏa mãn một trận, nam nhân quả nhiên là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, hắn như thế nào đã bị du͙© vọиɠ chưởng khống, trong lòng không cho làm đến nhưng miếng thịt béo đến bên miệng, Tiêu Táp cũng không có khả năng nhổ ra.
Thôi, Bạch Cảnh ảo não nghĩ, kỳ thật hắn cũng có thích.
Tiêu Táp tiến nhập rất mạnh, sau huyệt Bạch Cảnh căng thẳng cũng không có đau đớn trong tưởng tượng truyền đến, trướng trướng, tràn đầy, vách tường thịt mẫn cảm rõ ràng cảm thụ phân thân thật lớn và nóng rực, Bạch Cảnh thoải mái phát ra tiếng than thở, có một loại cảm giác thỏa mãn nhét đầy trong cơ thể.
Tiêu Táp giống như được ủng hộ, thân thể chậm rãi co rút, từ nông đến sâu, từ trên cao nhìn xuống thưởng thức tư thái trầm mê của Bạch Cảnh, trong lòng oán hận nghĩ, nhìn hắn còn muốn nói không muốn nữa không…
Ma xát và tiếng thở dốc rêи ɾỉ vàng ở bên trong, Tiêu Táp rất nhanh tìm được điểm mẫn cảm của hắn chuẩn xác không ngừng va chạm, bàn tay to còn vuốt ve phía trước của hắn, ngón cái gắt gao kìm trụ đỉnh chóp, ngăn chặn cửa ra vào của du͙© vọиɠ.
“A…Đừng…” Bạch Cảnh đỏ hốc mắt, cực hạn kɧoáı ©ảʍ không có chỗ phát tiết, ở một cái xâm nhập thật sâu, Tiêu Táp buông tay ra, thân mình Bạch Cảnh mềm nhũn, phát tiết ra.
Tiêu Táp thỏa mãn ôm người yêu, hai người đồng thời tới đỉnh, chất lỏng chôn nhập sâu trong cơ thể người yêu, cuối cùng mong muốn đã được đền bù.
Bạch Cảnh ảo não không thôi, thực không cam lòng hắn cứ như vậy bị áp, mà còn tiết hai lần, cảm thụ chăn dinh dính bất mãn trừng mắt nhìn Tiêu Táp một cái, đương nhiên vươn tay khoát lên đầu vai y.
Tiêu Táp lúc này cả người thư sướиɠ, nhịn xuống du͙© vọиɠ lần thứ hai đứng thẳng, ôm Bạch Cảnh đi đến buồng vệ sinh, thực hiểu được đây là tiểu Cảnh muốn hắn làm gì.
Hầu hạ Bạch Cảnh đem thân thể tẩy trừ sạch sẽ, rất ngạc nhiên phát hiện, da thịt trên người Bạch Cảnh sau khi trải qua một hồi tính sự thế nhưng lại không có một chút dấu vết, huyệt khẩu cũng chỉ là có chút sưng đỏ cũng không có rách, trầy da.
Trong lòng Tiêu Táp vừa động, phân thân nóng rực đứng lên, Bạch Cảnh đầu đầy hắc tuyến: “Ngươi đã xong hay chưa?”
“Không xong, cả đời cũng không xong.” Ngoài miệng nói xong, thân thể Tiêu Táp lần thứ hai áp lên.
Trong lòng Bạch Cảnh phát khổ, không kịp có hành động gì thân thể đã ôm vào trong lòng, hai chân bị Tiêu Táp nhẹ nhàng nâng lên, theo một lần nữa lại bị lấp đầy, Bạch Cảnh thực bất đắc dĩ phát hiện, để Tiêu Táp tắm rửa cho hắn quả thực chính là đem dê vào miệng sói, thất sách a…
Sau khi xong, Bạch Cảnh eo mỏi lưng đau, tha thân thể mệt mỏi, trực tiếp đuổi Tiêu Táp ra khỏi phòng tắm, tắm rửa xong nhanh chóng trở về phòng, một giây cũng chưa cho y sắc mặt hòa nhã, sợ tên kia lại nảy sinh thú tính.
Tiêu Táp đối với cái này cũng không thèm để ý, thí điên chạy tới phòng bếp tìm cái ăn, sau đó cắm điểm canh giữ ở trước cửa phòng Bạch Cảnh.
