- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Mạt Thế
- Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia
- Chương 45
Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia
Chương 45
Trở lại nơi dừng xe, đoạn đường phía trước đã loạn thành một đoàn, về phần một loạt xe phía sau, tựa như đã ước định tốt, toàn bộ quay đầu xe, mà bên trái hiện ra một con đường.
Thấy Tiêu Táp chờ người lên xe, người phía sau cũng nhanh chóng leo lên, dưới chân giẫn ga, xe cũng đã khởi động, chính là lại không thấy chiếc xe nào lái đi.
Bạch Cảnh kéo khóe môi, đám người kia, như thế nào lại biến thành thông minh không cần bọn họ mạnh mẽ mở đường.
Tiêu Táp cũng không khách khí, trực tiếp phân phó Lưu Hoa lái xe, bốn chiếc xe bọn họ vừa đi, những chiếc xe đằng sau cũng nối đuôi theo sau.
“Phanh!” một tiếng, thấy hai chiếc xe chạm vào nhau, sau khi nghe thấy tiếng chửi bậy, Bạch Cảnh thực không phúc hậu nở nụ cười, mọi người trên xe cũng không còn lời gì để nói, bất quá cứ như vậy cản đường đi của rất nhiều người, xếp đằng sau còn hoàn hảo, xếp đằng trước chỉ kém điểm còn chưa đánh nhau.
“Tìm một chỗ nghỉ ngơi, hừng đông lại đi.” Tiêu Táp thản nhiên nói, nhìn đồng hồ đã qua 3h40, cách hừng đông còn hơn hai giờ, dựa theo thuyết pháp của Bạch Cảnh, còn có mấy ngày TV đưa tn, tang thi hẳn là sợ ánh mặt trời, đêm nay động tĩnh lớn như vậy, sau hừng động, hắn nghĩ quân đội sẽ phái người đến duy trì trật tự, cùng với hiện tại xông vào, D thị khẳng định chính loạn, còn không bằng chờ hừng động lại nói.
Bạch Cảnh gật đầu, lấy đồ vật từ không gian ra, phân cho mọi người ăn, hôm nay chạy suốt đêm, buổi chiều ăn qua loa một ít, lúc này hẳn đã đói bụng.
“Tiểu Manh ngoan, ca ca cho ngươi sôcôla.” Đối với tiểu hài tử duy nhất trên xe, Bạch Cảnh vẫn là rất thích, nguyên nhân tối trọng yếu là đứa nhỏ này thực nghe lời, không sảo cũng không nháo.
“Cám ơn ca ca.” Lý Manh liếc mắt nhìn ba ba một cái, thấy hắn gật đầu, mới giòn tan nói cảm ơn, vui mừng lấy sôcôla, hắn vài ngày chưa có ăn đồ ăn vặt.
“Tiểu Manh nói cho ca ca, thấy tang thi có sợ không?” Thấy đứa nhỏ rất thú vị, Bạch Cảnh cũng bắt đầu tâm tư vui đùa, nói thật, nguyên bản mang theo trẻ nhỏ, trong lòng hắn còn thực lo lắng, nhưng sau khi thấy tiểu Manh, bỗng nhiên cảm thấy cũng không có gì, bọn họ một bang toàn đại nam nhân, chẳng lẽ còn không bảo trụ được một đứa nhỏ, tiểu Manh rất hiểu chuyện, mẹ mất sớm, sinh ở gia đình mồ côi mẹ( ở đó viết là mồ côi cha ta sửa lại), ba ba lại rất bận, cũng không có giống đứa nhỏ kiêu căng tùy hứng, dọc đường đi này sợ tai hại, có khẩn trương, nhưng cũng càng nhiều hơn là kiên nghị, khuôn mặt nộn nộn xuất hiện biểu tình tiểu đại nhân, Bạch Cảnh nhìn mà trong lòng tự giác có nhiều thêm vài phần vui mừng.
“Không sợ, tương lai ta cũng muốn biến siêu nhân, ta muốn bảo hộ ba ba.” Ánh mắt Lý Manh lượng lượng, kiên định phe phẩy đầu, sau đó dừng một chút, nói thêm: “…..Còn muốn bảo vệ mọi người….”
