Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thần

Chương 5:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tựa trước chiếc Hummer, Hàn Hàn nhìn dòng chữ to trên đầu

Tổng bộ TX tập đoàn –

Lái xe đến công ty của anh hai, anh hai làm việc ở phía trên, nhưng hắn không dám đi lên. Nhìn thấy anh hai, hắn sẽ nhớ tới những lời nói làm tổn thương anh hai của hắn

"Ngươi thật phiền! Đã nói với ngươi là đừng tới tìm ta nữa rồi mà!"

"Ngươi như thế nào lại tiện như vậy a? Tại sao mắng, chửi ngươi mà ngươi vẫn không đi?"

"Nếu như người khác biết anh hai cùng cha khác mẹ với ta thích ta, ta đây sẽ mất mặt a"

"Thấy ngươi ta liền buồn nôn, xin ngươi không cần xuất hiện trước mắt ta"

Ngẫm lại sao mình đáng chết như vậy, làm tổn thương anh hai như vậy. Sau tận thế không hưởng thụ sự bảo hộ của anh hai mà còn làm tổn thương anh hai thật nhiều.

"Hàn Hàn...".

Âm thanh mang theo kinh hỉ từ sau lưng Hàn Hàn truyền đến.

Hàn Thiên không thể tin được thân ảnh chỉ xuất hiện trong giấc mơ của anh nay đã xuất hiện trước mặt anh. Là Hàn Hàn ư!? Thật là Hàn Hàn ư!? Hàn Hàn thất sự chủ động đi tìm anh ư!? Anh đã lâu không nhìn thấy Hàn Hàn, anh không dám xuất hiện trước mặt Hàn Hàn. Không phải sợ Hàn Hàn, mà anh sợ Hàn Hàn sẽ ngày càng ghét anh hơn

"...."

Nghe thấy, Hàn Hàn thân hình cứng đờ, là anh hai a? Chỉ có anh hai mới gọi hắn là Hàn Hàn, mặc dù lúc trước hắn rất ghét cái kiểu xưng hô này.

"Hàn Hàn, Hàn Hàn, ...".

Giọng Hàn Thiên mang theo thương cảm, Hàn Hàn vẫn ghét anh sao? Kỳ thật không phải sớm trở thành thói quen sao? Anh không cần Hàn Hàn đáp lại anh, chỉ nguyện Hàn Hàn có thể vui vẻ là tốt rồi!

"Anh hai...".

Hàn Hàn xoay người nhìn Hàn Thiên. Gắng gượng mở to mắt, nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp, lông mi thật dài, đôi môi mỏng hồng nhạt, anh hai trước sau vẫn đẹp trai như vậy. Một chút cũng không giống bộ dạng chán chường ở tận thế. Đúng vậy a! Anh hai luôn anh tuấn tiêu sái như vậy, nhưng là hắn bị oán giận che kín đôi mắt nên không nhìn thấy được. Sau tận thế, nếu không phải bị hắn liên lụy, anh hai cũng không trở thành bộ dạng như vậy, hắn thật sự đáng chết!

Hàn Thiên cả kinh: "Hàn Hàn, em là sao vậy? Ai khi dễ em vậy? Chết tiệt!"

Vì cái gì Hàn Hàn có vẻ suy yếu như vậy, giống như vừa bị bệnh nặng một hồi. Rõ ràng bọn họ nói Hàn Hàn sống rất tốt, chẳng lẽ bọn họ lừa gạt anh rồi hả? Chết tiệt!

Từ khi năm mười lăm tuổi anh gặp được Hàn Hàn, khi đó Hàn Hàn mắt lạnh ngây thơ như một chú cún con, kể từ đó lòng anh đã không thể chứa bất kỳ ai nữa rồi. Anh không phải đồng tính luyến ái, chỉ đơn giản là yêu một người tên Hàn Hàn mà thôi. Anh đã thử qua với các nam nhân khác, đều sinh ra một cảm giác buồn nôn! Anh biết rõ, Hàn Hàn chán ghét anh. Nghe được những lời nói kia của Hàn Hàn, anh cũng chỉ âm thầm thương tâm mà thôi, đến cuối cùng anh vẫn không buông xuống được Hàn Hàn.

Người trước mắt, trên mặt tràn đầy lo lắng, muốn đưa tay chạm vào hắn nhưng lại không dám. Nhìn thấy động tác này của anh làm lòng hắn đau đớn. Nhưng Hàn Hàn đột nhiên cảm thấy tâm tình rất tốt, anh hai còn ở bên cạnh hắn, anh hai vẫn rất quan tâm hắn, thật tốt!

"Anh hai..."