Ngày này, người căn cứ đều phát hiện, Cảnh thiếu mặt đen đến lợi hại, mà Tiêu tướng quân lại rất khúm núm lấy lòng, thế nhưng còn thường thường cười ngây ngô, chiếu với dung nhân lãnh nganh trước kia của hắn kinh rớt cằm không ít người, chỉ có vài người đoán được nội tình, vui mừng có, chúc phúc có, thất vọng có, Vương Học Binh vô cùng đau đớn, thiếu gia a, ngươi như thế nào lại thất thủ trận địa….
Hưởng thu Tiêu Táp bên người phục vụ, Bạch Cảnh thực kiêu ngạo sai sử: “Ta muốn ăn thịt nướng, không cần uống canh gà, ta còn muốn ăn kem ly.”
“Được.” Mặc kệ Bạch Cảnh nói cái gì, Tiêu Táp liều mạng gật đầu, vì người yêu phục vụ là lẽ đương nhiên, mà hắn đích xác có chút làm quá, biết rõ tiểu Cảnh là lần đầu tiên, hắn còn không nhịn được muốn hai lần, thời giân nếu ngược trở lại, hắn khẳng định…không ngừng cố gắng, hai lần như thế nào mà đủ, mới vừa ăn lửng dạ, tiếp theo không biết còn phải đợi đến khi nào.
Tiêu Táp ngươi quả nhiên là cầm thú….
Ra cửa, hắn mới đột nhiên phát hiện, thịt nướng ngược lại còn dễ nói, nhưng kem ly muốn đi đâu tìm, tiểu Cảnh đây không phải là làm khó dễ người sao, Tiêu Táp im lặng, hậu tri hậu giác phát hiện, tiểu Cảnh tức giận hậu quả thực nghiêm trọng, tỏ rõ làm khó dễ hắn cũng chỉ có thể cam chịu, ai bảo mình yêu thảm hắn, bất quá…
Trên có chính sách, dưới có đối sách, có thể chân chính ở cùng tiểu Cảnh, làm khó dễ nhiều hơn nữa cũng đáng.
Nhanh chóng tìm được Từ Lôi, nữ nhân yêu nhất ăn đồ uống lạnh, có Tần Dịch ở bên hỗ trợ, kem ly mặc dù không có làm ra nhưng đá bào lại có thể làm tương tự.
Bạch Cảnh ăn mà ngọt từ miệng đến trong lòng, kỳ thật hắn cũng không phải là tức giận đến như vậy, chỉ là có chút không cam lòng mà thôi, tâm của hắn đã sớm ở trên người Tiêu Táp, hai ngươi tương ái cùng một chỗ phát sinh một bước này cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn, đem người gây sức ép không sai biệt lắm, ăn xong thịt nướng, cảm thấy mỹ mãn, rốt cuộc Bạch Cảnh phát lòng từ bi, tà tà liếc Tiêu Táp một cái: “Ngày mai chúng ta liền xuất phát.” Từ lúc hắn hôn mê đến lúc thanh tỉnh, hiện tại đã ba ngày qua đi, bọn họ không có nhiều thời gian để chậm trễ.
Tiêu Táp nghiêm mặt, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, biết một cửa này đã qua được, được một tấc lại muốn tiến một thước, tiến đến bên người Bạch Cảnh, một tay khoát lên lưng hắn: “Tốt.”
Bạch Cảnh một chụp đi qua, trừng mắt liếc nhìn y: “Đi qua một bên, trong vòng ba ngày đừng tới gần.”
Tiêu Táp thực vô tội, nắm lấy phần eo Bạch Cảnh, ủy khuất nói: “Ta sợ ngươi khó chịu, giúp ngươi nhu nhu.”
“Đừng—” Thanh âm Bạch Cảnh kéo dài, lắc mình trốn thật xa, cẩn thận một chút sống dài lâu, mới mặc kệ bộ dạng kia của y, nhu đến tóe lửa thì làm sao, xui xẻo không phải là hắn sao?
Tiêu Táp sờ sờ cái mũi, dù sao thời gian còn nhiều, hắn hiện tại cũng coi như tìm được bí quyết, đối với tiểu Cảnh lúc nên cứng nhất định phải cứng, nếu không, nghĩ muốn chiếm tiện nghi phải chờ đến ngày tháng năm nào, bất quá lại nói lại, tư vị của tiểu Cảnh quả nhiên không tồi, tốt đẹp giống như trong tưởng tượng của hắn.