“Xì!” Trong lòng Bạch Cảnh vui vẻ, nở nụ cười, đứa nhỏ này, thật sự rất đáng yêu, mấy ngày nay thấy Tiêu Táp chơi đùa với đinh, ánh mắt lòe lòe ra ánh sáng, nghĩ là siêu nhân đâu, tuy rằng câu nói sau cùng, nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng là không thể phủ định, Bạch Cảnh nghe thực thoải mái, có thể nghĩ một chút như vậy, đứa nhỏ thật thông minh.
“Ba ba!’ Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Manh hồng hồng, thẹn thùng tránh trong ngực Lý Dực, chỉ lộ ra đôi mắt to, lặng lẽ nhìn về phía Bạch Cảnh, thấy hắn mỉm cười nhìn mình, vội vàng cụp ánh mắt.
Lý Dực yêu thương ôm con trai vào trong lòng: “Ngoan ngoãn nghe lời, ăn sôcôla ngủ một lát, ngày mai chúng ta liền đi đến nhà ca ca.”
Lý Manh đỏ mặt, gật gật đầu.
Bạch Cảnh thấy thế cũng không đùa hắn, cười vẫy vẫy tay: “Lại đây, ca ca ôm, ba ba của ngươi cũng mệt mỏi.”
Lý Manh chần chờ một lát, nhìn ba ba quả thật có chút mệt, ngoan ngoãn ngồi vào bên người Bạch Cảnh, tùy ý Bạch Cảnh ôm hắn vào lòng.
Trong lòng Lý Dực nhẹ nhàng thở ra, trước có lẽ không nghĩ qua, nhưng đêm nay đi qua thị trấn nhỏ, lại nghe lí do thoái thác mơ mơ hồ hồ của Dư Nhạc, hắn thực sự sợ Bạch Cảnh ghét bỏ tiểu Manh, coi nó là trói buộc, trải qua mấy ngày ở chung này, hắn đã nhìn ra, Táp ca tuy là lão đại, nhưng chuyện gì vẫn là Bạch Cảnh định đoạt, mà Bạch Cảnh thiên tính lương bạc, dọc theo đường đi xem ra, chẳng sợ hắn ý chí sắt đá, đều sẽ tâm sinh không đành lòng, Bạch Cảnh lại giống như không chút sứt mẻ, thần thái đạm mạc làm người ta kinh hãi….
Hắn không dám tưởng tượng, nếu tiểu Manh xảy ra chuyện gì, nếu Bạch Cảnh ngại tiểu Manh là trói buộc, vậy hắn phải làm gì, trong lòng hắn rất rõ ràng, tại xã hội tang thi hoành hành này, hắn không có khả năng mang theo con trai sinh tồn, bất quá may mắn, Bạch Cảnh đối với tiểu Manh cũng không tệ lắm, tâm thần buộc chặt hơn phân nửa buổi tối rốt cuộc trầm tĩnh lại.
“Ngươi cũng nghỉ đi.” Tiêu Táp nắm một tay hắn, thẳng đến hiện tại, trong lòng đều còn sợ, chỉ kém một chút nữa, tiểu Cảnh sẽ bị tang thi mèo cào thương, nếu thật sự là như vậy, hắn không biết mình sẽ làm sao, gϊếŧ tiểu Cảnh, tuyệt không có khả năng, có lẽ hắn cũng sẽ giống như Dương Văn Hạo, biết rõ đệ đệ sẽ biến thành tang thi, lại vẫn kiên trì như cũ muốn cứu hắn.
“Ân!” Bạch Cảnh gật đầu, miễn cưỡng tựa vào trong ngực Tiêu Táp, một tay còn ôm lấy Lý Manh, từ xa nhìn lại, không biết còn tưởng đây là một nhà ba người.
Bạch Cảnh nguyên tưởng rằng sẽ không ngủ được, từ ban ngày tinh thần vẫn luôn buộc chặt, nhưng trên thực tế tựa vào trên người Tiêu Táp, không được một hồi liền bắt đầu mơ màng, cuối cùng vẫn là bị một trận tranh cãi ầm ĩ đánh thức, mà lúc này trời đã sáng, đường cao tốc cũng khôi phục lại bình thường, mấy xe dừng chung quanh thấy quốc lộ chạy bình thường, từng người đều nhanh chóng rời đi, theo sát bọn họ rời đi còn có một chiếc xe cảnh sát đang đến.
Bạch Cảnh vừa tỉnh dậy là thấy song phương đang đối trì, mấy xe cảnh sát bao vây xung quanh bọn họ, mà còn có một người quen cũ so tay múa chân, tự câu chữ công khai lên án bọn họ làm ác, Bạch Cảnh nghĩ nghĩ, nếu hắn nhớ không lầm, người nọ không phải nói đến D thị sẽ trả thù lao sao? Như thế nào lại đến một bang cảnh sát.
