Mơ mơ màng màng mở mắt ra, Hàn Vũ Thần đầu óc trống rỗng, cảm giác trước ngực có cái gì đè lên. Nhìn nhìn, thì ra là một cánh tay đang chặt chẽ ôm lấy cậu, theo cánh tay nhìn qua, liền nhìn thấy một gương mặt tuấn tú phóng đại ngay trước mắt, thật sự là cảnh đẹp ý vui. Hàn Vũ Thần sực nhớ ra, ngày hôm qua cậu đã về tới căn cứ rồi, hiện tại không phải đang trên đường mà là đang trên giường với anh hai rồi. Sau đó, trên mặt Hàn Vũ Thần nổi lên một mạc đỏ ửng, nghĩ lại sự tình ngày hôm qua, khiến cho cậu xấu hổ vô cùng, khuôn mặt đỏ ửng tựa như mông khỉ, đáng yêu vô cùng.
Y Lam: Ta thề là nguyên bản nó để là giống mông khỉ thật a~ Ta không thêm thắt vào đâu a. M.n đừng ném đá ta nha. Nhưng mà... công nhận là Thần Thần hảo khả ái nha... hắc hắc hắc
Ngay tại lúc Hàn Vũ Thần đang thẹn thùng, Hàn Vũ Thiên cũng tỉnh, mở to đôi mắt liền hướng Hàn Vũ Thần cười cười
"Thần Thần, sáng sớm tốt lành"
Chứng kiến khuôn mặt tươi cười của anh hai, Hàn Vũ Thần tận lực quên đi sự tình ngày hôm qua. Giờ phút này, Hàn Vũ Thần thật sự muốn tìm một khối đậu hủ rồi đập đầu vào đó. Nghĩ đến việc anh hai làm với mình đêm qua, rồi nhìn lại khuôn mặt tươi cười của anh hai hiện giờ cùng bộ dạng ngày đêm qua không sai biệt lắm, gương mặt Hàn Vũ Thần nguyên bản đã đỏ ửng rồi bây giờ lại càng đỏ hơn, kéo chăn rồi như đà điểu vùi mặt vào chăn, thật là mắc cỡ chết đi được. Chỉ lo ngượng ngùng mà Hàn Vũ Thần đã quên mất, đêm hôm qua làm xong cả cậu và anh hai đều trần trụi mà ngủ, hơn nữa hai người đắp cùng một cái chăn. Mà cái chăn bị Hàn Vũ Thần kéo qua hết bên mình, tình huống bên Hàn Vũ Thiên không nghĩ cùng biết
"Thần Thần,trời lạnh như vậy sao em lại không cho anh hai đắp chăn?"
Âm thanh ủy khuất của Hàn Vũ Thiên truyền vào tai Hàn Vũ Thần
"Ta không nghe, ta không nghe, ta không nghe thấy..."
Nắm chặt chăn, Hàn Vũ Thần thật muốn khóc, đây là chuyện gì a, như thế nào mà cậu chỉ vừa đi ra ngoài một chuyến mà anh hai đã trở nên "sắc" như vậy rồi. Tối hôm qua còn... còn làʍ t̠ìиɦ với cậu, rõ ràng đã nói không được rồi mà...
"Thần Thần..."
Hàn Vũ Thiên không được người yêu đáp lại, thừa dịp Hàn Vũ Thần còn đang miên mang suy nghĩ, liền chui vào trong chăn, đem đầu tựa vào Hàn Vũ Thần, bắt đầu kề vào tai cậu nói nhỏ
"Nắng đã chiếu đến mông rồi, Thần Thần còn không muốn rời giường sao? Chúng ta đi ăn xong bữa sáng rồi tiếp tục ngủ, ân? Có phải hay không muốn "lên"?"
Anh hai thật sự, thật sự là... Hàn Vũ Thần vén chăn lên, cũng không màng đến khuôn mặt đang đỏ rừng rực, quay đầu thở phì phì nhìn Hàn Vũ Thiên
"Anh hai..."
Cậu không ngại đem mình cho anh hai, chỉ là anh hai sao lại thích đùa giỡn cậu như vậy chứ. Anh hai thật sự là một tiểu hài tử a. Hàn Vũ Thiên ôn nhu hướng Hàn Vũ Thần cười cười
"Ngoan, mau đứng lên..."
"Anh hai đứng lên trước..."
Cậu hiện tại không mặt quần áo, ánh mắt nóng bỏng của anh hai nhìn cậu làm cậu bất an. Hàn Vũ Thiên nhún vai, thò tai vén chăn lên, sau đó cũng mặc kệ Hàn Vũ Thần đang trừng anh, đứng lên, dáng người hoàn mỹ hiện lên trước mắt Hàn Vũ Thần.
