Chương 26:

Hàn Hàn đem bản đồ gấp lại một lần nữa giấu vào trong quần áo, đối với mọi người thủ thế, chỉ chỉ phía Đông Bắc của quảng trường. Lập tức mọi người không hẹn mà cùng hít một ngụm lãnh khí, Bạch Phong thậm chí mắng một câu

"Có lầm hay không, thực cmn..."

Nửa câu sau bởi vì thấy Hàn Hàn trừng mắt mà ngưng bặt. Mặc dù vậy, những tang thi gần đó vẫn nhích về hướng nơi mọi người đang đứng, bất quá cũng chỉ nhích vài bước. Bạch Phong biết rõ mình thiếu chút nữa gặp rắc rối, khóe miệng co rút, không nói thêm gì nữa. Hàn Hàn ra hiệu, mọi người lập tức bắt kịp cước bộ của cậu. Tại đây, tang thi thập phần dày đặc, có khi mọi người phải kề sát mới có thể lách qua. Hàn Hàn là người tỉnh táo nhất trong tất cả nhưng vẫn đổ nguyên một thân mồ hôi lạnh. Tình hình của Vương Cường là thê thảm nhất, lúc sau, hắn phải nhờ đến Hàn Hàn kéo mới có thể bước đi.

Dưới sự nổ lực không ngừng của mọi người, cuối cùng cũng đã đi được hai phần ba đoạn đường. Ngay lúc thần kinh mọi người căng cứng cao độ, một con tang thi uốn éo xuất hiện sát bên người Vương Cường, khoảng cách thật gần, cơ hồ là Vương Cường cùng với con tang thi mặt kề mặt. Dưới tình huống không hề phòng bị, Vương Cường lập tức hô lên một tiếng, kỳ thật âm thanh này cũng không lớn nhưng cũng đủ để thu hút sự chú ý của những con tang thi gần đấy. Đặc biệt là cái con tang thi gần Vương Cường, lập tức hướng về phía Vương Cường để cắn xé. Trong nháy mắt, con tang thi cùng Vương Cường đã bị phân tách bởi một lớp tường băng mỏng. Bên ngoài tường băng, mấy con tang thi vòng vòng vo vo vài vòng, lại không cảm giác được gì liền lắc lư tảng ra.

Mọi người kinh sợ không nhẹ, không dám thả lỏng người, cắn răng di chuyển đến chỗ có treo tấm bảng Casino. Theo Hàn Hàn phân tích, nơi này rất có khả năng là nơi che giấu kho lương thực. Vì theo tư liệu cậu xem được, cái tòa Casino này có một tầng hầm ngầm rất lớn nhưng lại chưa từng cho ai thuê để sử dụng

"Đi theo ta, chú ý, không được tạo ra bất cứ tiếng vang nào!"

Dẫn người, cẩn thận từng li từng tí hướng tầng hầm ngầm mà đi, khí tức âm u tràn ngập toàn bộ con đường. Có lẽ, nếu như không có bản đồ này, bọn hắn lần này đi sẽ không bệnh mà chết!

"Hàn ca, tầng hầm ngầm này đóng cửa. Chúng ta làm sao để đi vào?"

Âm thanh của Hân Thần gọi Hàn Hàn đang suy nghĩ tỉnh lại

"Phong, ngươi dùng dị năng đào một cái lỗ nhỏ ngay góc tường, không cần rất lớn, có thể đi qua là được"

"Ân! Để ta thử xem"

Thời gian dần qua, bùn đất chậm rãi chảy xuống, góc tường xuất hiện một cái lỗ. Đợi đến lúc cái lỗ khoảng được nửa thước thì bất chợt dừng lại.

"Tiểu Hàn, dị năng của ta đã dùng hết rồi"

Đào xong cái lỗ, Bạch Phong thiếu chút nữa xụi lơ trên mặt đất, may mắn Diệp Lỗi đứng bên cạnh kịp thời đõ lấy.

"Vậy là được rồi! Lúc đi vào, mọi người cẩn thận một chút. Tuy nói rằng tầng hầm ngầm chắc có lẽ không có tang thi nhưng chúng ta cũng không thể nào phớt lờ. Ta không hi vọng bất cứ người nào ở lại chỗ này không thể quay về"

Khó có khi Hàn Hàn thể hiện sự quan tâm đến mọi người như vậy. Nói xong cậu xoay người chui vào trong tầng hầm ngầm. Trong tất cả mọi người, chỉ còn có cậu còn một chút sức chiến đấu, cho nên cậu nhất định phải vào trước.

