Chương 7:

Chạng vạng tối, vẫn là trời quang mây tạnh. Bất chợt, gió bắt đầu thổi, mưa cũng không chịu thua bắt đầu rơi, từ mưa phùn chuyển sang mưa như trút nước. Thời tiết của toàn bộ thành phố G đều thay đổi, trong mưa mang theo tia chớp, lâu lâu lại lóe lên tựa như ông trời đang nổi giận.

"Trận mưa này đúng là lớn"

"Mới chạng vạng tối mà trời đã đen như vậy"

"Đây là lần đầu tiên thành phố G có mưa to như vậy a!"

"Ngày mai còn định đi du lịch. Mưa to như vầy thì làm sao đi?"

"Sẽ không phải là tận thế sắp tới rồi nên thời tiết mấy ngày nay thay đổi chứ!? Ha...ha...ha..."

Lời nói vui đùa bình thường này, nào biết đâu đây vốn là sự thật. Tất cả mọi người đều đem sự biến đổi của thời tiết làm nguyên nhân thảo luận. Thật sự không thể nào biết được có thể nhàn nhã thảo luận chuyện thời tiết sẽ không thể làm được nữa.

Mưa to cả một đêm, sáng sớm mọi người tỉnh lại vẫn còn sôi nổi như ngày thường. Con đường tràn ngập nước mưa, cống thoát nước đưa ra lượng nước đã vượt qua lượng nước mọi người trong thành phố G sử dụng mấy năm nay. Mặt trời không biết có mọc hay không hay là trốn ở góc nào đó quan sát mưa to nên khắp nơi vẫn một mực tối om.

Mở tivi, có thể thực sự thấy được nữ MC xinh đẹp thông báo một tin tức trước nay chưa từng có: mưa to xảy ra trên toàn thế giới. Nữ MC đơn giản nói ra nguyên nhân của trận mưa này, cũng khuyên mọi người phải cẩn thận khi ra ngoài. Lần mưa to này sẽ không dừng lại trong thời gian ngắn, khuyên mọi người tốt nhất đừng đi ra khỏi nhà, để ngừa gặp chuyện không may.

Đời trước đã xem qua tin tức này, Hàn Hàn lập tức tắt TV đi, ngồi trên salon hướng Hàn Thiên nói:

"Anh hai, anh Bạch... Bạch Phong cùng Lăng Vân đã đưa Bạch bá phụ và Lăng bá mẫu đến rồi sao?"

Đang muốn nói anh Bạch thì nhận ra được ánh mắt lên án của Hàn Thiên liền đổi thành Bạch Phong

"Ân, bọn họ gọi đến nói với anh là gửi lời cám ơn em"

Cha mẹ của Bạch Phong cùng Lăng Vân đều bị phong thấp, chỉ cần mưa xuống thì sẽ đau nhức lợi hại, Bạch Phong vừa vặn trở về đúng lúc cha hắn phát bệnh, cha hắn đau nhức một mực lăn qua lăn lại trên đất. May mắn Bạch Phong trở về kịp lúc, nếu không thì cha hắn ở một mình sẽ không biết được chuyện gì sẽ xảy ra

"Anh hai, bọn họ, anh muốn làm sao?".

Bọn họ, tất nhiên là phụ thân của bọn hắn, Hàn Vũ Mặc, cùng mẹ của Hàn Thiên

"Anh hiện tại đã đem bọn họ tới Biên Hòa...".

Anh biết rõ ba mẹ trong lòng của Hàn Hàn chỉ còn lại cái bóng mờ nhạt. Ba ba chưa từng nuôi Hàn Hàn, mà mẹ thì lại thấy Hàn Hàn là chứng cớ phản bội của ba, nên càng thêm không yêu thích Hàn Hàn. Anh không muốn Hàn Hàn chịu ủy khuất trước mắt của ba mẹ chỉ có thể đem ba mẹ đến Biên Hòa. Thêm nữa, ông ngoại còn là thủ trưởng quân đội, đương nhiên sẽ có năng lực bảo vệ tốt cho ba mẹ.