Oanh
Vết đỏ ửng trên mặt Hàn Vũ Thần vừa nhạt xuống lại lập tức bò lên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cậu. Ô ô, Hàn Vũ Thần cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của mình nóng lên đến độ có thể làm chín cái trứng gà rồi. Mở to mắt, nhìn trộm dáng người của anh hai, lại vén chăn nhìn dáng người của chính mình, Hàn Vũ Thần lập tức ỉu xìu. Hàn Vũ Thiên sau khi mặc quần áo xong liền thấy ánh mắt người yêu tràn ngập đố kỵ nhìn mình. Ah, không phải, cậu là đang nhìn thân hình của anh, đầu chuyển một cái, anh đã biết chuyện gì xảy ra rồi. Buồn cười lắc đầu, Hàn Vũ Thiên biết là Hàn Vũ Thần ghen ghét với màu da của chính mình rồi. Anh biết, Hàn Vũ Thần luôn muốn da mình trở thành màu đồng, vì điều này mà cậu đã không ngại vất vả chạy tới Hawai tắm nắng. Đáng tiếc, trời sinh da của cậu trắng nõn, phơi nắng như thế nào cũng không hề đổi màu. Huống chi, từ sau khi uống linh thủy, làn da càng trở nên trắng nõn, mỗi lần sờ đều khiến anh yêu thích đến nỗi không muốn dừng tay.
"Thần Thần, không cần dùng ánh mắt hâm mộ đó nhìn anh hai. Thần Thần về sau cũng sẽ có nha..."
Đưa tay vuốt vuốt tóc của Hàn Vũ Thần, thật ôn nhu, thật thoải mái
"Thật vậy chăng?"
Hàn Vũ Thần dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Hàn Vũ Thiên, lời này cậu nghe anh hai nói nhiều rồi nhưng đến bây giờ da của cậu thoạt nhìn thật giống như bạch trảm kê(*)
"Đương nhiên rồi, anh hai sao có thể lừa gạt Thần Thần"
Lời này vừa nói ra, Hàn Vũ Thiên liền nhận được ánh mắt lên án của Hàn Vũ Thần. Anh hai thật không biết xấu hổ, cũng rất lâu rồi, làn da của cậu một chút cũng không thay đổi. Anh hai đây là đang gạt tiểu hài tử sao? Hừ, cậu mới không phải là tiểu hài tử.
"Ách..."
Hàn Vũ Thiên bất đắc dĩ sờ sờ cái mũi. Nhưng mà cho dù là Thần Thần nhà anh nhìn anh bằng ánh mắt lên án vẫn là đáng yêu như vậy. Nhẹ nhàng cười, xoay người, một mình đi ra ngoài. Hàn Vũ Thần thấy anh hai đi ra ngoài mới chậm rì rì từ trên giường đứng lên, lấy quần áo mà anh hai đã chuẩn bị mặc vào. Đột nhiên Hàn Vũ Thần nghĩ đến tối hôm qua cậu là mệt mỏi mà ngất đi, cái kia... cái kia... có phải hay không là anh hai giúp cậu tẩy rửa!? Nghĩ vậy, mặt Hàn Vũ Thần lại bắt đầu đỏ lên. Lắc lắc đầu, bỏ qua mọi suy nghĩ không đứng đắn. Hàn Vũ Thần mặc xong quần áo mới phát hiện, mấy ngày nay vội vàng trở về, đều không có hảo hảo gội đầu, cậu nghĩ có phải là trên đầu cậu có rận rồi hay không a. Ngay lúc Hàn Vũ Thần vẫn còn đang xoắn xuýt, Hàn Vũ Thiên đã rửa mặt xong, từ ngoài bước vào, nhìn vẻ mặt đang xoắn xuýt của cậu, anh cười đi qua nhẹ nhàng ôm lấy cậu
"Thần Thần, làm sao vậy?"