“Sảo cái gì, sảo cái gì, không có chuyện gì sao?” Bạch Cảnh ngữ khí không tốt, thần tình lệ khí xuống xe, thực dễ dàng liền thấy, lúc này vẻ mặt cảnh sát giúp đỡ lộ vẻ đa sắc thái, mà còn có người trên mặt xuất hiện trạng thái than chì.
“Nha, Cảnh thiếu, nguyên lai là ngài a, lũ lụt hướng miếu Long Vương, ngài đừng để ý, sáng nay nghe báo lại, nơi này có người mang súng gϊếŧ người, không có biện pháp, chũng ta chỉ có thể đến xem, ngày hôm qua mệt mỏi cả đêm, hiện tại còn không được yên tĩnh, nếu không phải người này dai dẳng, chúng ta thật không muốn chạy tới nơi này một chuyến.” Đội trưởng vừa nhìn thấy hắn, liền cười đi lên tiếp đón, kỳ thật chính đội trưởng cũng oán giận đầy mình, đêm qua quái vật chạy loạn, mẹ, cảnh sát cũng là người, cũng sẽ sợ hãi, trong cục chết vài huynh đệ, có quân đội tham gia mới miễn cưỡng ổn định cục diện, này còn chưa uống được miếng nước, chợt nghe có người mang súng gϊếŧ người, đây đều là những chuyện gì a.
“Ân” Bạch Cảnh gật đầu, không chút để ý nhìn về phía mập mạp kia: “Gần đây thế đạo loạn, ba của ta phái người đến bảo hộ, tuy nhìn có chút hung dữ, gϊếŧ vài cái tang thi nhưng lại không có từng gϊếŧ người, vị tiên sinh này nếu thích, ta mời ngươi thử súng được không?”
Người cáo trạng trợn tròn mắt, hắn chỉ là muốn phát ra khẩu ác khí tối hôm qua kia, em rể chính là cục trưởng cục cảnh sát, như thế nào cũng không nghĩ tới, sẽ đá phải thiết bản, Cảnh thiếu là ai, hắn đều nghe như sấm bên tai.
Bạch Cảnh lại lười nhìn hắn, đối phó với người như thế, gϊếŧ còn làm ô uế tay mình liền đức hạnh kia của hắn, dù sao cũng không sống được bao lâu.
“Tình huống trong thành phố thế nào?” Bạch Cảnh quay đầu nhìn về phía đội trưởng, ánh mắt vô ý qurts về phía mấy cảnh sát bị thương.
“Ai! Đừng nói nữa.” Đội trưởng vẻ mặt đau khổ, khó có được Bạch Cảnh hỏi, hắn cũng không khỏi uống một ngụm nước đắng, vị gia này nếu tâm tình tốt, một câu nói không chừng có thể giúp hắn một phen: “Tối hôm qua cũng không biết xảy ra chuyện gì, qua 11h liền không ngứng có người gọi điện thoại cầu cứu, cái khác đội ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng cái đội chúng ta theo kia, ngươi không biết, rõ ràng đồng thời chấp hành nhiệm vụ, trên đường vẫn hảo hảo, bỗng nhiên phát cuồng bắt đầu cắn người,—” Đội trưởng chỉ chỉ phía sau: “Vài người của ta đây bị cắn thương, còn chết vài huynh đệ, sau trên đường lại xuất hiện quái vật, chúng ta vội cả đêm, người quân đội tới rồi mới miễn cưỡng khống chế tình huống, vết thương cũng không kịp băng bó, nếu không làm sao làm nhiệm vụ.”
Bạch Cảnh ảm đạm cười: “Người bị thương trở về nghỉ ngơi, ta sẽ nói với cục trưởng các ngươi, tha cho các ngươi mười ngày nghỉ dài hạn.”
“Hắc! cảm tạ.” Tròng mắt đội trưởng đảo một vòng, cười cười, uyển chuyển cự tuyệt: “Không nha, vết thương nhỏ mà thôi, vài ngày gần đầy nhiễu loạn lớn, vừa lúc thời cơ lập công lớn, Cảnh thiếu nếu tâm tình tốt, nói tốt với cục trưởng giúp chúng ta vài câu.”