"Tiểu Hàn, cái này..... cái này...."

Chẳng trách Bạch Phong cà lăm, cảnh tượng trước mắt này quả thật mang cho hắn rung động rất lớn.

Tầng hầm ngầm rộng khoảng ba bốn cái sân bóng tràn đầy bao chứa gạo, một bao chồng lên một bao, đem lại cho bọn hắn một cái kinh hỉ thật lớn. Cứ tưởng rằng cái công ty lương thực Hàn Hàn nói là một cái công ty cỡ trung, không nghĩ tới lại lớn đến như vậy, bình thường công ty lương thực chỉ bằng khoảng một phần mười cái tầng hầm ngầm này.

"Tốt rồi, mọi người chú ý xung quanh, ta đem mấy bao lương thực này thu vào không gian"

"Tiểu Hàn, không gian của ngươi đủ lớn không?"

Khó trách Bạch Phong hỏi như thế. Mặc dù biết không ggian của Tiểu Hàn rất lớn, chỉ là lương thực trước mắt này thực sự rất nhiều, hắn thực sợ không gian của Hàn Hàn chứa không nổi nhiều như vậy.

"Ân, ta đã đem đồ vật đặt ở không gian của Lăng Vân, nên có thể chứa hết được"

Những bao lương thực này đối với không gian của cậu mà nói chỉ là chín trâu mất sợi lông thôi(*). Nói xong Hàn Hàn không để ý tới tình huống xung quanh, hết sức chăm chú đem từng bao lương thực thu vào không gian.

(*) Chín trâu mất sợi lông: Mình không hiểu nó có nghĩa gì nữa nên để nguyên luôn. Mọi người biết thì chỉ giúp mình nha. Xia xịa

"..."

"..."

"..."

"..."

Không cần nói cũng biết bốn người Diệp Lỗi lúc này tâm tình thực kích động. Đã thu được một lượng lớn lương thực, thật đáng để bọn họ trả giá. Đã có một kho lương thực này rồi, thì ở tại căn cứ bọn họ chắc chắn sẽ đứng vững ở căn cứ.

"Tốt rồi, chúng ta mau đi thôi, phải nhang chóng chạy về căn cứ, không thì chúng ta chỉ còn một đường là ở lại nơi này."

Dùng hết lượng tinh thần lực còn lại, Hàn Hàn mới có thể đem hết mớ lương thực này vào trong không gian. Nhưng cậu luôn có dự cảm bất thường, nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn.

Mọi người nhanh chóng trở ra ngoài. Hoàn cảnh nơi này càng ngày càng ác liệt, giống như là bị cái gì đó tập kích qua, kiến trúc so với lúc trước tàn tạ không chịu nổi. Chỉ là, như khuyết thiếu cái gì. Đột nhiên, Hàn Hàn nhớ tới, từ lúc dưới tầng hầm ngầm đi lên tới giờ, trên đường đi đều không có bóng dáng một con tang thi nào cả, chẳng lẽ...

"Xèo... xèo" Phía trước phát ra động tĩnh u ám.

Lập tức Hàn Hàn nói mọi người đứng lại, nhìn thấy phía trước lóe lên một mảng lớn màu xanh da trời. Bóng tối không ảnh hưởng mấy tới tầm mắt của mọi người, ở phía trước, điểm sáng kia không gì khác đó là mắt của một đàn chuột. Loài chuột này không giống loài chuột sa mạc, một thân màu đen xám, mắt màu xanh, cái đuôi màu hồng, kích thước không lớn lắm nhưng cái đuôi lại rất dài. Một đàn chuột nối đuôi nhau xông tới trước. Điều này làm Hàn Hàn có cảm giác da đầu run lên, một chú chuột có lẽ không có gì nhưng lại bị hàng trăm hàng ngàn con chuột nhìn, cảm giác kia không cần nói cũng biết rồi.

Hàn Hàn còn thấy một cái nữa, đó chính là một vài con chuột vẫn còn đang gặm gặm cắn cắn những khúc xương và những khối thịt thối. Điều đó làm Hàn Hàn hiểu rõ, cái đám chuột này cũng đã biến dị. Có lẽ những người cùng những tang thi xung quanh đây đều bị chúng nó ăn.

"Tiểu Hàn, làm sao bây giờ?"

Bất tri bất giác, Bạch Phong đã đem Hàn Hàn trở thành đội trưởng của tiểu đội bọn họ.