Sau khi Tiêu Táp đi rồi, Bạch Cảnh lâm vào suy nghĩ sâu xa, từ lúc vừa rồi hắn liền phát hiện, hoa sen trong không gian trải qua mấy ngày hôm trước linh khí thay đổi, kết ra một đài sen nhỏ, chung quanh ngưng tụ linh khí càng thêm nồng đậm, điều này cũng không khó giải thích, ngay khi hắn xâm trầm tại đáy nước, vì cái gì linh khí lại đánh lên vẫn thạch.
Chính là hắn nghĩ không rõ, đóa hoa nhìn như hoa sen kia, đài sen kia đến tột cùng là thứ ngoạn ý gì, linh khí tại sao lại tụ tập, hắn đã từng biết thực vật biến dị nhưng là không có nghe nói qua, thực vật gieo trồng tự phát hấp thu cũng có thể chuyển hoán linh khí.
Bạch Cảnh nhìn mà hiểu được, trải qua hoa sen hấp thu và phát ra, linh khí giống như bị tinh lọc trở nên càng thêm trong suốt, tinh thuần, mà ngay cả hắn cũng được chỗ tốt lớn lao, không cần tận lực tu luyện, linh lực trong cơ thể tự động vận hành, nói như vậy, hắn muốn tiến giai là làm ít công to, tu luyện sẽ càng thêm nhanh chóng.
Bạch Cảnh suy nghĩ nửa buổi tối cũng không nghĩ ra nguyên cớ, bất quá may mà đây là chuyện tốt, hắn cũng không quá rối rắm, chỉ là thầm nghĩ trong lòng, lúc nào thì nên đem chuyện không gian tiết lộ cho Tiêu Táp biết, chung quy là giữ bí mật với người thân mật nhất, một lần nói dối hắn không muốn càng nói dối nhiều hơn, huống chi, nền tảng từ từ rộng mở, vật tư sẽ có một ngày khuyết thiếu, đất trong không gian có rất nhiều, có Tiêu Táp hỗ trợ làm ruộng, hắn cũng không cần tự thân vận động, nói tóm lại, Bạch Cảnh là đại thiếu gia phạm vào chứng làm biếng….
Đêm đó sau khi trấn an xong Bạch Cảnh, Tiêu Táp cũng không có nhàn rỗi, Tạ Dân Hàng truyền đến tin tức, quân đội Nghiêm Cương chạy tới C thị cách kinh đô còn một nửa lộ trình, bọn họ nếu muốn đuổi theo, phải nhanh chóng xuất phát, mà Vân Sơn bên kia truyền đến điện báo, thị trấn bị tang thi vây công, trong đó còn phát hiện mấy trăm tang thi cấp 1, hiện nay huyện Vân Sơn hướng đại căn cứ L tỉnh cầu cứu.
Sắc mặt Tiêu Táp trầm xuống, trực tiếp gọi mấy vị chủ quản căn cứ tới họp, không nghĩ tới chuyện gì cũng tụ tập lại một chỗ, chuyện huyện Vân Sơn tạm thời có thể mặc kệ, nhưng chuyện L tỉnh nhất định phải cảnh giác.
Chẳng được bao lâu tất cả mọi người đều đến đông đủ, trong lòng hơi có chút kinh ngạc, ban ngày Tiêu Táp còn xuân phong đắc ý, buổi tối đây là làm sao vậy? Bất quá mặc kệ tò mò như thế nào, bọn họ cũng chỉ dám oán thầm trong lòng, thật muốn hỏi ra ngoài miệng trừ phi không muốn lăn lộn nữa.
Tạ Dân Hàng đem sự tình nói lại một lần, Tiêu Táp vẫn luôn im lặng, trong lòng mọi người đêu trầm xuống, bọn họ nghĩ không phải là mấy trăm tang thi mà là tang thi vây công, tang thi cấp 1 vây công đó là cái khái niệm gì, hiện tại chỉ có mấy trăm cái nhưng ai biết tương lai có thể có càng nhiều hơn hay không, mà không chỉ có tang thi cấp 1, tang thi cấp 2, cấp 3…
Hiện nay căn cứ trừ bỏ Tiêu Táp và Tào Lỗi là dị năng cấp 2, dị năng giả cấp 1 cũng không có mấy.
Hàn Diễn thiếu kiên nhẫn đầu tiên: “Táp ca, ngươi nói làm sao bây giờ?”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Mạt Thế
- Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia
- Chương 80