“Sẽ.” Bạch Cảnh rõ ràng đáp ứng, ánh mắt lộ ra tiếc hận thản nhiên, kỳ thật cho người nghỉ dài hạn, cũng là nghĩ cứu bọn họ một mạng, bất quá người ta không lĩnh tình, vậy chuyện không liên quan đến hắn.
“Cảnh thiếu một đường trở về cẩn thận, quái vật đó xuất quỷ nhập thần, hừng đông mới ít hơn, các ngươi cẩn thận một chút.”
Bạch Cảnh gật gật đầu, tiếp xoay người lên xe, một bang thuộc hạ của Tiêu Táp nhìn mà trong lòng thán phục, lúc này mới thấy mẹ nó có thế lực cảnh sát cũng phải đi đường vòng, vừa rồi chỉ kém một chút, bọn họ liền cùng cảnh sát giao tranh, gia hỏa trong tay, thế nhưng người ta nói mấy câu liền không dùng được.
Trong lòng ngẫm lại, nhịn không được thấy tự ti, bất quá rất nhanh cái loại cảm xúc này trở thành hư không, cái đội ngũ này của bọn họ, có thể có bốn dị năng, Cảnh thiếu bối cảnh lợi hại, thế đạo loạn còn không phải cần nhờ bọn họ, lúc này tràn đầy ý tưởng tự tin, về sau đi vào biệt thự Bạch Cảnh sở hữu, nhìn thấy Vương Học Binh và Tào Lỗi, còn có một nhà Tần Dịch, nháy mắt sụp đổ, kỳ thật Táp ca gặp được Cảnh thiếu là chiếm được tiện nghi đi…
Bọn họ cũng muốn tìm được đại gia như vậy….
Lộ trình kế tiếp coi như thông thuận, có xe cảnh sát mở đường, một đường thông suốt không bị cản trở, ngẫu nhiên có mấy tang thi không cần bọn họ ra tay, cảnh sát liền giải quyết hết.
Bạch Cảnh trong lòng rất rõ ràng, tang thi không phải sợ ánh mắt trời, chính là tạm thời không thích ứng, tránh ở một góc âm u vận sức chờ phát động, đợi ba ngày qua đi, phố lớn ngõ nhỏ chỉ sợ sẽ trở thành thiên đường của tang thi.
Mà hiện tại ngay ở trên đường, ăn thịt người tùy ý có thể thấy được, cho dù quân đội thường xuyên tuần tra chung quanh, nhưng ai biết phút tiếp theo, chiến hữu có thể hay không mở ra cái miệng như chậu máu, đầy là vấn đề phiền toái nhất hiện nay của quân đội.
Trên đường lại gặp mấy trường hợp khóc lóc cầu cứu, đội trưởng vội tiếp trợ sau đó đưa đi, Bạch Cảnh nhìn ngã tư đường thanh lãnh, lui tới vài chiếc xe vội vàng, cũng không có về nhà trước mà dể người trực tiếp lái xe đến kho hàng, vật tư lúc này không lấy, thời gian càng ngày càng hiếm, đến lúc đó sẽ lại phiền toái.
Đi vào kho hàng, cũng không để người đi theo, kêu Tiêu Táp hỗ trợ, không gian của hắn nói ra ngoài là 180 thước vuông. hắn cũng không muốn vô duyên vô cớ làm người hoài nghi.
Địa chỉ kho hàng hơi hẻo lánh, phụ cận người tuần tra không nhiều lắm, đương nhiên tang thi cũng không nhiều lắm, tương lai năm ngày qua đi, nơi này chính là khu an toàn, giải quyết một ít tang thi vướng bận, hai người rất nhanh thu hồi vật tư, đi tiếp một chỗ khác.
Thấy người trên xe lộ vẻ kinh ngạc, Bạch Cảnh cười thực đắc ý, hừ hừ, tương lai vật tư vô cùng quan trọng, xem ai còn dám ngang ngược với hắn, tuy rằng hiện nay đúng thật không có ai bất mãn với hắn, nhưng thấy biểu tình giật mình của bọn họ, trong lòng hắn đặc biệt cao hứng. Hắn đến làm cho bọn họ biết, Tiêu Táp gặp được hắn, đây chính là phúc khí của Tiêu Táp, mới không phải mình bám Tiêu Táp không tha, đặc biệt Hàn Diễn kia, thấy hắn trợn mắt há mồm, trong lòng đặc biệt thích!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Mạt Thế
- Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia
- Chương 45