"Con chuột sợ cái gì!?"

Hàn Hàn thần sắc trấn tĩnh, một chút cũng nhìn không ra nội tâm đang sợ hãi của cậu. Cậu biết, chỉ cần cậu lộ ra nửa điểm sợ hãi, vậy thì bọn hắn chắc chắn "Game over"(*) rồi.

(*): Trong bản QT nó gghi như thế, mình thấy cũng hay nên để luôn (¯▽¯)~*

"Lửa... Hàn ca.... chuột sợ lửa..."

Nghe được lời của Hân Thần, Hàn Hàn không nói hai lời, từ không gian lấy ra một chiếc Hummer lúc trước cậu mua, nguyên nghĩ đến không làm ra tiếng động để ngừa tang thi chú ý, nhưng bây giờ... Chuột biến dị đáng sợ hơn so với tang thi. Gặp gỡ tang thi bọn hắn còn có thể sống sót ra ngoài. Nếu là chuột biến dị, một khi chúng đã đuổi theo, nhất định sẽ bị gặm đến nỗi không còn thừa lại cái gì. Huống chi hiện tại, tang thi trên đường đã bị bọn chuột gặm không thừa được mấy con rồi.

Chuẩn bị xong, Hàn Hàn nhắm chuẩn lối ra, lập tức tăng tốc, hai tay một mực run rẩy cho thấy nội tâm của cậu không bĩnh tĩnh như vẻ ngoài. Cậu nhất định phải còn sống trở về, cậu không thể chết được, anh hai vẫn còn đang ở căn cứ chờ cậu. Mấy người Bạch Phong sau khi nghe lời nói của Hân Thần, lập tức mở thùng dầu, đổ dầu ra ngoài cửa sổ. Con chuột chạy ở phía trước lập tức bị trượt, con chuột biến dị ở đằng sau trực tiếp nhảy lên người con phía trước, giẫm đạp mà đi qua. Bạch Phong trông thấy rõ ràng, từng con từng con chuột giẫm đạp lên nhau mà tiến tới

"Bạch Phong, ngươi phát ngốc cái gì, nhanh lên, lửa"

Nghe được lời nói của Hàn Hàn, Bạch Phong mãnh liệt giật mình tỉnh lại, hắn mới phát hiện hắn bị hấp dẫn bởi những con chuột biến dị, hắn giật mình, vội vàng đốt que diêm trên tay rồi ném ra ngoài. Trong nháy mắt, toàn bộ con đường chìm trong biển lửa.

"Xèo...xèo... C-K-Í-T...T...T..."

Tiếng kêu thảm thiết của những con chuột vang vọng khắp đường, làm cho nội tâm mọi người không khỏi sởn hết cả gai ốc.

"Hàn ca... có chuột đuổi theo..."

Nhìn thấy những con chuột biến dị tốp năm tốp ba trong ngọn lửa lao tới, hướng về phía bọn hắn chạy như điên, một bên chạy, một bên kêu thảm thiết là Hân Thần không khỏi sợ hãi kêu lên

"Shit!"

Chửi một câu, Hàn Hàn từ trong không gian lấy ra mấy cây súng ném cho mọi người

"Bắn! Không được tiết kiệm đạn. Đánh không chết chúng, chúng ta phải chết!"

Kiếp trước cậu tận mắt thấy qua, một người bị chuột biến dị gặm chỉ còn lại xương cốt chỉ trong vài phút ngắn ngủi. Trải qua biến dị, chuột không chỉ lớn lên một chút, mà còn ăn hoài không biết no. Chỉ cần có huyết nhục là có khả năng dụ chúng đến. Sau khi biến dị, khứu giác của chuột trở nên linh mẫn hơn, nếu như không hoàn toàn gϊếŧ chết chúng, chúng sẽ một mực đuổi theo ngươi, thẳng đến khi tất cả bị chúng gặm hết.

Mấy người Bạch Phong cầm súng ngắn, đối với mấy con chuột biến dị điên cuồng xả đạn, chỉ là hai tay một mực run rẩy làm cho bọn họ không bắn trúng những con chuột đang chạy

"Đáng chết! Bạch Phong, ngươi lái xe"

Nghe âm thanh chuột kêu ngày càng gần mà lại không hề yếu đi chút nào, Hàn Hàn đập vào tay lái, lập tức đứng dậy để cho Bạch Phong thay vị trí của mình

"Tăng tốc độ, một đường tiến lên"

"BA~, BA~,BA~..."