"Anh hai..."

Trốn ở trong ngực Hàn Thiên, Hàn Hàn nỉ non. Cho đến nay, mình là một tiểu hài tử không ai cần, ba không yêu, mẹ không biết là ai. Ở kiếp trước, dù cho anh hai yêu hắn, hắn luôn cảm thấy anh hai thật buồn nôn và biếи ŧɦái. Sống lại một kiếp, hắn mới biết được anh hai đối với hắn quan trọng như thế nào. Đã có anh hai rồi, đời này của hắn không cần ai nữa hết. Người kia cùng lắm chỉ là cung cấp một con tϊиɧ ŧяùиɠ cho hắn được sinh ra, hắn đã sớm không cần người kia. Sau khi sống lại, hắn một mực chỉ muốn có anh hai mà thôi! Anh hai đưa bọn họ đến Biên Hòa, hắn hiểu được ý tứ của anh hai. Anh hai lựa chọn ở lại thành phố G cùng với hắn, trong lòng của anh hai hắn quan trọng hơn bọn họ. Như vậy, hắn còn cái gì chưa đủ, hắn chỉ cần anh hai là tốt rồi.

Sáng sớm, rốt cục cũng như mọi người mong muốn, mưa to rơi đúng ba ngày ba đêm đã dừng lại. Chỉ là chưa kịp vui mừng, thì lại có đồ vật rơi xuống, nhưng nhìn kỹ, nguyên lai là mưa đá. So với mưa đá tầm thường, mưa đá này to gấp ba bốn lần. Tất cả mọi nhà bắt đầu xuất hiện bệnh biến, vốn là phát sốt, sau đó lại là hôn mê.

"Mẹ ơi! Mẹ làm sao thế? Ba ba, ba mau đến xem mẹ..."

"Nãi nãi, người tỉnh a tỉnh"

"Ba ba, ba mau đưa mẹ lên xe, con lái xe đi đến bệnh viện"

"Chuyện gì xảy ra? Sao tất cả mọi người đều bị bệnh? Bà xã, bà xã,.."

Tất cả những tòa nhà, cao ốc đề phát ra những âm thanh như vậy. Người thân bị bệnh khiến bọn họ không biết làm thế nào. Trên đường cái khắp nơi đều nghe được âm thanh của xe cứu thương.Tất cả bệnh viện đều đầy ấp người, cả tiệm thuốc cũng chật ních người.

Hàn Hàn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, mơ mơ màng màng nhận điện thoại, mới phát hiện đó là anh hai

"Alô..."

Âm thanh khàn khàn chưa tỉnh ngủ, giọng nói đầy từ tính làm cho Hàn Thiên ở đầu dây bên kia yết hầu khô khốc. Thật sự bất đắc dĩ, quả nhiên đối với Hàn Hàn anh một chút sức chống cự cũng không có.

"Hàn Hàn, buổi sáng hôm nay có rất nhiều người bị hôn mê, có làm gì cũng không tỉnh được. Anh lo lắng, em có hay không cũng như thế..."

Hàn Hàn ngọt ngào cười

"Em không sao, anh hai, anh xem em không phải vẫn đang thanh tỉnh đấy ư. Anh hai, ở bên anh cũng có người hôn mê sao?"

Hàn Hàn biết, hôn mê là điềm báo của sự tận thế.

"Có..."

"Anh hai, anh nhất định phải đem những người hôn mê mỗi người nhốt tại một gian phòng, em sợ sẽ có vấn đề".

Hiện tại không nên nói cho anh hai biết bọn họ rồi sẽ trở thành tang thi, vì dù sao cũng có những người qua khỏi và trở thành người biến dị.

"Ân, anh hai dã biết!"

Hàn Hàn thật sự không có việc gì sao? Bây giờ anh có nhiều việc phải lo, nếu không anh sẽ tự mình qua xem Hàn Hàn.