Duỗi hai tay ôm lấy anh hai, oa ở trong ngực anh hai, Hàn Hàn thỏa mãn hít một hơi, một vị đạo Gothic tươi mát tràn ngập trong khoang mũi. Anh hai vẫn còn sống, không chết, thật tốt! Thân thể Hàn Thiên cứng đờ, ai đến nói cho anh biết, anh có phải là đang nằm mơ không? Hàn Hàn chủ động ôm lấy anh? Còn oa ở trong ngực anh?

"Quả thật là nằm mơ...".

Nhìn người trong l*иg ngực, Hàn Thiên nhẹ nhàng thở dài. Mặc dù nằm mơ cũng tốt, nằm mơ thì Hàn Hàn sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, sẽ không giống như một con nhím, toàn thân đầy gai nhọn.

"Nằm mơ?".

Anh hai cho rằng mình đang nằm mơ? Chẳng lẽ hắn làm như vậy rất không chân thực a?

"Vì cái gì anh hai cho rằng mình đang nằm mơ?"

"Tại vì chỉ có trong mộng thì Hàn Hàn mới có thể gọi anh là anh hai, mới có thể ngoan ngoãn đứng ở trong ngực của anh."

Nước mắt dọc theo gò má chảy xuống, Hàn Hàn cuối đầu, kéo tay Hàn Thiên đi vào trong xe.

"Anh hai, anh thật sự yêu em sao?".

Âm thanh trầm thấp khàn khàn phát ra từ miệng của Hàn Hàn.

"Hàn Hàn, em không phải đã biết rồi sao?"

Hàn Thiên sờ đầu Hàn Hàn, nét mặt mang theo một tia mỉm cười, chỉ là nụ cười kia tràn ngập đắng chát cùng tuyệt vọng.

"Em muốn nghe chính miệng anh hai nói ra!"

"Anh yêu em, yêu Hàn Hàn, yêu em đến suốt cuộc đời"

"Anh hai, chúng ta ở cùng một chỗ nha!"

Hàn Hàn nhìn Hàn Thiên, thanh âm mang tràn ngập sự kiên định. Nguyên là đợi đến khi tận thế sẽ nói cho anh hai biết hắn yêu anh hai. Nhưng trong nháy mắt nhìn thấy bộ dạng thương tâm của anh hai, hắn không nỡ để anh hai phải thương tâm khổ sở, cho nên hắn muốn cùng anh hai một chỗ a!

"Hàn Hàn, anh hai sẽ không tha...Hàn Hàn, em nói cái gì?"

Hàn Thiên vẫn theo thói quen không để ý đến lời nói đó, bàn tay đang sờ đầu Hàn Hàn dừng lại, đôi tay run rẩy đè lại bả vai của Hàn Hàn, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

"Em muốn cùng anh hai một chỗ, cả đời đều cùng một chỗ"

Hàn Hàn cơ hồ dùng hết khí lực hướng Hàn Thiên rống to, lập tức bị Hàn Thiên vui mừng không kìm được ôm vào trong ngực.

"Hàn Hàn, rốt cục anh hai cũng chờ được đến ngay hôm nay"

Giọng nói của Hàn Thiên phảng phất mang theo thanh âm nức nở. Hàn Hàn cái gì cũng không nói,chỉ là lẳng lặng oa ở trong ngực Hàn Thiên, chắc chắn anh hai đã chờ hắn nói lời này lâu lắm rồi. Chỉ là kiếp trước chính mình quá lạnh nhạt, khó trách sẽ chết!

"Anh hai, anh tin tưởng em sao?"

Anh hai sẽ tin tưởng hắn sao? Tin tưởng về chuyện tận thế sao? Nếu anh hai không tin thì hắn phải làm sao bây giờ? Anh hai có thể hay kông xem lời nói của hắn trở thành lời nói đùa?

"Đương nhiên anh tin. Chỉ cần là Hàn Hàn nói anh đều tin"

Trong lời nói của Hàn Thiên lộ ra sự kiên định. Không cần nói cũng biết, chỉ cần là lời nói của Hàn Hàn anh đều tin. Hít sâu một hơi

"Anh hai, ngày 21 tháng 12 năm 2012 thật sự là tận thế. Đến lúc đó hai phần ba người trên thế giới đều biến thành tang thi"

Nói xong hắn chăm chú nhìn vào mắt anh hai.

"Hàn Hàn, em làm sao biết được?"

Rõ ràng, Hàn Thiên bị Hàn Hàn hù dọa. Chỉ là anh hiểu rõ tính cách của Hàn Hàn, biết rõ Hàn Hàn dù có quá phận như thế nào cũng không nói ra loại vui đùa như thế này. Vậy đó chỉ có thể là sự thật – ngày 21 tháng 12 năm 2012 thật sự tận thế!!!