Dù cho trong nội tâm kinh sợ, Hàn Hàn vẫn kiên trì làm mình tỉnh táo, cho dù tình huống gì cũng bảo trì thanh tỉnh, đặc biệt là tại thời điểm thập tử nhất sinh này, chỉ cần cố gắng giữ tỉnh táo, bọn hắn mới có cơ hội sống.

"Xèo...xèo, xèo...xèo" Một con chuột dẫn đầu đột nhiên kêu to.

Mấy con chuột lành lặn đang đuổi theo bọn Hàn Hàn cùng với những con chuột trên người đầy lửa lập tức chạy trốn tứ phía, vô cùng hỗn loạn. Nhưng Hàn Hàn không cho Bạch Phong tiến lên mà kêu dừng lại. Hàn Hàn nhíu mày, xem ra là có cái gì đó chuẩn bị xuất hiện, những con chuột kia mới bỏ chạy tán loạn

"Tích đùng BA~..."

Thanh âm vang lên, phía trước xuất hiện rất nhiều tang thi, nhưng khác hẳn đối với những tang thi bình thường mà là những thi thể chết rất lâu, khô cằn, những con chuột chạy không thoát đều trở thành thức ăn của những con tang thi đó.

"Đây là cái gì!?" Bạch Phong hét lớn

"Chạy nhanh lên. Bọn chúng là tang thi biến dị"

Hàn Hàn nói Bạch Phong chạy tới hướng không có bọn thây khô kia. Nhưng những cái thây khô kia không ngừng đuổi theo. Mọi người chạy tới một cái nhà kho, đem cửa đóng lại, những cái thây khô kia liều mạng mà phá cửa

"Cạch cạch, cạch cạch" Âm thanh hết sức âm trầm.

Xương trắng đầy đất đều không làm bọn người Hàn Hàn quan tâm hay sợ hãi, bởi vì ở phía sau còn thứ kinh khủng hơn. Cửa phi thường chắc chắn, Hàn Hàn tạm thời không sợ những cái thây khô kia sẽ bất ngờ xông tới, nên cùng mọi người quan sát xem hoàn cảnh nơi này xem xem có cánh cửa nào khác hay không. Đẩy ra cửa gỗ đã muốn mục, mọi người đi vào, tại đây hẳn là một cái nhà kho trống. Bên trong một mảnh vắng vẻ, trên mặt đất trải đầy xương cốt cùng huyết nhục không biết là của con người hay của tang thi. Hấp dẫn sự chú ý của bọn Hàn Hàn chính là tại góc tường âm u bêm trái, chỗ đó có lẽ là cửa sau, khẩn cấp mở cửa ra, bên khe cửa còn kẹp lấy một mảnh vải hồng loang lỗ vết máu. Màu máu khô lại thành một màu đỏ sẫm.

Mọi người sau khi mở cửa, liền kinh hỉ phát hiện cửa sau nhà kho này vậy mà thông ra bên ngoài thành phố C.

"Tiểu Hàn, những con tang thi cũng những con chuột kia nếu như không sử lý sạch sẽ, chỉ sợ là căn cứ của chúng ta không tồn tại nổi đấy"

Bạch Phong nói xong, Hàn Hàn gật đầu, để cho mọi người đem xăng cùng vải rách trải khắp nhà kho. Cửa nhà kho lúc này đã muốn mở ra, mọi người chạy tới trốn ngoài cửa, ở đằng kia không ít tang thi đi vào trong nhà kho. Bọn người Hàn Hàn lên xe, phóng đi.

Y Lam: (☉_☉) Ơ!??? Sao không phóng lửa hay làm gì hết vậy!? Bôi dầu trét vải thế rồi đi thôi hả!??? Ta thề là ta không cắt bớt hay mần thiếu đoạn nào cả, bản QT ra sao ta dịch như vậy mà....

Nhìn xem thành phố C ở trước mắt, mấy người Hàn Hàn thở dài một hơi. Tận thế còn chưa tiến đến là bọn hắn đã bắt đầu chuẩn bị nhưng chưa từng có kinh nghiệm mạo hiểm kịch liệt nào cả. Tuy nói lần này là mạo hiểm thế đó, nhưng lại đạt được hồi báo cực kỳ thỏa đáng. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều cười ha hả, tiếng cười mang theo sự nhẹ nhõm khi sống sót sau tai nạn.

===♥♥♥===