Hàn Vũ Thần liếc anh hai
"Anh hai, em muốn gội đầu"
Hàn Vũ Thiên cười cười bóp bóp mặt Hàn Vũ Thần
"Anh hai giúp em gội"
Nói xong, anh kéo Hàn Vũ Thần đi vào phòng tắm, nấu một bình nước sôi, pha nước xong, đưa tay thử độ ấm, Hàn Vũ Thiên thỏa mãn gật đầu. Tuy bây giờ là tận thế nhưng anh không muốn Thần Thần nhà anh chịu ủy khuất. Dù sao hiện tại tuyết rơi nhiều, khí hậu lạnh chết người, dùng nước lạnh rất dễ sinh bệnh, nên anh tuyệt đối không muốn Thần Thần sinh bệnh. Cầm lấy khăn mặt đặt lên vai Hàn Vũ Thần, Hàn Vũ Thiên một tay múc nước, chậm rãi đổ lên tóc của Hàn Vũ Thần, thấm ướt tóc, lấy dầu gội đổ lên tay, hai tay chà xát sau đó bôi lên tóc Hàn Vũ Thần, chậm rãi xoa nhẹ. Tóc Hàn Vũ Thần rất tốt, mềm mại, bồng bềnh lại đen nhánh, làm cho Hàn Vũ Thiên yêu thích không thôi. Mỗi lần cảm thụ tóc Hàn Vũ Thần xuyên qua tay anh, tâm tình của anh không hiểu sao lại thấy sung sướиɠ.
Tẩy hết bọt, từng giọt nước theo đuôi tóc nhỏ xuống, cầm lấy khăn sạch lau nhè nhẹ tóc Hàn Vũ Thần, vừa nói
"Thần Thần, anh hai gội đầu thoải mái không?"
Hai mắt đỏ lên, Hàn Vũ Thần nhẹ nhàng gật đầu. Anh hai là lần đầu tiên gội đầu cho người khác. Anh sống an nhàn sung sướиɠ, lúc nào lại làm cái loại sự tình này. Cũng chỉ có cậu mới có thể để cho anh hai làm như vậy. Một lần nữa, cậu cảm thấy thật may mắn vì trọng sinh lại, bằng không thì một anh hai luôn ôn nhu, luôn yêu cậu hơn yêu chính bản thân mình sẽ bị cậu là tổn thương nữa rồi. Ngồi trên giường, Hàn Vũ Thần ngoan ngoãn ngồi yên để Hàn Vũ Thiên giúp cậu lau tóc
"Anh hai, tình huống hiện tại của căn cứ như thế nào rồi?"
Hàn Vũ Thiên một bên lau tóc, một bên trả lời
"Tường thành vây ngoài căn cứ phần lớn đã hoàn thành rồi, cũng đã gia cố bên ngoài tường thành mà phương tiện trong căn cứ cũng đã hoàn thiện. Chỉ là..."
"Như thế nào?"
Hàn Vũ Thần nghi hoặc, quay đầu nhìn Hàn Vũ Thiên. Hàn Vũ Thiên thoáng suy tư, nói
"Có người tại căn cứ tản lời đồn rằng chính phủ muốn thu hồi cái trụ sở này. Hơn nữa còn nói chính phủ sẽ cho người đến đánh trụ sở này, cần phải ly khai căn cứ này. Đến B thị, chính phủ sẽ cung cấp thức ăn miễn phí nuôi bọn họ. Hiện tại, rất nhiều người muốn chúng ta mở cổng lớn của căn cứ, thả bọn họ ta ngoài."
Hàn Vũ Thần nhắm mắt lại, sau khi mở ra trong mắt hiện lên một tia hung ác
"Bọn họ muốn đi, cứ để cho bọn họ đi. Nguyên bản là muốn căn cứ không quạnh quẽ mới cho bọn họ vô. Không có nghĩa là chúng ta không có bọn họ là không được. Chỉ là, khi ra ngoài rồi, đừng mong quay trở lại"
Sờ lên tóc Hàn Vũ Thần, Hàn Vũ Thiên gật đầu
"Cũng tốt, thừa cơ hội này loại bớt một số người không an phận. Dù sao thêm bọn họ cũng không nhiều mà thiếu bọn họ cũng không ít"
Hai người vốn là những người lạnh nhạt, ngoại trừ người mình thực sự để ở trong lòng, còn những người khác đều là có cũng được mà không có cũng không sao. Muốn đi, để cho bọn họ đi, chỉ là tin đồn có thể tin sao? Một đám nhóc thiển cận(*) . Hiện tại là mạt thế, đám người chính phủ nắm lương thực trong tay, bọn hắn sẽ nguyện ý đem miếng thịt mỡ đó nhả ra cho cho những người ở tầng lớp dưới chót hay sao?
(*) Thiển cận: nông cạn
Người của chính phủ luôn đặt lợi ích của chính bọn hắn lên đầu. Trước mạt thế, bọn hắn đã không để ý đến sống chết của mọi người rồi. Huống hồ chi là bây giờ, bọn hắn một khi đã tiến vào B thị rồi, sinh tử không cần hỏi cũng biết. Lại nói đến là bọn họ không nhất định là tới được B thị, dù sao dọc đường đi tang thi cũng không phải là ngồi không.
===♥♥♥===