"Anh hai, là em mơ thấy. Hơn nữa em mang anh đến xem một chỗ"

Trọng sinh là bí mật lớn nhất của hắn, hắn sẽ đem chuyện này vĩnh viến chôn vùi trong lòng, không thể nói ra chuyện quan trọng như vậy. Hắn chỉ có thể nói cùng anh hai là hắn thấy trước được tương lai và đưa anh hai vào trong không gian. Nói xong hai người xuất hiện trong không gian.

"Cái này... Đây là... Hàn Hàn, em ở đâu?"

Xuất hiện tại địa phương lạ lẫm này, Hàn Thiên chưa kịp nhìn xem đây là đâu, phản ứng đầu tiên của anh chính là Hàn Hàn của anh đang ở đâu? Đâu rồi?

"Anh hai, em ở đây."

Hàn Hàn ôm chặt anh hai, anh hai vừa rồi không nhìn thấy hắn, trong mắt anh tràn ngập sợ hãi, làm cho lòng hắn đau nhức. Anh hai thật sự yêu hắn!

"Anh hai, đây chính là không gian"

Hàn Hàn nắm lấy tay Hàn Thiên, mang Hàn Thiên đi tới đi lui trong không gian. Bộ dạng hắn kiêu ngạo tựa như lãnh chúa đang dò xét lãnh địa của mình.

"Hàn Hàn, không gian này em nhất định không được để cho người khác biết"

Hàn Thiên giữ chặt Hàn Hàn, bưng lấy mặt hắn, nghiêm túc dặn dò. Anh không thể nào tưởng tượng được nếu như người khác biết được Hàn Hàn có không gian này, họ sẽ làm gì Hàn Hàn. Đối với tâm địa của những người này, anh so với Hàn Hàn càng thêm hiểu rõ. Nếu anh không hảo hảo dặn dò Hàn Hàn thì nhất định Hàn Hàn đáng yêu của anh chắc chắn sẽ bị lừa. Nhưng mà Hàn Hàn sao lại không biết chứ, hắn đã ở tận thế chứng kiến tâm địa của con người đáng sợ như thế nào.

"Anh hai, em biết rõ. Em chỉ nói cho anh biết thôi"

Trong nội tâm chảy qua một dòng nước ấm, anh hai vẫn là như vậy. Mọi việc đều mang hắn làm trọng, cũng không vì chính mình cân nhắc một chút. Bất quá không sao, ở kiếp này hắn sẽ vì anh hai cân nhắc, hắn sẽ hảo hảo bảo vệ anh hai.

"Anh hai nhìn xem, bên kia có nột dược điền, bên trong trồng thật nhiều dược liệu, như vậy đợi đến tận thế không sợ không có thuốc để dùng. Còn có, anh hai, còn có con sông a, tận thế thì nước không thể dùng, không gian có nhiều nước như vậy không sợ sẽ thiếu nước sinh hoạt a...".

Hàn Hàn cao hứng lôi kéo Hàn Thiên, hắn muốn đem toàn bọ trong không gian nói cho anh hai biết.

Hàn Thiên sủng nịch nhìn Hàn Hàn lải nhải, hiện tại anh cảm thấy rất hạnh phúc. Hình ảnh này anh chỉ có thể nhìn thấy ở trong mộng, không nghĩ tới thật sự sẽ xảy ra ở hiện thực. Có lẽ, tận thế đến cũng không thực sự tệ.

"Anh hai, những đồ vật bên kia đều là do em mua đó!"

Đôi mắt lấp lánh chớp chớp nhìn anh hai. Hàn Hàn không có ý thức được bộ dạng hiện tại của hắn thật giống như khát vọng chủ nhân hổ sẽ động vào tiểu cẩu cẩu

"Hàn Hàn nhà ta giỏi quá"

Hàn Thiên ngưng cười, làm bộ nghiêm túc khoa trương ôm lấy Hàn Hàn. Anh đương nhiên không nói cho Hàn Hàn biết bộ dạng của hắn có bao nhiêu đáng yêu, thật giống như tiểu cẩu cẩu mà anh thích.

"Ha...ha...ha"

Được anh hai khích lệ khiến cho Hàn Hàn thỏa mãn nở nụ cười. Nụ cười tùy ý mà Trương Dương, tinh lệ mà ấm áp. Cuối đầu xuống, mông lung nhìn Hàn Hàn, Hàn Thiên không kìm lòng được mà cuối đầu hôn lên đôi môi nho nhỏ hồng hồng. Cho dù là tận thế, anh cũng sẽ hảo hảo bảo hộ Hàn Hàn!!!

===♥♥♥===
« Chương TrướcChương Tiếp »