"Anh hai, qua không bao lâu anh có lẽ sẽ thức tỉnh dị năng"

"Thật vậy chăng?" Hàn Hàn như thế nào lại biết

"Đương nhiên, anh hai thức tỉnh dị năng rất cường đại là lôi hệ cùng hỏa hệ dị năng.".

Tại tận thế, dị năng lôi hệ cũng rất ít, chớ đừng nói chi là lôi hỏa cùng thức tỉnh. Một khi đã thức tỉnh dị năng lôi hệ thì người đó sẽ nhất định cực kỳ cường đại.Đời trước nếu như không phải hắn làm liên lụy anh hai, anh hai có lẽ sẽ sống tốt tại tận thế.

"Hàn Hàn..."

"Anh hai không tin em sao?". Hắn sẽ không nói cho anh hai biết hắn được sống lại.

"Tin! Như thế nào không tin!? Chỉ cần là Hàn Hàn nói anh đều tin"

Chỉ có anh hai là sẽ tin hắn vô điều kiện, đã đáp ứng hắn rồi thì sẽ nhất định làm được. Nghĩ đến đây, Hàn Hàn nở nụ cười, trong hạnh phúc mang theo cảm động.

"Anh hai, anh bây giờ đang ở đâu?"

"Ở công ty. Hàn Hàn, em ngoan ngoãn ở yêu trong nhà, anh hai sau khi xử lý hết công việc anh sẽ đến đón em"

"Tốt! Anh hai, chính anh cũng phải cẩn thận".

Cúp điện thoại, Hàn Thiên trầm thấp nở nụ cười, không nghĩ tới anh và Hàn Hàn cũng có một ngày như vậy. Cảm tạ tận thế.

"Lão đại..."

Bạch Phong không dám tin, lau lau mắt, có phải hay không là cậu nhìn lầm? Cậu vừa rồi rõ ràng thấy được lão đại lãnh khốc vô tình cười? Còn cười đến ôn nhu như vậy? Bạch Phong liền hiểu rõ gật đầu, có thể làm cho lão đại cười ôn nhu như vậy chỉ có thể là một người, em trai của lão đại, tiểu Hàn mặt lạnh. Nghe được tiếng của Bạch Phong, Hàn Thiên thu hồi nụ cười, trừng mắt nhìn Bạch Phong nói:

"Đi đem những người hôn mê đã đưa đến bệnh viện về đây. Sau đó, đưa những người đó mỗi người giam vào một gian phòng!"

"Vâng, lão đại!" – Bạch Phong vừa đi ra cửa vừa xoay lại – "Lão đại, vừa rồi mẹ của ngài vừa gọi điện thoại cho ngài, nói ngài cho nàng trở về"

"Ân, ta đã biết!" Anh không có đoán sai,mẹ gọi cho anh là muốn anh đi thủ đô a!?

"Này mẹ,..."

"Thiên nhi a, con như thế nào rồi? Có sao không?"

"Mẹ, ta không sao. Mẹ cùng cha sao rồi?"

"Ta và cha con không có việc gì! Chúng ta rất lo cho con, con mau đến đây đi!"

"Mẹ, ta hiện tại không muốn đi qua đó. Ta còn rất nhiều việc chưa làm xong."

"Ngươi a, đứa bé này sao lại không nghe lời"

"Mẹ ta còn có việc, trước như vậy đi! Mẹ nói ông ngoại chuẩn bị thật nhiều thức ăn đề phòng bất trắc.".

Nói xong, Hàn Thiên dập máy. Anh muốn ở lại thành phố này cùng Hàn Hàn, anh sẽ không bỏ rơi Hàn Hàn. Mẹ còn có cha ở bên cạnh, Hàn Hàn thì chỉ có anh thôi. Cho nên anh chỉ có thể nói tiếng xin lỗi với cha mẹ.

===♥♥♥===